"Phù... phù... không được rồi, không được rồi, Hàn đại ca, Tiểu Dã, ta. . . ta thật sự chạy không nổi nữa."
Hùng Đệ hai tay chống đầu gối, thở hổn hển, nhìn Hàn Nghệ và Tiểu Dã trước mặt, con mắt nhỏ lưng trỏng, như thể đang cầu xin. Sáng sớm hôm nay, Hàn Nghệ liền kéo nó đi chạy bộ, phải biết cả đời nó cũng chưa từng chạy một bước, lúc này mới chạy được một lúc, liền kêu rên không ngừng.
Tiểu Dã đi tới, quan tâm hỏi: "Tiểu Béo, huynh không sao chứ?"
"Ta không chạy nổi, ta thật sự không chạy nổi nữa."
Hùng Đệ cũng không quan tâm nữa, đặt mông ngồi dưới đất.
Hàn Nghệ đi tới, nhìn Hùng Đệ, kiên nhẫn nói: "Tiểu Béo, đệ vừa mới bắt đầu chạy, khó tránh khỏi cảm thấy mệt nhọc, thế nhưng chỉ cần chạy được vài ngày, đệ liền sẽ cảm thấy tốt hẳn lên, đệ không chịu vận động, chỉ có thể càng ngày càng béo, đến lúc đó nói không chừng ngay cả bước cũng không bước nổi. Không phải đệ từng nói muốn giống như Tiểu Dã, chạy nhanh, nhảy cao sao, đây chính là biện pháp duy nhất, kiên trì một chút nữa, ta và Tiểu Dã sẽ bồi tiếp đệ từ từ chạy."
Tiểu Béo chỉ uống nước cũng có thể tăng cân đấy, trước đây điều kiện gia đình kém đến thế, nó còn có thể phì ra một thân thịt mỡ, dạo này có thịt ăn, nó lại càng ngày càng mập.
Hàn Nghệ cảm thấy tiếp tục như vậy là không thể được, mới nghĩ đến chuyện lôi kéo Tiểu Béo đi chạy bộ, bởi vì bản thân hắn cũng là bệnh nặng mới khỏi, cần gấp rút rèn luyện thân thể.
Hùng Đệ nhìn Hàn Nghệ, lại liếc nhìn Tiểu Dã, thấy hai người bọn họ đều vô cùng quan tâm nhìn mình, đột nhiên gật đầu.
Hàn Nghệ nở nụ cười, hơi khom lưng, vươn tay ra.
Tiểu Dã cũng duỗi tay ra.
Hùng Đệ cười ha hả, giơ hai tay lên.
Hàn Nghệ và Tiểu Dã cùng kéo Hùng Đệ lên, chậm lại bước chân, bồi tiếp Hùng Đệ chạy chậm từ từ.
"Hàn đại ca, đệ thật sự có thể giống Tiểu Dã sao?"
"Chỉ cần kiên trì, đệ nhất định có thể."
Lời tuy là vậy, thế nhưng Hàn Nghệ cũng biết, đây là không thể, đừng nói Tiểu Béo, ngay cả chính hắn cũng không đuổi kịp Tiểu Dã, Tiểu Dã tốc độ quá nhanh, đây là thiên phú. Người bình thường dù cho huấn luyện mỗi ngày, cũng hầu như không thể làm được giống Tiểu Dã.
Dưới sự cổ vũ của Hàn Nghệ và Tiểu Dã, Hùng Đệ rốt cuộc kiên trì chạy được nửa canh giờ. Nhưng đến lúc trở lại, cả người nó liền hoàn toàn hư thoát. Có thể nói là Tiểu Dã cùng Hàn Nghệ nâng nó trở về.
Không ngờ vừa bước vào trong nhà, bộ mặt đen sì của Tiêu Vân liền khiến ba người vốn đang uể oải liền lập tức lên tinh thần.
Cái bà nương này lại giở chứng gì vậy?
Hàn Nghệ buồn phiền nói: "Cô làm sao mà mặt mũi khó chịu thế?"
Tiêu Vân giận dỗi nói: "Ngươi quá không biết xấu hổ, còn hỏi ta à, ngươi cũng đã là người trưởng thành, vậy mà ngay cả Tiểu Béo và Tiểu Dã cũng không bằng."
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Ta lại làm cái gì nên tội rồi, ta chẳng qua chỉ là ra ngoài chạy bộ thôi mà?"
Tiêu Vân chỉ lên lầu nói: "Ta hỏi ngươi, ngày hôm nay ngươi ngủ dậy có gấp chăn mền không?"
