Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi.

Hàn Nghệ vẫn vô cùng xem nhẹ việc này, thong dong đi vào Phượng Phi Lâu, thấy đối phương chỉ có bốn người, vì thế liền cho những hạ nhân sợ hãi lui xuống trước.

Điểm này, hắn ngược lại vẫn khá thưởng thức Thôi Tập Nhận, hắn khá ghét kiểu vừa đến cửa đã dẫn mấy chục người theo. Thế rồi đi tới trước sân khấu, đưa mắt nhìn một lượt, thấy Trịnh Thiện Hành lén nháy mắt với hắn, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười, tiến tới, chắp tay nói: "Tứ vị công tử đại giá quang lâm, Hàn Nghệ không có nghênh đón từ xa, thật có lỗi, thật có lỗi."

Dừng một chút, hắn lại quay qua Thôi Tập Nhận cười nói: "Không biết Thôi công tử làm quan từ khi nào vậy, thật là đáng mừng nha."

Thôi Tập Nhận hơi sững sờ, nói: "Ý gì đấy?"

Hàn Nghệ cười nói: "Nếu không phải Thôi công tử đã làm quan, thì ta không biết Thôi công tử có quyền gì mà đuổi hết khách của ta đi vậy?"

Thôi Tập Nhận cười ha hả, nói: "Thì ra ngươi nói chuyện này à, ta làm thế là vì nghĩ cho ngươi đấy, nhưng ta cũng không muốn tốn thêm nước bọt nữa, dứt khoát một chút, ngươi dẫn người của ngươi rời khỏi Trường An đi."

Hàn Nghệ vẫn cười nói: "Xem ra Thôi công tử không chỉ đã làm quan, mà còn làm quan lớn nha, nhưng quan lớn cũng phải giảng đạo lý nha, không biết ta đã làm sai điều gì, đến nỗi cả thành Trường An lớn như vậy cũng không có chỗ cho ta?"

Thôi Tập Nhận cười lắc đầu, tựa hồ cảm thấy vô cùng mệt mỏi với lời nói của Hàn Nghệ, nói: "Nói thật với ngươi, Tâm Nương hiện đang ở trong tay ta."

"Tâm Nương?"

Hàn Nghệ tỏ vẻ hoang mang, sau đó mới nói: "Ồ, ta nhớ ra rồi, chính là ả ca kỹ phát điên mất tích mấy ngày trước, nhưng không biết chuyện này có quan hệ gì với ta?"

Thôi Tập Nhận khẽ thở dài nói: "Ta quả thật không có tâm tình ở đây giải đố với ngươi, ở đây cũng không có người ngoài, ngươi cần gì phải ở đây giả ngu."

Hàn Nghệ nhướn mày, hai tay hơi dang ra, nói: "Ta cũng không có giả ngu, quả thực việc này không có liên quan đến ta nha."

Thôi Tập Nhận nói: "Lúc trước ngươi lợi dụng mấy nàng Tâm Nương giả thần giả quỷ, dọa cho khách nhân sợ đến mức không dám đến hẻm Bắc, sau đó nhân cơ hội mua lại cả con hẻm Bắc. Chuyện này sớm đã không còn là bí mật gì rồi, kẻ ngốc cũng biết đây là ngươi ngầm sắp đặt."

Hàn Nghệ nhún vai, nói: "Con người ta đây thích dùng sự thật nói chuyện, không biết ngươi có chứng cớ gì chứng minh đây là ta làm không? Đừng có nói là Tâm Nương này nọ, nếu thế thì ta cũng có thể tùy tiện tìm một người đến nói Thôi công tử hấp diêm cô ta nha."

Thôi Tập Nhận nheo hai mắt, nói: "Ngươi đúng là có chết cũng không chịu hối cải. Không thể phủ nhận, chiêu đó của ngươi đúng là cao minh, nhưng thiên hạ nào có chuyện hoàn mỹ. Ngày hôm đó ta đã ẩn ẩn đoán được chuyện này có quan hệ với ngươi, cho dù không có liên quan, ta cũng vô cùng hiếu kỳ, những ca kỹ đó cho dù có điên cũng không thể mất tích. Vì thế ngày hôm sau ta đã bố trí không ít người mai phục ở gần đây, thế nhưng ngươi cũng đủ giảo hoạt, ta đã phái ra nhiều người như vậy, cũng chỉ theo dõi được tung tích của Tâm Nương. Kỳ thật ta sớm đã biết tung tích của Tâm Nương, nhưng ta vẫn chưa ra tay, bởi vì ta biết, chỉ dựa vào Tâm Nương là không thể định tội ngươi, cho nên ta vẫn đang đợi cơ hội."

Hàn Nghệ cười gật đầu, nói: "Câu chuyện rất tuyệt vời, như vậy hiện tại ngươi đã chờ được cơ hội này rồi?"

"Đương nhiên."

Thôi Tập Nhận gật gật đầu, hơi cúi về phía trước, thấp giọng nói: "Có lẽ ngươi vẫn không biết nhỉ, Quốc Cữu Công đã vứt bỏ ngươi rồi, thậm chí có thể Quốc Cữu Công sẽ còn bỏ đá xuống giếng, chỉ cần Thôi gia ta liên hợp những địa chủ đó tố cáo ngươi, ngươi chết là cái chắc."

Vương Huyền Đạo hơi nhăn mặt, nói: "Thì ra là thế."

Trịnh Thiện Hành hơi có vẻ kinh ngạc nhìn Vương Huyền Đạo.

Rốt cuộc phát sinh chuyện gì vậy? Hàn Nghệ mặc dù mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng vẫn nhảy thót một cái. Bởi vì hắn không hiểu gì cả, đây là thế yếu trời sinh của hắn. Hắn không thể nào nghĩ ra đối sách tốt từ trước, cho đến khi đối phương tới tìm tận cửa, hắn vẫn còn đang mơ hồ. Thử hỏi: "Nếu đã như vậy, tại sao Thôi công tử còn phải đích thân đến, kêu quan sai đến bắt ta, không phải là được sao.?"

Thôi Tập Nhận cười khinh miệt, nói: "Bởi vì ngươi thật sự quá yếu, không giấu gì ngươi. Nếu có thể, ta thiệt tình còn không muốn đấu với ngươi, dù sao chênh lệch giữa ta và ngươi quá lớn. Ta đây cũng không phải là châm chọc ngươi, bởi vì chuyện này cũng không trách ngươi được, đáng tiếc sự thật chính là như thế. Dựa vào thế lực của Thôi gia ta, cho dù ta thua một lần, hai lần, ba lần, đối với ta mà nói cũng chẳng là gì, ngươi không thể hoàn toàn đánh bại ta. Nhưng ngươi thì khác, chỉ cần ngươi hơi lơ là, là ta đã có thể đẩy ngươi vào chỗ chết, đây vốn là cuộc chiến không cân sức. Cho nên đánh bại ngươi, thứ mang lại cho ta không phải vinh quang, mà là nhục nhã, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi, ngươi chỉ cần dẫn theo người của ngươi cút khỏi Trường An, ta có thể tha cho ngươi một lần."

Hàn Nghệ nói: "Vậy nếu ta không rời đi thì sao?"

Thôi Tập Nhận lắc đầu nói: "Việc này không phải do ngươi quyết định, trong tình huống không có Quốc Cữu Công chống lưng cho ngươi, thì cho dù ngươi thông minh đến đâu, ngươi cũng không thể đối kháng với ta. Ta không cần quá nhiều chứng cớ cũng có thể định tội ngươi, đến lúc đó ngươi vẫn sẽ phải rời đi, chẳng qua chỉ là phương thức khác nhau thôi. Để ta giúp ngươi tính thử một chút, ngươi và người của ngươi hẳn sẽ là phải nhận được 100 trượng hình, lưu đày ngàn dặm, lỡ như có người ném đá xuống giếng, có lẽ không chỉ có như vậy, dù sao người ngươi đắc tội cũng không ít."

Hàn Nghệ rốt cuộc cũng nhíu mày, không khỏi liếc nhìn Trịnh Thiện Hành.

Trịnh Thiện Hành hơi do dự một lát, mở miệng nói: "Thôi huynh, huynh không cần phải đuổi cùng giết tận như vậy chứ, có thể nương tay được không?"

Hiển nhiên là y đã hiểu lầm ý của Hàn Nghệ. Hàn Nghệ là muốn biết nguyên nhân trong đó là gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chứ không phải xin Trịnh Thiện Hành giúp đỡ. Kỳ thật Trịnh Thiện Hành không giúp Thôi Tập Nhận là hắn đã rất cảm kích rồi, hắn cũng không muốn kéo Trịnh Thiện Hành vào.

Thôi Tập Nhận đã cắt ngang lời Trịnh Thiện Hành, nói: "Thiện Hành, xin ngươi đừng phá vỡ quy củ, chuyện này không liên quan đến ngươi."

Trịnh Thiện Hành ngập ngừng hai lần, khẽ thở dài, chuyển cho Hàn Nghệ một ánh mắt xin lỗi.

"Thật không hiểu nổi hai người các ngươi." Nguyên Liệt Hổ gãi đầu, nói thầm một câu, trực tiếp tìm một cái ghế ngồi xuống.

Thôi Tập Nhận nói với Hàn Nghệ: "Ta cho ngươi thời gian ba ngày, nếu sau ba ngày ngươi vẫn chưa cút, ngươi cứ đợi quan phủ đến bắt người đi. Ồ, đến lúc đó không chỉ có ngươi chịu phạt, sẽ còn liên lụy đến rất nhiều người đấy."

Một câu nói này vừa hay đánh trúng điểm yếu của Hàn Nghệ, đây chính là chỗ hắn kiêng kỵ nhất.

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy một tiếng cười vô cùng nghiền ngẫm: "Hô hô hô, khẩu khí lớn thật đấy tiểu quỷ, ta nghe mà còn cảm thấy đỏ mặt thay ngươi nha."

Tiếng cười này thật sự tựa như sấm sét giữa trời quang. Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đều đại kinh thất sắc, còn Nguyên Liệt Hổ thì nhảy luôn lên ghế, bốn người sợ hãi cực độ nhìn về phía hậu đài.

Cho dù là Hàn Nghệ cũng khiếp sợ không thôi, chậm rãi quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một người đi ra từ hậu đài, một trường bào cổ tròn màu đỏ, đầu đội khăn vấn bằng lụa màu đen, tuy là nam trang, nhưng cũng không khó nhìn ra, đây là nữ nhi đóng giả. Vòng eo nhỏ nhắn, dáng người cao ráo thon thả, nga kiểm hạnh mi, da mịn nõn nà, môi hồng răng trắng, khóe miệng hơi nhếch lên, tay trái còn nắm một thanh đoản kiếm khảm bảo thạch.

Hàn Nghệ nhìn thấy người này, không khỏi vừa mừng vừa sợ, bởi vì người tới chính là thê tử của hắn, Tiêu Vân.

Bất quá Tiêu Vân cũng không nhìn Hàn Nghệ, ánh mắt quét qua một lượt trên người đám Thôi Tập Nhận.

Trong chớp mắt, trên mặt đám Thôi Tập Nhận đã lấm tấm mồ hôi.

"Là cô?"

Bốn người đột nhiên không hẹn mà gặp cùng lùi một bước nhỏ, vẻ mặt đó giống như là gặp đại địch.

Gì vậy? Hàn Nghệ thấy mà sửng sốt, tuy Tiêu Vân có hơi bạo lực, nhưng cũng không đến mức đáng sợ như vậy nha. Sao bọn họ giống như nhìn thấy hổ vậy, không khỏi lại nhìn về phía Tiêu Vân, trong ánh mắt cũng mang theo vài phần hoang mang.

Vừa hay Tiêu Vân cũng nhìn qua, không khỏi có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh chóng lại chuyển ánh mắt lên người đám Thôi Tập Nhận, cười ôn hòa nói: "Các ngươi sợ như vậy làm gì, bổn quận chúa ôn nhu hiền thục, tri thư đạt lễ, sẽ không đánh chửi các ngươi đâu."

Quận chúa?

Hàn Nghệ thầm giật mình.

"Ha ha" Nguyên Liệt Hổ nghe vậy đột nhiên ôm bụng cười ha hả. "Ai u, đúng là cười chết mất."

Đầu lông mày của Tiêu Vân bắt đầu không ngừng giật giật, nụ cười ôn hòa cũng trở nên như có như không, nói: "Tiểu quỷ, ngươi cười cái gì?"

Trong ngữ khí mang theo vài phần ý cảnh cáo.

Nguyên Liệt Hổ hoàn toàn không cảm nhận được ám thị cảnh cáo đó, bởi vì y cũng không biết quan hệ giữa Tiêu Vân và Hàn Nghệ, vẫn cười hết sức ngạo mạn, ha ha nói: "Còn ôn nhu nhàn thục, tri thư đạt lý, cô có biết xấu hổ không vậy. Cả thành Trường An này đều biết nữ ma đầu cô là loại bá đạo ngoan độc nhất, đê tiện vô sỉ, hơn nữa còn giảo hoạt hơn cả hồ ly. Nếu nữ tử khắp thế gian đều giống như cô, lão tử thà xuất gia làm hòa thượng cũng tuyệt đối không kết hôn."

Bá đạo thì đúng là không sai, nhưng cũng không đến mức ngoan độc chứ. Nữ ma đầu? Rốt cuộc nàng là ai vậy? Hàn Nghệ há miệng thở một hơi, không khỏi lại nhìn Tiêu Vân với ánh mắt hồ nghi.

Khóe miệng Tiêu Vân thoáng run rẩy, không biết từ lúc nào, trên mặt tựa như phủ một tầng sương lạnh.

Hàn Nghệ đã quá quen với biểu cảm này rồi, không khỏi khẽ run lên, đột nhiên phát hiện, đám Thôi Tập Nhận cũng đồng thời khẽ run rẩy.

Vẻ mặt Tiêu Vân âm trầm đi về phía Nguyên Liệt Hổ.

Nguyên Liệt Hổ run run bờ môi, nhưng vẫn còn hung hăng nói: "Nữ ma đầu, ta nói cho cô biết, bây giờ Nguyên Liệt Hổ ta không còn sợ cô đâu, muốn đánh phải không? Được, hôm nay Nguyên Liệt Hổ ta phải rửa mối nhục năm đó."

Tiêu Vân vẫn không nói một lời, đi đến trước mặt Nguyên Liệt Hổ, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Nguyên Liệt Hổ.

Nguyên Liệt Hổ bị nhìn tới mất tự nhiên, trong cổ họng phát ra một tiếng ồm ồm, mồ hôi to như hạt đậu lăn từ trên trán xuống, đột nhiên nắm chặt hai tay, hét lớn một tiếng, dường như đang lên dây cót tinh thần cho chính mình.

Miệng y vừa mới mở, Tiêu Vân đột nhiên vung tay phải lên rất nhanh, một làn sương trắng bay ra.

"Khụ khụ khụ."

Nguyên Liệt Hổ lập tức ho sặc sụa, trước mắt một mảnh trắng xóa.

Không chỉ bắt chước giọng điệu của ta, ngay cả chiêu thức của ta mà cô cũng bắt chước? Đây chính là chiêu mà lần trước Hàn Nghệ đã dùng khi liều mạng với Trần Thạc Chân, chẳng qua lúc đó bọn họ dùng bột vôi, còn thứ Tiêu Vân dùng là bột mì.

Tiêu Vân nhân cơ hội nhảy lên, một cước đá thẳng vào bụng Nguyên Liệt Hổ, mượn lực bay lên không, lại là một cú uyên ương nhị liên thoái.

Chỉ nghe "Bịch bịch" vài tiếng.

Lại nghe "Ầm" một tiếng, chỉ thấy Nguyên Liệt Hổ ngã ầm xuống đất.

Với vóc người như Nguyên Liệt Hổ mà muốn đá y cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng lực chân của Tiêu Vân, Hàn Nghệ cũng đã nếm thử rồi nha, dù sao cũng từng bị đá bay hai lần rồi.

Âm thanh này chưa dứt, Tiêu Vân lại trực tiếp một chân đạp lên ngực Nguyên Liệt Hổ, rút ra đoản kiếm, nhằm cổ họng của Nguyên Liệt Hổ, một kiếm đâm tới.

"Thủ hạ lưu tình."

"Đợi đã."

"Đừng."

Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đồng thời kinh hô.

Nhưng chỉ thấy lãnh quang của đoản kiếm kia dừng di chuyển ở cổ họng Nguyên Liệt Hổ, chỉ là một chút nữa thôi là Nguyên Liệt Hổ đi đời nhà ma rồi.

Cho dù như vậy, đám Thôi Tập Nhận cũng không khỏi kinh sợ, mồ hôi đầm đìa, thấy Nguyên Liệt Hổ không sao, liền thở phào một hơi, đồng tử chậm rãi hồi phục như cũ.

Hàn Nghệ cũng sợ đến toát mồ hôi, nhưng trong lòng dễ chịu đi rất nhiều, đồng thời cũng thầm thấy may mắn, năm đó đã không đi đến mức này, nếu không thì, sợ rằng mình cũng ngỏm cù đèo rồi.

Tiêu Vân đảo mắt nhìn, cười khanh khách nói: "Ba tên tiểu quỷ các ngươi, một năm không gặp vẫn nhát gan như vậy nha."

Đám người Thôi Tập Nhận chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, kỳ thật bọn họ cũng biết Tiêu Vân không thể đâm nhát kiếm này xuống, nhưng sợ hãi vẫn là sợ hãi.

Một kiếm, một cước trên mặt, Nguyên Liệt Hổ căn bản không thể nhúc nhích, nhưng y cũng không phải dạng ẻo lả như Tần Vũ kia, cũng không sợ hãi, liền phi mấy tiếng, nhổ bột mì trong miệng ra, nhắm hai mắt, duỗi đầu lưỡi phun ra, rồi điên cuồng hét ầm lên: "Móa nó, nữ ma đầu nhà cô chỉ biết chơi mấy chiêu đê tiện vô sỉ này sao, có gan thì đường đường chính chính tỷ thí với ta một phen."

Tiêu Vân cười khinh miệt, nói: "Ngươi đúng là đồ vô dụng, bộ dạng lưng hùm vai gấu, còn thêm một cái mặt mãng phu, đã chạy đến đây ức hiếp một nữ tử yếu đuối như ta, vậy mà còn có mặt mũi nói ta đê tiện vô sỉ, thật không biết tự tin của ngươi từ đâu ra nữa."

Ủa, đây không phải lời thoại của ta sao.

Hàn Nghệ chỉ biết câm nín.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
Hieu Le
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
danghuyanh
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
nguyenduy1k
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
cinela
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
sakurainlove
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
Anh Nguyen
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
Mẫn Trần
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
Fsinra
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
helloemdx
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
VIETHA9X
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
06021219
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
dardia07
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
ndcuongltv
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
slim7i
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
trankhac
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
Linhkaka
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
ColgatePlax
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
Deckout
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
HeavenSoFar
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
mafia777
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
thientonbmt1
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
quangtri1255
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK