Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường triều thi hành chính sách 'Tiền lụa song hành', hay nói cách khác, tơ lụa, vải vóc cũng chính là tiền tệ. Vì thế mà Đường triều quy định nghiêm ngặt kích cỡ, độ dày và trọng lượng của tơ lụa, đồng thời đưa ra công thức quy đổi tương ứng. Hiện tại, một dải lụa bình thường có giá trên dưới 150 văn tiền, nhưng nếu là tơ lụa thượng đẳng, vậy sẽ tương đối mắc, có vài loại đáng giá vài quan tiền. Nhưng một dải lụa thượng đẳng cũng không nặng, rất dễ để giao dịch, vì giá trị bản thân nó cũng đã cao rồi.

Đã là tiền tệ, vậy cần phải có tính thống nhất, kích thước là đã được định trước. Nếu kích thước đa dạng hóa, vậy sẽ không dễ định giá, thị trường sẽ trở nên hỗn loạn.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất thời cũng không hiểu thông rốt cuộc Hàn Nghệ đang có ý gì, hiếu kỳ nói: "Ngươi nói tiếp đi."

"Vâng!"

Hàn Nghệ khẽ chắp tay hành lễ rồi nói tiếp: "Bách tính thường nói, nhỏ thì dùng tiền, lớn thì dùng lụa, hay nói cách khác, giá trị nhỏ thì dùng tiền đồng, giá trị lớn thì dùng tiền lụa. Nhưng bách tính cũng thường dùng một thước vải lụa để mua lương thực, vậy giá trị chân chính của một thước lụa là ở đâu? Nó có thể làm được những gì, chỉ có thể dùng làm chiếc khăn lau tay, chính như tiểu dân nói trước đó, vải vóc có kích thước càng lớn thì càng có giá trị. Bởi vì kích thước càng lớn thì tác dụng càng nhiều, một khi chia nhỏ ra, thì giá trị bản thân nó sẽ bị thu hẹp lại. Kể từ đó, vải vóc sẽ vì bị cắt nhỏ mà không ngừng mất giá, cuối cùng cũng sẽ bị đánh bật khỏi vũ đài tiền tệ."

Câu này như sét đánh bên tai.

Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên ngẩn ra, rồi lập tức chìm vào trầm tư.

Chử Toại Lương cũng vậy.

Cái thứ vải vóc này, nếu như coi nó hoàn toàn là tiền tệ, thì sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, một thước vải là tiền, nhưng vấn đề là, giá trị của một thước vải nằm ở đâu? Giá trị của bản thân nó là rất thấp. Cùng một lượng vải lụa, nếu như đem một miếng vải lớn ra so với hàng loạt những miếng vải con ghép lại, thì rõ ràng là miếng vải lớn có giá trị hơn nhiều. Nhưng nếu đã xem chúng như tiền tệ, thì giá trị của hai thứ này lẽ ra phải bằng nhau mới đúng.

Mâu thuẫn chính là nằm ở chỗ đó.

Mâu thuẫn này đủ để khiến vải lụa bị đánh bật khỏi thị trường tiền tệ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ mặc dù thông minh, nhưng lại không có tài năng vượt bậc ở phương diện này, cũng chẳng có tri thức tiên tiến, chẳng nhìn xa được tới vậy, vội hỏi: "Vậy ngươi cho rằng nên làm thế nào?"

Hàn Nghệ nói: "Tiểu dân cho rằng, sớm muộn sẽ có một ngày, vải lụa sẽ không còn tác dụng là một loại tiền tệ nữa, mà sẽ hoàn toàn chỉ là một thứ hàng hóa. Bởi vì vải lụa vốn là hàng hóa chứ không phải là tiền tệ. Nhưng chúng ta có thể trì hoãn hiện tượng này xảy ra, để nó chậm rãi rời đi, tránh cho vấn đề đột nhiên bột phát, dẫn đến thị trường đại loạn. Muốn làm được điều này, cách duy nhất chính là đa dạng hóa và quy phạm hóa kích cỡ vải lụa.

Quy phạm nghiêm ngặt kích cỡ của vải lụa, giống như với tiền đồng vậy, như thế mới có thể thỏa mãn bản chất của tiền tệ.

Chúng ta có thể căn cứ tình hình thực tế để quy phạm kích cỡ của vải lụa, từ đó đảm bảo giá trị của vải lụa không bị suy yếu. Chúng ta có thể chế định 3 loại kích cỡ, thớt lụa lớn, thớt lụa vừa, thớt lụa nhỏ. Loại lớn đương nhiên là để làm ga trải giường các loại, loại vừa dùng để may quần áo, còn loại nhỏ thì dùng trong phạm vi nhỏ hơn. Nhưng mà kích cỡ phải căn cứ vào nhu cầu hàng ngày của người dân mà định. Kể từ đó, có thể vừa đảm bảo giá trị của vải lụa không vì lớn nhỏ mà ảnh hưởng, vừa có thể khiến tiền tệ trên thị trường càng trở nên phong phú, cũng không còn hiện tượng lãng phí nữa, người dân sẽ không vì một miếng khăn lau tay mà phá hỏng cả một tấm vải lớn.

Hắn nói rất có sách, mách có chứng, chứ không phải ba hoa khoác lác.

Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ gật đầu nói: "Nhưng ngươi nói thì dễ, khi thực hiện thì mới khó nha."

Hàn Nghệ nói: "Đại Đường Trinh Quán ta trị nước chẳng phải cũng bắt đầu từ thời điểm khó khăn nhất hay sao?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt. Cái này ngược lại ông ta không thể phản bác. Thời kỳ đầu Lý Thế Dân xưng đế, thứ chờ đợi ông ta là một quốc gia vỡ nát. Lúc ấy khó khăn tới mức Lý Thế Dân còn phải oán thán với thần tử rằng, đất nước loạn thế này, chúng ta liệu có thể quản lý nổi không.

Ngay cả Lý Thế Dân cũng nói ra những lời này, có thể thấy rằng, tình hình lúc đó nghiêm trọng đến mức nào, càng chẳng có ai có thể nghĩ ra được sau này lại xuất hiện cái gọi là Trinh Quán thịnh thế. Đương nhiên, từ góc độ con người mà nhìn, thì Trinh Quán thịnh thế tất nhiên sẽ phải đến, chỉ cần Hoàng Đế đừng quá kém cỏi là được.

Chử Toại Lương nói: "Nhưng hiện nay quy phạm một loại kích cỡ vải lụa đã rất khó rồi, huống chi là quy phạm nhiều loại kích cỡ."

Hàn Nghệ nói: "Tại sao quy phạm một loại kích cỡ vải vóc lại vô cùng khó, đó là vì mọi người cần nhiều loại vải kích cỡ khác nhau, cho nên đa dạng hóa kích cỡ ngược lại sẽ khiến mọi việc trở nên đơn giản hơn. Còn về quy phạm thế nào, thì phải giải quyết từ gốc."

"Giải quyết từ gốc?"

Chử Toại Lương tò mò hỏi: "Như thế nào là giải quyết từ gốc?"

Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là quy phạm ngay từ lúc dệt vải."

"Ngay từ lúc dệt vải?" Chử Toại Lương nói: "Ý ngươi nói là máy dệt vải?"

"Đúng vậy, đúng vậy, Hữu Phó Xạ quả là nhạy bén, tiểu tử khâm phục vạn phần." Hàn Nghệ liên tục gật đầu.

Chử Toại Lương đột nhiên khựng lại, chỉ mặt Hàn Nghệ mắng: "Tiểu tử được lắm, nói vòng vo nửa ngày, chính là để dụ bọn ta nói ra câu này."

Ông biết thì đã muộn rồi. Hàn Nghệ cúi đầu nói: "Tiểu dân không dám."

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả nói: "Không muốn thì cũng đã nói rồi, Đăng Thiện, ngươi cũng không cần phải để ý." Nói rồi lại quay về phía Hàn Nghệ nói: "Ngươi nói tiếp đi."

Hàn Nghệ nói: "Kích cỡ của máy dệt, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới kích cỡ vải vóc, muốn quy phạm kích cỡ vải vóc, thì cách tốt nhất là quy phạm kích cỡ máy dệt. Nhưng mà máy dệt vải trong dân gian hiện nay khá hỗn loạn, vẫn chưa có sự thống nhất, cho nên tạo ra hiện tượng mỗi vùng có kích cỡ vải vóc khác nhau, cũng thường vì thế mà nảy sinh tranh cãi. Tiểu dân bất tài, nguyện xin tự đề cử mình, loại máy dệt kiểu mới này của tiểu dân, nhỏ tới mức mỗi một linh kiện đều đã trải qua quá trình quy phạm nghiêm ngặt. Hơn nữa có thể lựa chọn to nhỏ, loại to nhất cần ba người thao tác, đồng thời vẫn đang trong quá trình không ngừng đơn giản hóa, còn loại nhỏ thì chỉ cần một tay là có thể cầm, thao tác vô cùng đơn giản, ngay cả đi nhà xí cũng có thể dệt ra được một tấm vải nhỏ."

Điều này cứ tạm tin cái đã, còn rốt cuộc có làm được hay không thì đến lúc đó sẽ hay, mấu chốt cũng không ở điểm này.

Chử Toại Lương nói: "Biện pháp này của ngươi mặc dù không tồi, nhưng tính khả thi lại khiến người ta lo lắng, nếu như dựa vào cách nói này của ngươi, thì bắt buộc mỗi hộ gia đình đều phải có một cái máy dệt loại này của ngươi."

Hàn Nghệ nói: "Hữu Phó Xạ quả là lợi hại, một lời đã nói ra được mấu chốt vấn đề."

Chử Toại Lương tức giận nói: "Không lợi hại bằng ngươi."

Ông ta cũng biết, mình đã bị Hàn Nghệ dắt mũi, nhưng đã vào tròng rồi thì muốn thoát ra cũng khó a!

Hàn Nghệ lo sợ bất an, không dám khoe mẽ vì đã chiếm tiện nghi, nói: "Vẫn là câu vừa rồi, tiểu dân cho rằng không thể vì khó mà không làm, chỉ cần nó có thể giúp Đại Đường ta phát triển hơn, chỉ cần nó còn có tính khả thi, thì triều đình nên dũng cảm thử nghiệm, bằng không Đại Đường chỉ có giậm chân tại chỗ mà thôi."

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Vậy rốt cuộc thì nên làm thế nào?"

Hàn Nghệ nói: "Quan dân hợp tác."

"Quan dân hợp tác?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi sửng sốt. Cái thời đại này, chẳng có ai dám nói vậy cả, một bình dân như ngươi dựa vào đâu mà hợp tác với triều đình.

Hàn Nghệ nói: "Triều đình mặc dù có thể mở rộng phạm vi lớn, nhưng đồng thời quy tắc cũng rất nhiều, quá trình thao tác vô cùng rườm rà, ngược lại sẽ không đạt được hiệu quả như mong muốn. Nhưng tư nhân thì không như vậy, tư nhân có thể linh hoạt thay đổi, chấp hành càng có hiệu quả hơn. Tỉ như cái kế hoạch trợ giúp người nghèo của tiểu dân, là đã có thể giúp đỡ được rất nhiều người dân nghèo, nhưng nếu cái kế hoạch này do triều đình thực hiện, thì sẽ tạo ra những trở ngại rất lớn, khó khăn chồng chất, nhưng nếu triều đình chỉ ở bên cạnh giúp đỡ chút ít, thì ngược lại sẽ làm ít công to."

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Nói tới kế hoạch trợ giúp người nghèo của ngươi, ta lại muốn hỏi ngươi một câu. Ngươi đừng có nói tất cả hoàn toàn là vì bách tính, trong đó rốt cuộc là có chuyện gì mờ ám?"

Hàn Nghệ nói: "Quốc Cữu Công nói đúng lắm, tiểu dân dù sao cũng còn phải nuôi sống gia đình, không thể ném tiền qua cửa sổ được. Nhưng cũng không phải như Quốc Cữu Công nói, trong đó còn có gì mờ ám, tiểu dân chỉ hi vọng Đại Đường ta có thể ngày một tốt lên. Không phải là tiểu dân khoác lác, thực ra tiểu dân có rất nhiều cách kiếm tiền, chứ không cần phải làm những việc tốn sức mà vô bổ này. Chỉ riêng kịch nói đã đem đến cho tiểu dân không ít tiền tài rồi. Hơn nữa, nói cho cùng, tiểu dân cũng phải kiếm lời chứ, chỉ là không yêu cầu người mua phải thanh toán hết một lần, tiểu dân chung quy cũng không thiệt. Nhưng đó không phải là mục đích của tiểu dân, mục đích chủ yếu của tiểu dân vẫn là hi vọng Đại Đường chúng ta có thể ngày một cường thịnh.

Đại Đường cũng giống như phượng hoàng vậy, phất lên trong chiến hỏa, dân số tổn thất nghiêm trọng, thua xa tiền triều, mà dân số lại chính là căn cơ của một quốc gia. Mặc dù trước mắt dân số vẫn tăng đều, nhưng vẫn cực kỳ có hạn, mấu chốt là vấn đề này gấp cũng không được. Cho nên tiểu dân cho rằng, làm thể nào để sử dụng lượng dân số có hạn để sản xuất ra đủ lương thực và vải vóc, mấu chốt vẫn nằm ở công cụ. Loại máy dệt kiểu mới này của tiểu dân có hiệu năng sản xuất gấp đôi máy dệt kiểu cũ, nếu như nhà nhà dều dùng cái máy này, vậy thì với cùng một lượng dân số như nhau, tài sản của Đại Đường ta cũng có thể tăng trưởng không ít, cày Hùng Phi cũng là như vậy."

Lời này nói ra vô cùng hoa mỹ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng nếu thật sự có tấm lòng như vậy, thì quả thực là hiếm có nha!"

Chử Toại Lương cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.

Nhưng ngay sau đó, Chử Toại Lương lại nói: "Nhưng nếu chỉ dựa vào cá nhân ngươi, thì làm sao có thể phổ cập loại máy dệt này ra toàn quốc?"

Lão thất phu, muốn nói thì cứ nói thẳng đi, Hàn Nghệ ta thèm để ý mấy chuyện này sao, ông không khỏi coi thường người khác quá đi. Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Cái này đương nhiên vẫn phải lấy triều đình làm chủ, tiểu dân chỉ theo sau triều đình thôi, lấy chút tài hèn sức mọn trợ giúp triều đình, để thực hiện điều đó, tiểu dân nguyện ý giao ra tất cả những thứ liên quan tới máy dệt vải, bao gồm cả phương thức sản xuất của nó. Tiểu dân dám cam đoan, nếu như sử dụng phương thức sản xuất này của tiểu dân, hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội, ngoài ra, loại máy dệt này của tiểu dân còn có thể lắp ráp, cho nên vận chuyển sẽ vô cùng thuận tiện, có lợi cho việc phổ cập."

Loại máy dệt này hắn không giao ra cũng không được. Vừa rồi hắn nói cho Chử Toại Lương á khẩu không trả lời được, đó chỉ là vì Chử Toại Lương chưa có sự chuẩn bị kỹ. Nhưng chỉ cần có một công văn của triều đình đưa xuống, trưng thu loại máy dệt này, thì với quy tắc đương thời, Hàn Nghệ bắt buộc phải giao nộp. Bởi vì trong bối cảnh xã hội lúc này, muốn hoàn toàn bảo hộ quyền sở hữu trí tuệ của mình là điều không thể, hơn nữa cái máy dệt này một khi bán ra, thì cũng khá dễ bắt chước. Đương nhiên, nếu là những đại gia tộc thì có thể giữ được, kinh thư của bọn họ mà còn không truyền ra ngoài, triều đình muốn, bọn họ còn không đưa, đó là vì bọn họ có thực lực, còn Hàn Nghệ ấy à, trước mắt chẳng có cái thực lực đó.

Nhưng nói trở lại, hắn cũng chẳng mong dựa vào những thứ này để kiếm tiền, hắn vẫn nguyện ý giúp triều đình sớm phổ cập loại máy dệt này, bởi vì điều đó quả thực là có thể tạo phúc cho bách tính.

Trưởng Tôn Vô Kỵ như bừng tỉnh đại ngộ, đúng thế, nếu như là vận chuyển từng cái một, thì tốn công sức quá, nếu như là từng khúc gỗ một, vậy thì tiện lợi hơn nhiều, cười nói: "Xem ra ngươi đã sớm có sự chuẩn bị!"

Hàn Nghệ thật thà nói: "Nếu như tiểu dân không có sự chuẩn bị chu toàn, thì làm sao dám trưng cái máy dệt này ra."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
danghuyanh
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
nguyenduy1k
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
cinela
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
sakurainlove
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
Anh Nguyen
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
Mẫn Trần
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
Fsinra
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
helloemdx
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
VIETHA9X
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
06021219
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
dardia07
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
ndcuongltv
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
slim7i
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
trankhac
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
Linhkaka
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
ColgatePlax
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
Deckout
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
HeavenSoFar
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
mafia777
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
thientonbmt1
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
quangtri1255
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
santiclub
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác. Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
Hieu Le
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
BÌNH LUẬN FACEBOOK