"Hả?"
Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, lắc đầu nói: "Ta không có thói quen này."
Hắn vốn là một kẻ lấy khách sạn làm nhà mà, làm sao có thể hy vọng xa vời hắn sẽ xếp chăn mền sau khi ngủ dậy được.
"Không có thói quen này, vậy phải dưỡng thành thói quen này!" Tiêu Vân khó chịu nói: "Cả cái nhà này, chỉ có mỗi phòng của ngươi là loạn nhất, đồ vật vứt bừa bãi khắp nơi. Nước rửa chân tối hôm qua cũng vứt chổng chơ ở chỗ này, khăn chùi chân thì lại treo ở trên giường. Ngươi nhìn Tiểu Béo, Tiểu Dã xem, bọn chúng ngủ dậy đều biết xếp chăn mền tử tế đấy."
Nhức đầu!
Thật sự là nhức đầu mà!
Nữ nhân này lại phát bệnh thần kinh à, trước đây cũng là nàng xếp chăn mền mà. Chịu khó vốn là ưu điểm duy nhất của nàng, cũng đừng có ném mất nha, không thì ta lại phải giúp nàng tìm về chính mình, nếu thế thì cuộc sống này còn có lạc thú gì đáng nói nữa. Hàn Nghệ nghe Tiêu Vân cằn nhằn đầu cũng muốn to thêm một vòng, thầm nghĩ, sớm biết như vậy, hẳn đã tiếp tục chiến tranh lạnh với nàng rồi. Lúc này mới lý lẽ hùng hồn nói: "Ta là trượng phu của cô, cô giúp ta xếp chăn mền là việc đương nhỉên, thật không hiểu nổi cô lấy lý do gì mà nói với ta lời này. Tiểu Béo, trước đây là cha đệ hay mẹ đệ phải gấp chăn?"
"Mẹ đệ."
"Trước đây là cha đệ hay mẹ đệ phải nấu cơm?"
"Mẹ đệ."
"Trước đây là cha đệ hay mẹ đệ phải giặt quần áo."
"Mẹ đệ."
"Tốt lắm."
Hàn Nghệ nhìn Tiêu Vân nói: "Ta chỉ hỏi cô một câu thôi, cô có thấy xấu hổ không?"
Con ngươi của Tiêu Vân xoay tròn, nói: "Ngươi cũng đâu có coi ta là thê tử."
Lại muốn dùng cái này để buộc ta vào khuôn phép sao? Hàn Nghệ hừ lạnh: "Ta mặc kệ cô nói cái gì, chăn mền ta sẽ không xếp, ta cũng không cần cô xếp hộ, thế nhưng nếu cô muốn xếp ta cũng không để ý làm gì, dù sao giá trị cô thể hiện ra thực sự là quá ít. Ta cũng chỉ đang giúp cô mà thôi, chí ít nếu như có người hỏi ta, vợ ngươi ở nhà có làm việc nhà không, ta cũng có thể trả lời là nàng vẫn biết gấp chăn mền đấy."
"Vô lại!"
Tiêu Vân liếc xéo Hàn Nghệ một cái, thế nhưng nhìn thấy hắn giả bộ mắt mù tai điếc, quả thực không một kẽ hở, nàng liền quay đầu trừng mắt với Tiểu Béo.
Tiểu Béo thấy thế vội vàng rụt cổ lại, lập tức nói: "Thế nhưng việc gì cha đệ cũng nghe theo mẹ đệ."
Tiêu Vân lập tức mỉm cười.
Hàn Nghệ kích động nhìn Hùng Đệ nói: "Tiểu Béo, đệ đừng có phản bội như vậy, cả ba chúng ta ở đây đều là nam nhân, đệ sợ cái gì chứ."
Tiểu Béo oan ức như sắp khóc, nói: "Hàn đại ca, đệ chỉ có gì nói đấy mà thôi."
Tiêu Vân cười khanh khách nói: "Có nghe thấy không, về sau chuyện bên ngoài thì do ngươi làm chủ, thế nhưng tất cả chuyện trong nhà đều do ta làm chủ."
"Tuyệt đối không có khả năng này."
Hàn Nghệ lập tức phản bác: "Ta mới là chủ gia đình."
Tiêu Vân cười dài nói: "Ở trong mắt Tiêu Vân ta, không có gì là không thể. Tiểu Béo, tỷ tỷ đói bụng, đệ đi làm cơm đi."
"Đệ..."
Cả người Hùng Đệ đều đã mềm nhũn, thật sự không muốn động đậy một chút nào.
Tiêu Vân nhướng mày thoáng nhìn, nói: "Làm sao, lời của tỷ tỷ đệ cũng không nghe sao."
"Không, đệ. . . đệ đi làm cơm ngay đây."
Hùng Đệ run run rẩy rẩy đứng dậy, Tiểu Dã thấy thế vội vàng tiến tới đỡ huynh đệ của mình, thực sự là đau lòng cho Tiểu Béo mà.
Hàn Nghệ liếc nhìn Tiểu Béo, thấy nó thực sự cũng quá đáng thương, mới nói: "Tiểu Béo đệ cứ ngồi đấy đi, điểm tâm ngày hôm nay để ta làm cho." Nói xong liền trừng mắt với Tiêu Vân, sau đó đi ra bên ngoài.
Tiêu Vân nở nụ cười, nói: "Ta đã nói rồi mà, ở trong mắt Tiêu Vân ta, không có gì là không thể."
Hàn Nghệ lập tức phản ứng lại, xoay người chỉ vào Tiêu Vân nói: "Há, ta biết rồi, cô là cố ý để ta đi làm bữa sáng phải không?"
Trong đôi mắt đẹp của Tiêu Vân hiện lên một tia giảo hoạt, nói: "Ta cũng không có bắt ngươi làm."
"Vô sỉ."
"Như nhau, như nhau."
"Coi như cô lợi hại."
Hàn Nghệ tức giận hừ một tiếng, đi ra ngoài.
Hàn Nghệ vừa ra khỏi cửa. Tiêu Vân liền phù một tiếng, bật cười, duỗi ra ngón tay ngọc dài dài, nhéo nhéo bộ mặt phúng phính của Hùng Đệ, cười hì hì nói: "Tiểu Béo, hôm nay tỷ tỷ thực sự cảm ơn đệ. Chậc chậc, trên mặt đệ sao lại có nhiều mồ hôi thế kia, bẩn chết đi được, để tỷ tỷ lấy khăn đến lau cho đệ một chút."
Nói xong nàng liền hài lòng đi ra ngoài. Không dễ dàng nha, trước đây lúc Tiểu Béo cùng Tiểu Dã vẫn chưa ở đây, nàng đã nhiều lần chịu nhục, bị Hàn Nghệ phê bình từ đầu đến chân, thương tích đầy mình. Hôm nay câu nói "Cha đệ cái gì cũng nghe mẹ đệ." của Tiểu Béo, cuối cùng cũng coi như là cho nàng cơ hội trở mình.
Hùng Đệ sững sờ một hồi lâu, mới quay đầu nhìn Tiểu Dã, con mắt rưng rưng nói: "Tiểu Dã, có phải ta đã làm chuyện gì có lỗi với Hàn đại ca không?"
Tiểu Dã ôm đầu nói: "Ta. . . ta cũng không. . .không biết."
Hàn Nghệ hóa phẫn nộ thành sức. . . ăn, sau khi đem bánh trứng mình làm ra tiêu diệt sạch sẽ xong, liền dẫn Tiểu Dã ra ngoài, bởi vì sáng sớm Tiêu Vân còn phải dạy Hùng Đệ học chữ. Bọn họ ở trong nhà cũng có chút vướng bận. Liền tìm thêm huynh đệ nhà họ Dương, đi ra sau núi nhìn xem có thú hoang gì không.
Thế nhưng bây giờ đã vào đông. Món ăn thôn quê trở nên rất ít ỏi, bốn người ở trên núi bận bịu hơn nửa ngày, thu hoạch vẫn không có mấy, Hàn Nghệ cực kỳ sảng khoái đem toàn bộ thu hoạch cho huynh đệ Dương gia, bản thân lại cùng Tiểu Dã tay không mà về, dù sao hắn đi ra săn, cũng chỉ vì tẻ nhạt, không phải vì mấy con thú hoang kia.
Sau khi từ biệt huynh đệ Dương gia, Hàn Nghệ cùng Tiểu Dã liền chuẩn bị về nhà. Nhưng khi đi tới trước cửa nhà, thì Tiểu Dã đột nhiên chỉ chỉ phía trước, nói: "Hàn đại ca, huynh. . . huynh nhìn kìa."
Hàn Nghệ quay đầu nhìn tới, chỉ thấy năm, sáu người đi về phía này, nhướng mày nói: "Là hắn."
Người đầu lĩnh kia chính là Tần Vũ, phía sau còn đi theo 4 tên gia tướng.
Tần Vũ tựa hồ cũng nhìn thấy Hàn Nghệ, không khỏi bước nhanh hơn.
Không thể nào, Hàn Nghệ hơi nhướng mày, hiển nhiên, Tần Vũ là tới tìm hắn đấy.
Chờ Tần Vũ đến gần, Hàn Nghệ mới tiến lên hai bước, chắp chắp tay nói: "Tần công tử, thực sự là vừa khéo, ngươi lại tới săn thú à."
Tần Vũ vẻ mặt giận dữ nói: "Ngươi còn dám nhắc đến chuyện săn thú, lần trước ngươi gạt ta một lần trong rừng, ta còn không tính toán với ngươi, ai ngờ ngươi vẫn không biết điều. Hừ, đừng tưởng rằng Dương thúc coi trọng ngươi, bổn công tử sẽ sợ ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là một tên tiện dân giỏi mấy trò lừa đảo thôi, có cái gì ghê gớm."
Tiểu Dã nghe thấy thế liền hơi nhướng mày, tiến lên một bước.
Hàn Nghệ giơ tay ngăn cản nó lại, nhìn Tần Vũ nói: "Tần công tử, chuyện lần trước trong rừng, ta thật sự có chỗ mạo phạm, ta thành thật xin lỗi ngươi. Nhưng ngoài lần đó ra, hình như ta cũng không có chỗ nào mạo phạm ngươi đi."
Tần Vũ nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi nói với Phi Tuyết cái gì?"
Hàn Nghệ khẽ cau mày, nói: "Ta đã nói rất nhiều lời với Dương cô nương, không biết ngươi muốn hỏi cái gì?"
Tần Vũ nói: "Mỗi người đều có quyền tự do yêu đương, mấy lời này có phải là ngươi nói không?"
Bạn học tiểu Dương, ta thực sự là bị cô hại chết mà. Hàn Nghệ thầm mắng một câu, không có lên tiếng.
Tần Vũ nói: "Như thế nào, không dám thừa nhận sao?"
Hàn Nghệ gật gật đầu than thở: "Lời này là ta nói, nếu như chẳng may có chỗ nào gây bất lợi cho Tần công tử, ta thành thật xin lỗi."
"Xin lỗi? Nếu như xin lỗi cũng có thể hữu dụng, ta còn tới đây làm gì?"
Tần Vũ càng nói càng giận, kích động hét lên: "Ngày hôm nay ta đến Dương gia cầu thân, cũng bởi câu nói này của ngươi, Phi Tuyết liền không chịu gả cho ta."
Kêu ngươi là tên ngu ngốc, vẫn đúng là vẫn coi trọng ngươi rồi, ngươi ngay cả thằng ngu cũng không bằng. Hàn Nghệ cười nói: "Tần công tử, nếu ngươi thật sự là muốn vu tội cho người khác, lo gì không tìm thấy tội danh, mỗi người đều có quyền tự do yêu đương, lời này cũng không phải là nhằm vào ngươi, chỉ là một loại quan niệm về ái tình. Nếu như Dương cô nương yêu thích ngươi, vậy thì nàng hoàn toàn có thể lựa chọn ngươi, còn nếu Dương cô nương không chịu gả cho ngươi, tức là nàng không có lựa chọn ngươi, đây là do chính ngươi vô năng, sao lại đổ lỗi cho ta, ngươi không biết xấu hổ sao?"
"Ngươi. . . ngươi nói bậy." Tần Vũ xanh mặt, kích động nói: "Ta và Phi Tuyết là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, nàng sao có thể từ chối ta, nhất định do tên tiện dân nhà ngươi đứng một bên giựt giây."
Hàn Nghệ nghe y trái một cái tiện dân, phải một cái tiện dân, trong lòng rất khó chịu, nhưng vẫn là nhịn xuống, hắn không muốn có quá nhiều thị phi, liền nói: "Tần Vũ, ta cùng ngươi không thù không oán, ta chẳng qua cũng chỉ quen biết hời hợt với Dương cô nương, tự nhiên ta lại đi giựt giây nàng thì có ích lợi gì cơ chứ?"
Tần Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì à, đơn giản là ngươi thấy Phi Tuyết quá đơn thuần, thiện lương, liền muốn lừa dối tình cảm của nàng, mưu toan trở thành con rể Dương gia đúng không? Ta nói cho ngươi biết, ngươi chớ có si tâm vọng tưởng, cũng không nhìn lại chính mình, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì?"
"Thế ngươi là cái thá gì?"
Chợt nghe thấy một tiếng quát tháo, chỉ thấy Tiêu Vân từ trong nhà đi ra, trên mặt bao phủ một tầng sương lạnh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK