Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì hôm nay vẫn là 'Ngày phụ nữ', vì vậy các nàng Mộng Nhi từ sáng đã ra ngoài dạo phố. Những người chưa từng dạo phố như các nàngm sao có thể thỏa mãn với một hai ngày.

Mà Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa lại đi theo Tang Mộc tới chợ Tây mua sắm. Tuy hẻm Bắc tốt, nhưng đồ ăn ngon ở chợ Tây vẫn nhiều hơn, dù sao chỗ đó cũng lớn hơnn. Mỗi lần Tang Mộc ra ngoài mua đồ, Hùng Đệ đều lặng lẽ đi sau gã, mặc kệ mưa gió bão bùng. Với nó, đó chính là đi về hướng đồ ăn.

Bởi vậy hậu viện gần như không có ai cả.

Chỉ nghe thấy tiếng đàn lượn lờ truyền ra từ một gian phòng.

Một nữ tử dễ thương đang ngồi trước chiếc bàn chơi đàn bên cửa sổ, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt dây đàn, giai điệu tuyệt vời cứ thế tuôn ra.

Qua một lát, tiếng đàn đột nhiên dừng lại.

Nữ tử này quay đầu sang, nhìn một nam tử đẹp trai đang ngồi trên ván, chỉ thấy nam tử này một tay chống lấy cái trán, dường như đang suy nghĩ gì đó, hoàn toàn không phải là nghe đàn, mặc dù tiếng đàn đã ngừng, y vẫn không hề động đậy.

Nữ tử hạ giọng nói: "Huy ca."

Nữ tử này chính là Mộng Tư, mà nam tử còn lại chính là Tạ Huy, mấy ngày nay y đều không có đến.

Tạ Huy hơi sững ra, nói: "Sao vậy? À, muội đàn xong rồi à?"

Mộng Tư lo lắng nói: "Huy ca, huynh có phải gặp chuyện gì khó không? Hôm nay muội thấy huynh giống như mất hồn vậy."

Tạ Huy lắc đầu nói: "Không sao, không sao, vừa rồi chỉ là ngủ gật, bỏ lỡ tiếng đàn êm tai kia, thật sự là có lỗi, có lỗi."

"Nếu huynh muốn nghe, bất cứ lúc nào muội cũng có thể đàn cho huynh nghe."

Mộng Tư đi qua, lại nói: "Huy ca, muội cũng biết muội là nữ tử, không hiểu chuyện giữa nam nhân các huynh, vốn dĩ muội cũng không nên hỏi, chỉ là muội nhìn thấy huynh như vậy, trong lòng rất lo lắng, muội cũng muốn giúp huynh chia sẻ một chút."

Tạ Huy cảm động nhìn Mộng Tư, ngập ngừng một lát, rồi nói: "Mộng Tư, thật sự là cảm ơn muội."

"Giữa chúng ta còn phải nói những thứ này sao."

Mộng Tư đỏ mặt, lại nói: "Huy ca, có phải huynh gặp phiền toái gì không? Mấy ngày nay không thấy huynh đến."

Tạ Huy thở dài, nói: "Huynh vốn đã tìm được một trưởng bối, ở thời kỳ Đông Tấn, nhà họ và Tạ gia nhà huynh từng là thế giao. Nhà huynh còn từng giúp bọn họ, vốn dĩ cho rằng ông ấy sẽ niệm ân tình ngày trước của tổ tiên mà giúp đỡ huynh, nhưng không ngờ, ông ấy không những không niệm tình cũ, mà còn..."

Mộng Tư vội hỏi: "Còn cái gì?"

Tạ Huy chau mày lại, bi phẫn nói: "Còn đòi ta tiền mới hỗ trợ, thật không biết loại người như ông ta sao có thể được làm quan nữa."

Mộng Tư a một tiếng, do dự thật lâu, nói: "Có cần muội giúp huynh nhờ tiểu Nghệ ca hỗ trợ không."

"Tuyệt đối đừng."

Tạ Huy vội cắt lời Mộng Tư, muốn nói lại thôi, một lát sau mới nói: "Thật ra có mấy lời huynh vốn không nên nói với muội, nhưng nếu không nói với muội, sợ rằng muội lại nghĩ ngợi lung tung. Không gì giấu muội, thật ra huynh cũng từng muốn tìm Hàn tiểu ca hỗ trợ, nhưng muội không biết, Hàn tiểu ca đã đắc tội với đương triều đệ nhất nhân Quốc Cữu Công, còn có cả Hữu Phó Xạ. Nếu nhờ cậu ấy giúp, thì cho dù huynh làm quan được, e là cũng sẽ không sống khá giả. Hơn nữa, Hàn tiểu ca xuất thân thứ tộc, mà Tạ gia huynh là danh gia, tuy nay không bằng xưa, nhưng vẫn có khác biệt rất lớn."

Mộng Tư không có hứng thú với chuyện này, nhưng nàng cũng thấp thoáng nghe thấy một số chuyện của Hàn Nghệ, cảm thấy Tạ Huy nói rất có lý, trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói: "Huy ca, muội vẫn còn ít tiền, huynh lấy để dùng gấp đi."

Tạ Huy đột nhiên đứng bật dậy, kích động nói: "Mộng Tư, huynh đã sớm nói rồi, huynh quyết không lấy tiền của muội."

Vành mắt Mộng Tư đỏ lên, nói: "Muội cũng chỉ là muốn giúp huynh."

Tạ Huy sửng sốt, lại ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay non mềm của Mộng Tư, nói: "Huynh biết muội muốn giúp huynh, nhưng tiền của muội cũng không dễ kiếm, huynh sao có thể nhẫn tâm lấy tiền của muội, hơn nữa một đại nam nhân như huynh lại lấy tiền của nữ nhân để mưu cầu quan lộ, nếu để người ta biết, sau này làm sao huynh ngẩng đầu làm người được, chuyện này chớ nói nữa."

Mộng Tư vội vàng nói: "Vậy coi như muội cho huynh mượn vậy, đợi sau này khi huynh làm quan rồi, thì trả lại cho muội là được."

Tạ Huy ảo não nói: "Sao muội vẫn chưa hiểu vậy, chuyện này căn bản không có gì chắc chắn, lỡ như huynh không được làm quan, huynh lấy gì trả lại cho muội. Hơn nữa, số tiền tiền cần cũng không phải nhỏ, tiền của muội căn bản không đủ dùng. Chuyện này huynh sẽ nghĩ cách, muội đừng lo lắng cho huynh nữa. Mấy năm nay huynh cũng không phải lần đầu gặp trắc trở." Nói rồi y khẽ mỉm cười, vươn tay ra, yêu thương vuốt ve gương mặt Mộng Tư.

Mộng Tư rũ bờ mi xuống, trầm mặc không nói gì.

Mà trong căn phòng cách vách, Hàn Nghệ đang nhắm mắt khoanh chân ngồi trong đó. Hiệu quả cách âm thời cổ đại quả thật không ra sao cả, cộng thêm Hàn Nghệ còn động tay động chân trên vách tường, vì vậy chỉ cần hai người bọn họ không thì thầm với nhau, thì ngồi ở đây cũng có thể nghe được.

Hàn Nghệ chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, tiểu tử ngươi khá lắm, xem ra ngươi không thỏa mãn với tiền của Mộng Tư, còn mưu đồ với bọn Mộng Nhi nữa, ngươi làm cũng quá tuyệt tình đấy.

Không cần nghĩ cũng biết, Tạ Huy nhất định là thấy tình cảm của Tứ Mộng vô cùng thân thiết, vì vậy muốn ôm cây đợi thỏ, mượn Mộng Tư để hút sạch tiền của bọn Mộng Nhi.

Lúc xế chiều, sau khi Tạ Huy và Mộng Tư lưu luyến chia tay, rồi trở ra thành bắc, đi về phía nhà trọ, trên mặt làm gì còn cái vẻ kích động có tài mà không gặp thời, thay vào đó là vẻ mặt cười đểu đầy thâm ý.

Đi mãi đi mãi, chợt nghe thấy phía trước truyền đến tiếng ai u, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy trên con đường phía trước có không ít người đứng đó, trong đó có một hán tử vác gánh bị một chiếc xe gỗ đụng ngã dưới đất, trái cây chín đỏ trên xe rơi rụng xuống đất.

"Thằng nhãi ngươi không có mắt à, đi đường không biết nhìn sao, cá của ta đều bị ngươi làm rơi cả."

Hán tử ở trần đẩy xe kia ngược lại mở miệng mắng trước.

Hán tử vác gánh liền bỏ gánh lao lên: "Ngươi có nói lý không hả, rõ ràng là ngươi đụng vào ta, kẻ sai lại còn đòi cáo trạng trước, lẽ nào thấy ta dễ ức hiếp hả."

Một người đánh cá bên cạnh nói: "Ngươi hét cái gì, chính ta thấy ngươi tự đâm vào xe của ta mà."

Một đồng bạn bên cạnh phu gánh cũng hét một tiếng: "Từng thấy kẻ không nói lý rồi, nhưng chưa từng thấy kẻ nào không nói lý như các ngươi. Xe của các ngươi đụng người, còn vu oan cho chúng ta, hôm nay không nói cho rõ chuyện này, các ngươi đừng có ai nghĩ tới chuyện rời đi."

"Sao nào? Muốn đánh nhau hả?"

"Đánh thì đánh, ai sợ ngươi chứ."

Hai bên hợp lại cũng bảy tám người, xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau.

"Một đám mãng phu."

Tạ Huy cười khinh thường, lắc lắc đầu, sau đó đi vòng qua con đường nhỏ bên cạnh.

Mà nơi xa có hai người đứng đó, một cao một thấp, chính là Hàn Nghệ và Tiểu Dã.

"Đi thôi!"

Hàn Nghệ mỉm cười, thò đầu ra trước, cất bước đi theo hướng mà Tạ Huy đi, đi không bao lâu, thì hai người liền biến mất trong rừng.

Tiểu Dã ở trong rừng vừa đi vừa hỏi: "Hàn đại ca, sao huynh biết Tạ Huy nhất định sẽ đi đường nhỏ, nếu đổi lại là đệ, đệ cứ đi vòng qua là được."

Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Đó là bởi vì trong lòng đệ bình thản, nhưng nếu là kẻ lừa gạt, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có quỷ. Trừ phi đã thiết lập kế hoạch tốt từ sớm, bằng không đều sẽ muốn một điều nhịn chín điều lành. Bởi vì kẻ lừa gạt sợ nhất là chọc phải phiền phức không đáng có. Nếu vừa rồi người bị đụng là Tạ Huy, thì khi nhìn thấy đối phương hung hãn như vậy, y nhất định sẽ xin lỗi, do vậy y chắc chắn sẽ chọn đi con đường nhỏ, để tránh dính phải phiền phức."

Thật ra con đường nhỏ này cũng không xa hơn đường lớn bao nhiêu, chỉ là khá hẻo lánh mà thôi.

Tâm tình Tạ Huy không bị ảnh hưởng chút nào, ngoài miệng còn ngâm nga khúc nhạc vừa rồi Mộng Tư đàn, thảnh thơi cất bước. Đi được một lát, y đi đến bên một con sông nhỏ, chợt nhìn thấy một nữ tử đứng bên bờ sông, mặc một chiếc váy dài bằng tơ màu hồng phấn, ngây người nhìn chằm chằm mặt sông, tuy chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt, nhưng thân hình cũng coi như là thướt tha mềm mại.

Nơi hẻo lánh thế này, sao lại có nữ tử ở đây chứ.

Tạ Huy nhìn mà không khỏi sửng sốt, vừa đi về phía trước, vừa ngoái lại nhìn nữ tử kia.

Nhưng nữ tử kia dường như không nhìn thấy Tạ Huy, vẫn ngây người nhìn mặt sông, một lát sau, nàng đột nhiên bước một chân lên trước.

Tạ Huy khẽ nhíu mày, chẳng lẽ...!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thì nghe thấy ùm một tiếng, chỉ thấy nữ tử kia đã nhảy xuống sông rồi.

Tạ Huy cả kinh thất sắc, đứng sững một lúc, rồi đột nhiên lao nhanh lên trước. Kỳ thật gã cách nữ tử kia cũng không quá xa, thế là liền chạy đến bên bờ sông, không nói nhiều lời nhảy xuống sông, ục một tiếng chìm xuống đáy sông. Một lát sau, chỉ thấy Tạ Huy ngoi lên mặt sông, mà trong tay gã còn ôm một nữ tử.

"Khụ khụ khụ!"

Nữ tử kia ngoi lên mặt nước liền ho kịch liệt.

Tạ Huy không quan tâm nhiều như vậy, ôm lấy nữ tử kia bơi lên bờ.

Mà lúc này, trong khu rừng bên bờ sông có hai bóng người, chính là Hàn Nghệ và Tiểu Dã.

Hàn Nghệ thấy Tạ Huy cứu nử tử này lên, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười quỷ dị.

Vẻ mặt Tiểu Dã lại hoang mang, nói: "Hàn đại ca, sao huynh biết Tạ Huy nhất định sẽ cứu Lưu Oanh tỷ, hơn nữa Tạ Huy và Lưu Oanh tỷ chưa từng chạm mặt, lúc này có thể xả thân cứu giúp, không phải lại nói lên gã là một người tốt hay sao."

Hàn Nghệ cười nói: "Nếu là một đại thẩm xấu xí, đệ thấy gã sẽ cứu sao? Nguyên nhân Tạ Huy ra tay cứu người có hai cái. Một là Lưu Oanh mặc một bộ váy tơ vô cùng đắt tiền, Tạ Huy nhiều năm lăn lộn nơi phong trần, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được. Hai là, nước sông nơi này vô cùng chậm, nếu cứu người sẽ không có nguy hiểm quá lớn. Chứ nếu là Trường Giang, gã mà dám nhảy xuống, thì cho dù gã là tên lừa gạt, huynh cũng sẽ bội phục, còn sẽ bồi thường xin lỗi nữa.

Về phần tại sao huynh chắc chắn gã sẽ ra tay cứu giúp, là bởi vì hơn phân nửa kẻ lừa gạt đều đang tìm kiếm đối tượng ra tay, chỉ có số ít kẻ lừa gạt thiết lập rõ ràng bố cục kế hoạch rồi mới ra tay với đối tượng đã xác định từ trước. Tạ Huy rõ ràng là loại trước, gã và Mộng Tư quen nhau tuyệt đối chỉ là sự trùng hợp, bởi vì gã không ngờ sẽ gặp được Mộng Tư. Nhưng sự trùng hợp, luôn là cơ hội đối với kẻ lừa gạt. Rất nhiều vụ lừa gạt đều bắt đầu từ sự trùng hợp, chỉ cần để kẻ lừa gạt tìm được cơ hội, bọn họ sẽ lập tức biến sự trùng hợp đó thành nơi bắt đầu của một âm mưu.

Nhưng váy tơ giá cao ngất ngưỡng như vậy, thì chỉ có hai loại nữ nhân mặc, một là ca kỹ, hai là con gái nhà phú quý. Cả hai loại nữ tử này đều có một điểm chung là có nhiều tiền, đều thỏa mãn điều kiện ra tay của Tạ Huy. Bắt đầu từ giây phút Lưu Oanh nhảy xuống sông, cơ hội đã xuất hiện rồi, hơn nữa còn là cơ hội vô cùng tốt. Anh hùng cứu mỹ nhân, có thành công hay không thì chưa biết, nhưng với cái giá phải trả chỉ là ướt người như vậy, mà nắm bắt được một cơ hội thế này, thì bất cứ tên lừa gạt nào cũng sẽ tham gia."

Tiểu Dã gãi tai, gật đầu, rồi hỏi: "Nhưng lỡ như Tạ Huy không biết bơi thì làm sao?"

Hàn Nghệ ha ha nói: "Kẻ lừa gạt bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị bỏ chạy, mà đường thủy là con đường hay xài nhất, thậm chí có thể nói biết bơi là kỹ năng bắt buộc của một kẻ lừa gạt. Có rất nhiều âm mưu lừa đảo khi thực hiện, đều yêu cầu phải biết bơi, khả năng Tạ Huy không biết bơi là vô cùng nhỏ."

Tiể Dã nói: "Hàn đại ca, sao huynh hiểu biết chuyện này một cách thấu triệt như vậy."

Hàn Nghệ khẽ cười nói: "Bởi vì công việc là có thể thay đổi thói quen tư duy và thói quen sinh hoạt của mỗi người. Vì vậy những người làm cùng một công việc, nhất định sẽ có chỗ giống nhau, cũng có chỗ hiểu nhau."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
Hieu Le
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
danghuyanh
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
nguyenduy1k
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
cinela
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
sakurainlove
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
Anh Nguyen
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
Mẫn Trần
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
Fsinra
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
helloemdx
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
VIETHA9X
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
06021219
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
dardia07
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
ndcuongltv
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
slim7i
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
trankhac
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
Linhkaka
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
ColgatePlax
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
Deckout
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
HeavenSoFar
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
mafia777
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
thientonbmt1
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
quangtri1255
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK