Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đại ca, đại ca, trên sân khấu nhiều tiền quá, đệ nhặt được rất nhiều tiền."

Hùng Đệ bước nhanh trên chiếc cầu thang gỗ nhỏ vọt xuống. Thấy trên tay nó đang cầm một đống tiền lớn, kích động hô to.

Dương Phi Tuyết nhìn đống tiền đó, lại liếc nhìn Hàn Nghệ

Hàn Nghệ mặt già đỏ lên. Xem ra phải dạy cho Tiểu Béo biết đạo lý tiền tài không được để lộ ra ngoài. Ho nhẹ một tiếng nói: "Tiểu Béo, bình thường đại ca dạy đệ thế nào? Nhặt được của rơi, phải trả cho người mất, đệ mau đi xem một chút, tiền này là của ai đánh rơi, rồi đem trả lại cho họ."

Hàn đại ca dạy ta đạo lý này lúc nào! Huynh ấy chẳng phải thường nói có lợi mà không chiếm thì là vương bát đản sao? Hùng Đệ ngây thơ chớp mắt, lại cảm thấy Hàn Nghệ nói rất có lý, nói: "Ồ, đệ bây giờ đi hỏi liền."

Tiểu Dã cũng cảm thấy nên như thế, nói: "Tiểu Béo, đệ đi cùng huynh."

Hai người cầm tiền đang chuẩn bị đi ra cửa.

Không phải chứ! Đi thật à? Hai đứa các ngươi đúng là bại gia. Ta thật vất vả mới kiếm lại một chút tổn thất, các ngươi lại đem đi trả lại. Đúng là tức chết ta rồ. Hàn Nghệ lén liếc nhìn Dương Phi Tuyết, chỉ thấy Dương Phi Tuyết cười mà không nói, ánh mắt như đang nói, xem ngươi làm thế nào.

Không có cách nào, ở phương diện tiền tài, đôi lúc kẻ có ngạo khí cũng phải mềm dẻo một chút. Hàn Nghệ vội gọi lại Hùng Đệ: "Chờ...chờ chút. Hiện giờ khách đều đi rồi, các đệ có đuổi được không?"

Tiểu Dã nói: "Đệ chạy nhanh chút, có lẽ được."

Tiểu Dã a, đệ không thể như vậy! Hàn Nghệ rưng rưng nói: "Tiểu Dã, ta biết đệ chạy nhanh, nhưng làm người không thể chỉ dựa vào sức mạnh, cần phải suy nghĩ nữa."

Tiểu Dã chớp chớp mắt: "Vậy nên làm thế nào?"

Hàn Nghệ ra vẻ trầm ngâm một lát, nói: "Vậy đi, các đệ trước tiên hãy cầm tiền về hậu viện đếm cho rõ, bảo quản cho tốt. Đợi lần sau khách lại tới, chúng ta sẽ đưa trả bọn họ."

Hùng Đệ ngẫm lại, cảm thấy có đạo lý, cười hắc hắc nói: "Vẫn là Hàn đại ca thông minh."

Hàn Nghệ cũng không thể tiếp tục giả bộ được nữa, xua tay nói: "Mau đi đi, mau đi đi"

"Dạ."

Hai tên tiểu quỷ cầm tiền đi ra hậu viện.

Bọn chúng đi rồi, Hàn Nghệ liếc nhìn Dương Phi Tuyết. Thấy nàng đang mỉm cười nhìn mình. Ra vẻ nhìn xung quanh. "Ý, thiếu công tử đâu?"

Dương Phi Tuyết ngẩn ra, nói: "Đúng rồi, không phải là tiểu Mông về rồi chứ?"

Lúc vừa mới vào trong lâu, Dương Mông Hạo đã bỏ rơi Dương Phi Tuyết, đi tìm cái đám hồ bằng cẩu hữu kia rồi. Phỏng chừng là xem kịch hứng khởi mà quên luôn Dương Phi Tuyết, sau đó lại rời đi cùng đám bằng hữu hư hỏng kia rồi.

Có một đường đệ như vậy thật đúng là bất hạnh a.

"Nguy rồi."

Dương Phi Tuyết nói: "Trời không còn sớm nữa, ta phải nhanh quay về đây."

Hàn Nghệ nói: "Ta tiễn cô đi."

Hắn cũng không dám để Dương Phi Tuyết một thân một mình trở về, nếu chẳng mai xảy ra chuyện gì. Vậy hắn đúng là không thể thoái thác tội lỗi.

Dương Phi Tuyết vội nói: "Không cần, ta tự về được."

Hàn Nghệ nói: "Nhưng ta không yên tâm, dù sao hiện giờ ta cũng không có việc gì."

Dương Phi Tuyết hơi do dự một chút, liền gật đầu nói: "Cảm ơn ngươi."

Hai người bước ra Phượng Phi Lâu, đi về phía Dương phủ, nhưng dọc đường đi Dương Phi Tuyết khá trầm ngâm, cảm xúc tương đối kém, cái này không giống với nàng ta nha. Nàng tuy không nói nhiều như Hùng Đệ, nhưng cũng là một người không chịu ngồi yên.

Hàn Nghệ khẽ gọi: "Dương cô nương, Dương cô nương."

Dương Phi Tuyết ngẩn ra: "Hả, ngươi nói cái gì?"

Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Ta chỉ muốn hỏi cô đang suy nghĩ gì vậy?"

Dương Phi Tuyết thoáng trầm ngâm một lúc, mới nói: "Ta đang nghĩ về 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》."

"《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》."

Hàn Nghệ kinh ngạc nói.

Dương Phi Tuyết gật gật đầu, vẻ mặt hiếu kỳ nói: "Thôi Tinh Tinh và Hùng Phi rốt cuộc sẽ ra sao?"

Hóa ra là ra vẻ trầm ngâm, muốn moi kịch bản của ta. Sớm biết như thế, ta đã không hỏi rồi. Đây là kết quả của một tên lừa đảo suy bụng ta ra bụng người. Hàn Nghệ hiển nhiên sẽ không nói, ho nhẹ một tiếng, đem vấn đề hỏi ngược lại, nói: "Không biết Dương cô nương hi vọng như thế nào?"

Dương Phi Tuyết lắc đầu: "Ta thế nào cũng được."

Hàn Nghệ sửng sốt, đáp án này nằm ngoài dự liệu của hắn, nói: "Thế nào cũng được? Ta còn cho rằng Dương cô nương hi vọng bọn họ bỏ trốn thành công chứ."

Dương Phi Tuyết giảo hoạt cười, nói: "Chắc chắn ngươi sẽ không để bọn họ thành công."

Hàn Nghệ nói: "Sao cô..."

Nói tới đây, hắn liền ngừng lại, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì tiết lộ kịch bản.

Dương Phi Tuyết liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ cười nói: "Kỳ thực ngươi không nói ta cũng biết. Ngươi đã đặt tên là 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》. Sao có thể dễ dàng để bọn họ bên nhau. Ta nói không sai chứ."

Hừ, muốn đưa ta vào tròng à, nào có dễ như vậy, tiết lộ kịch bản là điều vô cùng xấu hổ. Hàn Nghệ cười cười không đáp.

Dương Phi Tuyết cũng không sao cả, tự nói: "Kỳ thực ta cảm thấy cho dù bọn họ không thể bên nhau, Thôi Tinh Tinh vẫn là người phụ nữ hạnh phúc nhất."

Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Là sao?"

Dương Phi Tuyết buồn bã nói : "Kỳ thực có thể gặp được người mình thích, đã là hết sức hạnh phúc rồi. Nếu như người mình thích còn có thể thích mình, thì đó là chuyện hạnh phúc nhất của đời người."

Hàn Nghệ không hề nghĩ tới Dương Phi Tuyết sẽ nói ra những lời như này.

Dương Phi Tuyết rũ cụp mi mắt, có chút cô đơn nói: "Nếu như có người đối tốt với ta giống Hùng Phi, thì cho dù có phải chết vì người ấy, ta cũng nguyện ý."

Tiểu cô nương này đúng là xem kịch nhập tâm quá rồi. Tuy Dương Phi Tuyết nói rất nhỏ, nhưng Hàn Nghệ nghe rất rõ ràng, cười nói: "Lời này của Dương cô nương, làm ta nghĩ đến một câu."

Dương Phi Tuyết nói: "Là câu gì?"

Hàn Nghệ nói: "Sinh mạng là đáng quý, nhưng tình yêu giá càng cao."

Dương Phi Tuyết đọc theo vài câu, bỗng nhiên kỳ vọng nói: "Cái này... cái này là do ai nói?"

Hàn Nghệ ồ một tiếng: "Ta nghe được lúc đi buôn bán."

"Đi buôn bán?"

Dương Phi Tuyết hồ nghi nhìn hắn.

Chết mịa! Quên mất là nàng ta hiểu rất rõ gốc gác của ta. Hàn Nghệ cười ngượng ngùng.

Dương Phi Tuyết cũng không vạch trần hắn, nói: "Hàn Nghệ, ngươi và thê tử ngươi nhất định là rất gian nan mới thành hôn được nhỉ?"

Hàn Nghệ ngẩn ra, hắn và Tiêu Vân thật sự là nhàn rỗi sinh nông nổi, không có khó khăn thì tự tạo khó khăn cho mình. Nghĩ tới những năm tháng ở Dương Châu, không khỏi lắc đầu cười khổ, nói: "Cũng không có, hoàn toàn là mơ màng hồ đồ rồi kết hôn, sao cô lại hỏi như vậy?"

Dương Phi Tuyết nói: "Nếu không như thế, sao ngươi lại nghĩ ra kịch nói cảm động như vậy."

Đây đều là chắp vá lung tung, ai xuyên việt cũng biết, Hàn Nghệ cười một tiếng.

Dương Phi Tuyết nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Kỳ thực hai chuyện này không liên quan gì với nhau, chỉ có thể nói đó là kỳ vọng trong lòng ta. Tuy nói giấc mộng và hiện thực cách nhau rất xa, thậm chí xa tới mức không thể chạm vào. Nhưng cho dù là thế, ta cho rằng con người nên có mộng tưởng, để có sự hướng tới. Như vậy có thể tràn đầy kỳ vọng vào tương lai rồi."

Dương Phi Tuyết nghe vậy trầm ngâm không nói, qua một lát, mới nói: "Ngươi muốn nói là ngươi cũng hướng tới tình yêu giống Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh?"

"Đương nhiên, ai mà chẳng muốn cóc ăn thịt thiên nga...Ặc, à không, ý ta là ai cũng muốn hướng tới một tình yêu oanh oanh liệt liệt. Vì sao mọi người đều thích xem, đó là bởi vì trong lòng mọi người đều có sự chờ mong và hướng tới." Hàn Nghệ nhọc nhằn giải thích.

Dương Phi Tuyết trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói: "Không đúng, không đúng."

Hàn Nghệ nói: "Là sao? Không biết Dương cô nương có cao kiến gì?"

Dương Phi Tuyết nói: "Ta còn chưa kết hôn, dĩ nhiên có thể hướng tới. Nhưng ngươi đã kết hôn rồi, ngươi còn nói là trong lòng vẫn hướng tới. Vậy chẳng phải là ngươi còn hi vọng đi yêu người phụ nữ khác sao? Như vậy không công bằng với thê tử ngươi."

"Éc...cái này."

Hàn Nghệ trợn tròn mắt lên. Tiểu cô nương này cũng xuyên việt à? Không ngờ còn biết đến đạo lý ngoại tình trong tư tưởng!

Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ ấp úng, lập tức chỉ Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, ngươi quả nhiên muốn vứt bỏ thê tử ngươi. Không ngờ ngươi lại là người vô tình vô nghĩa như vậy."

Bị một cái mũ lớn như vậy chụp lên đầu, Hàn Nghệ cảm thấy choáng váng. Cái này nếu mà để Tiêu Vân nghe được, thì hắn chắc chắn toi mạng, vội nói: "Đương nhiên không phải. Ta chỉ cảm thấy ta và thê tử ta kết hôn nhanh quá, ta còn chưa cho nàng ấy sự lãng mạng nên có. Cái loại hướng tới đối với người đàn ông đã lập gia đình á, chính là một loại tiếc nuối đó, ài. Ta thật sự cảm thấy có lỗi với thê tử ta."

Tiếng thở dài này vừa thật vừa giả.

Dương Phi Tuyết hồ nghi nói: "Thật sao?"

Hàn Nghệ rưng rưng thở dài, nói; "Kỳ thực sở dĩ ta nghĩ ra 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, chính là muốn nói cho mọi người, không nên theo vết xe đổ của ta. Tận lực giữ cho mình nhiều hồi ức đẹp đẽ, dù sao thì kết hôn và yêu đương là hai giai đoạn hoàn toàn khác nhau."

Dương Phi Tuyết gật gật đầu nói: "Ngươi nói rất đúng, ta quyết không thể dễ dàng gả đi, bằng không ta sẽ hối hận cả đời."

"Khụ khụ khụ."

Ai u, ta lại nói sai rồi. Hàn Nghệ vội nói: "Dương cô nương, cô đừng nói như vậy có được không? Ta nghe mà tim sắp nhảy ra ngoài rồi, chẳng lẽ cô quên vì sao ta lại tới Trường An rồi à?"

Dương Phi Tuyết sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ ửng, thì thầm nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói là do ngươi nói nữa."

Hàn Nghệ chỉ thấy sắc mặt nàng có chút áy náy, không nỡ trách nàng, nói: "Không sao, không sao. Ta chưa từng trách cô."

"Thật sao?"

"Đương nhiên, nếu ta trách cô thì sao còn đi tiễn cô về."

"Vậy cũng đúng." Dương Phi Tuyết cười hì hì, nhưng lại hơi có vẻ ảo não nói: "Chỉ tiếc là hiện giờ ta muốn ra ngoài một chuyến cũng khó, thậm chí còn có khả năng không thể xem 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》nữa rồi."

Hàn Nghệ nói: "Cô có thể kêu thiếu công tử dẫn cô đi xem mà."

Dương Phi Tuyết thấp giọng nói: "Tiểu Mông cũng không dễ dàng, ta sao lại không biết xấu hổ cứ làm phiền đệ ấy." Nói rồi nàng lại cười nói: "Bất quá không sao. Tuy ta không thể chứng kiến mộng tưởng của ngươi bắt đầu, nhưng là bằng hữu, ta cũng đã tới cổ động cho ngươi rồi, ngươi cũng không thể nói ta không nghĩa khí được."

Hàn Nghệ thoáng sửng sốt, lập tức nói: "Cô cũng đừng bi quan như vậy, có lẽ cô vẫn có thể đi xem."

Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Không thể nào, ta quá hiểu nhị bá bá của ta rồi. Ông ấy nhất định không cho phép ta ra ngoài."

Đúng là thế thật, với tính cách kia của Dương Tư Huấn, nếu như đồng ý cho Dương Phi Tuyết đi Bình Khang Lý mới là chuyện lạ, chuyện này Hàn Nghệ cũng không có cách nào khác.

Dương Phi Tuyết lại nói: "Hàn Nghệ, nếu như ngươi rảnh rỗi thì tới nơi này thăm ta. Ta một mình ở đây, đúng là sắp buồn muốn chết rồi. À, nếu như ngươi bận thì có kêu bọn Tiểu Béo tới."

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Nhất định, nhất định."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới phụ cận Dương phủ. Hàn Nghệ bỗng nhiên nói: "Đợi chút, chẳng phải cô lén ra ngoài sao, chúng ta phải đi vào từ cửa sau chứ."

Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Đã muộn như thế này, khẳng định nhị bá bá ta đã biết rồi. Ta phải nói cho bọn họ là do ép tiểu Mông đưa ta ra ngoài. Cũng không nên để bọn họ trách phạt tiểu Mông."

Hàn Nghệ sửng sốt, hơi có vẻ kinh ngạc nhìn Dương Phi Tuyết.

Dương Phi Tuyết cười nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không ngốc đến mức nói đi tìm ngươi đâu, ta sẽ không để liên lụy ngươi nữa."

Nàng không nói, thực sự là Hàn Nghệ cũng không nghĩ tới điều này, không biết nói thế nào cho tốt.

Dương Phi Tuyết nói: "Được rồi, ngươi tiễn ta tới đây thôi, ta tự đi về được rồi. Nếu để nhị bá bá ta nhìn thấy thì nguy to." Nói rồi nàng bước nhanh vào trong.

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Vậy cô chú ý một chút."

"Ử, ta đi đây."

Dương Phi Tuyết bước nhanh vào trong Dương phủ.

Hàn Nghệ không vội vã rời đi, chậm rãi bước theo. Nếu không nhìn thấy Dương Phi Tuyết vào phủ, hắn không yên tâm.

Dương Phi Tuyết dường như cũng cảm giác được. Lúc bước vào cửa bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn xuyên qua hoàng hôn. Thấy Hàn Nghệ đứng ở đằng xa, lại vẫy vẫy tay.

Hàn Nghệ cũng vẫy tay, ý bảo nàng đi vào trước.

Dương Phi Tuyết hơi lưu lại trong chốc lát, sau đó liền đi vào.

Hàn Nghệ dừng lại một lát, đột nhiên cười lắc đầu, đi về hướng Bình Khang Lý. Bỗng nhiên trước mặt có hai lão hán đang vác đòn gánh, chỉ nghe một người trong đó nói: "Nhanh lên, nhanh lên, sắp đóng cổng thành rồi, nếu như quá giờ, chúng ta có khả năng phải ngồi tù đấy."

Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, cất tiếng hỏi: "Hai vị, cái gì quá giờ là phải ngồi tù?"

Hai ông lão kia liếc nhìn hắn, thấy giọng điệu của hắn không phải nhân sĩ Trường An, vì thế nói: "Tiểu ca, cậu mau quay về đi. Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, nếu như quá giờ, cẩn thận không quan binh bắt cậu đi ngồi nhà lao."

Má! Thiếu chút nữa quên mất là Đường triều có giới nghiêm.

Hàn Nghệ đột nhiên ngẩn ra, liếc nhìn sắc trời, thấy sắc trời đã tối đen, liền không nói lời nào, lập tức chạy như điên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
santiclub
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác. Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
Hieu Le
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
AutoRetart
09 Tháng tư, 2023 16:22
main khá độc đáo đấy chứ, tính hơi dị dị nguyên tắc, nhưng mà cơ bản là khôn vãi lúa, về sau nó còn chơi thương trường và lập ngân hàng nữa kìa, ko phải tác giả nào cũng viết dc về chiến tranh tiền tệ như tác giả này đâu.
zinzan
07 Tháng tư, 2023 11:27
Mới tu đến 150 chap. Cơ bản mà nói thì cũng là truyện hay. Ngoài từ ngoài bày mưu tính kế lừa gạt thì tự ngược hoặc trên con đường tự ngược. Chỗ này khá là hàng trí cho nvc là người bày mưu chuyên nghiệp lừa đảo. Nếu tác làm nhân vật phụ có đất diễn hơn tí thì oki, chứ nguyên dàn Dương gia thấy hàng trí quá, đọc cứ thấy nvc là hơn hẳn cổ nhân ấy, người thời nào có cách giải quyết thời ấy, cứ áp tiêu chuẩn hiện đại vào thì khá là ... Thôi thì dù sao truyện kết cấu oki hơn nhiều nhiều cùng thời và ăn liền bay giờ rồi. Bản dịch hay
Lycanrockk
04 Tháng tư, 2023 13:23
1 năm rồi quay lại dc thêm 50c, ko đã them tí nào
HaiTôm
01 Tháng tư, 2023 19:35
mé main sợ vợ vãi
basic123
29 Tháng ba, 2023 11:48
Bố cục truyện khá rộng nhưng không ngợp, dẫn dắt cũng khá hay
AFCsocola
29 Tháng ba, 2023 11:45
ông này dịch siêu thật, đọc mướt ghê
DodoPizza
19 Tháng ba, 2023 16:49
đó gọi là nhiễm cv đó, hồi trước ta còn phải bỏ cả triệu ra mua full bộ này để đọc, không biết sao dạo này lão chủ thớt tuồn ra ít chương cho ae đọc đó.
Hieu Le
18 Tháng ba, 2023 23:24
đọc cv quen giờ đọc dịch thấy ngượng ngượng sao á :))
DellQuen
09 Tháng ba, 2023 13:18
hay hay, có cái để cày mấy ngày tới rồi
highq456
09 Tháng ba, 2023 11:46
Lâu lắm rồi mới tìm được một bộ đỉnh vl, có điều ngắn qua chưa bỏ thèm
thayboi001
26 Tháng hai, 2023 10:55
Dịch nhảm vcc
Hieu Le
10 Tháng một, 2023 16:49
Hay hay
Thanh Son
15 Tháng mười hai, 2022 13:36
Hi
Hoàng Minh
06 Tháng mười hai, 2022 12:24
ngoài sáng trong tối gì cũng toàn phe boss, lý trị, chiêu nghi, vô kỵ, thế này không lên chức nhanh sao được
Hoàng Minh
04 Tháng mười hai, 2022 17:49
truyện ra chậm nhỉ
Hieu Le
18 Tháng mười một, 2022 01:14
t cũng thấy đọc cv hay hơn dịch, cv nhiều khi dễ hiểu với sát nghĩa hơn nữa
Le Van Phap
14 Tháng tám, 2022 20:40
Táo bón giai đoạn cuối, chắc phải thông đít mới thêm chưong đc
Lê Thương
13 Tháng tám, 2022 17:03
ok
Twed
01 Tháng tám, 2022 12:09
đang hay. cảm ơn các bạn đã dịch.
khanhdeptrai95
25 Tháng bảy, 2022 13:13
Truyện hay, hôm bữa đói quá qua convert đọc mà nuốt ko trôi :( Bị thích thể loại yy main chính hơn ng như này, mà sau Cực phẩm gia đinh thì chả thấy có bộ nào mà đọc nữa :(
MLXG2017
20 Tháng bảy, 2022 09:50
Chấm câu lung ta lung tung, không biết dùng chấm phẩy với chấm than à!?
Hieu Le
06 Tháng bảy, 2022 23:37
Đọc mấy chương thấy cũng được nên e kiếm bản cvt đọc đây, chứ bản dịch nuốt không trôi. Góp ý một chút với dịch giả là nên tham khảo thêm tiểu thuyết truyền thống để xem cách người ta sử dụng ngữ pháp, nhất là mấy bộ dịch từ nước ngoài ý. Không chỉ ngữ pháp mà còn nhiều cái nữa, chứ thế này thì bác để bản dịch nghĩa có khi còn hay hơn dịch.
Mạnh Mạnh
02 Tháng bảy, 2022 01:00
²⁶⁴ sao mà Như đàn bà thế tự để chui lại cho người ta nắm.nhiều chỗ đọc ức chế quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK