Trí nhớ không tốt a!
Mới vừa ăn một trận mệt mỏi xong, vậy mà trong nháy mắt, Hàn Nghệ lại tái phạm một sai lầm tương tự.
Nhưng nếu Hàn Nghệ không làm như vậy, thì hắn không phải là Hàn Nghệ nữa. Không lâu trước đó, Hàn nghệ không có thân nhân, bằng hữu chính là tất cả với hắn. Hai từ này đối với hắn mà nói, có quá nhiều ý nghĩa.
Bởi vì Dương Phi Tuyết đến, nên mọi người cũng không vội vàng lên đường. Cả đám đến bên một gốc cây nghỉ tạm.
"Dương tỷ tỷ, ăn điểm tâm, đây là đệ làm đấy."
Hùng Đệ bưng điểm tâm mình làm đưa đến trước mặt Dương Phi Tuyết, nó vẫn thường đối đãi với người khác chân thành như vậy, thường đem thức ăn tốt nhất để chiêu đãi người khác. Bất cứ một ai đều rất khó ghét nhóc béo này, cho dù nó rất nhiều chuyện.
"Cảm ơn Tiểu Béo."
Dương Phi Tuyết thật sự rất đói bụng, cầm điểm tâm liền bắt đầu ăn.
Hàn Nghệ nhìn Dương Phi Tuyết ăn như hổ đói, thầm thở dài, cầm một bình rượu ngồi trên xe đẩy, uống rượu mà cũng không biết đang nghĩ gì.
Dương Phi Tuyết đột nhiên thấy Hàn Nghệ mãi không nói chuyện, thoáng lau vụn bánh ở cạnh miệng, nói: "Hàn nghệ, có phải ta làm phiền ngươi rồi?"
Hàn Nghệ ngẩn ra, lắc đầu, nói: "Ta chỉ là có chút không hiểu, vì sao cô lại muốn chạy tới nơi này chịu khổ."
Dương Phi Tuyết nói: "Nếu ta không trốn ra, thì phải gả cho Tần Vũ. Ta đã nói không gả, nhưng Tần gia bọn họ vẫn mặt dày mày dạn tới nhà thúc hôn, thật sự là rất vô sỉ."
Hàn Nghệ nói: "Kỳ thực con người Tần Vũ này cũng không tồi, ít nhất hắn cũng rất thích cô, hơn nữa hai người cũng môn đăng hộ đối."
Dương Phi Tuyết nói: "Hắn thích ta, ta không quản, nhưng cũng không thể ép ta thích hắn, cái này đúng là quá không có đạo lý. Hơn nữa, ngày ấy hắn tới làm phiền ngươi, có thể thấy người này lòng dạ hẹp hòi. Trước đây ta còn coi hắn là bằng hữu, nhưng bây giờ ta vô cùng ghét hắn."
"Đây chẳng qua là ân oán giữa ta và Tần Vũ, không liên quan tới cô. Cô không nên vì thế mà cảm thấy áy náy, hoặc ảnh hưởng đến phán đoán của cô." Hàn Nghệ nói.
"Cái này ta phân biệt rất rõ ràng, bởi đây là chung thân đại sự của ta, đương nhiên ta phải suy nghĩ cặn kẽ. Nhưng ta không có cách nào thuyết phục bản thân gả cho Tần Vũ." Dương Phi Tuyết sắc mặt kiên quyết nói.
Hàn Nghệ cau mày nói: "Nhưng con cháu quý tộc các ngươi, hôn nhân đại sự đều là do cha mẹ sắp đặt."
Dương Phi Tuyết sửng sốt, gật đầu nói: "Cái này ngươi nói không sai."
Tuy nói vậy, nhưng nàng lại ngẩng đầu lên nói tiếp: "Cho nên bây giờ ta không trách cha ta đã sắp xếp như vậy, ông ấy có nỗi khổ tâm riêng. Ta còn để lại thư cho cha ta, nói cho ông ấy. Ta không hề trách ông ấy và bà nội, nhưng ta cũng hi vọng bọn họ đừng có trách ta. Dù sao thì đây cũng là chung thân đại sự của ta, ta vẫn cảm thấy câu nói đó của ngươi rất có đạo lý. Mỗi người đều có quyền lựa chọn tình yêu, ta không thích Tần Vũ, nếu như ta gả cho y, ta nhất định không vui. Nếu như y thích ta, y nhìn thấy ta không vui, khẳng định cũng sẽ không vui. Nếu hai người đã không vui vẻ, vậy không bằng không gả, đỡ phải làm hại mọi người."
Nếu cha cô mà không trách cô, ta liền đi đầu xuống đất. Hàn Nghệ không có cách nào phản bác lời của Dương Phi Tuyết, lắc đầu nói: "Về điểm này, ta sớm đã muốn nói với cô. Đúng vậy, ta luôn tán thành mỗi người đều có quyền lựa chọn tình yêu, nhưng cô cũng phải hiểu một điều, cha mẹ cô cũng là muốn tốt cho cô. Tình yêu cũng chỉ là đốm lửa trong chốc lát, hai người sống bên nhau mới là chuyện của một đời. Ví dụ như cô thích một tên thương gia, có lẽ trong một đoạn thời gian, các người có thể vô cùng ân ái, tuy khi thời gian dần trôi, bởi các người từ nhỏ tiếp xúc với tri thức không giống nhau, nên ít nhiều sẽ có thế giới quan khác biệt. Môn đăng hộ đối là một loại phương thức để gắn bó hôn nhân. Cho nên có đôi lúc cô nên nghiêm túc suy nghĩ ý kiến của cha mình, ít nhất ông ấy không thể hại cô."
Dương Phi Tuyết nói: "Môn đăng hộ đối với Dương gia có rất nhiều, không nhất định phải là Tần Vũ."
Cái này đúng là Hàn Nghệ không thể phản bác, nói: "Nhưng cô nên biết, cô đi như vậy, sẽ đem lại phiền toái rất lớn cho cha cô."
"Ta đương nhiên biết." Dương Phi Tuyết gật đầu, nói: "Nhưng ta cho rằng đây là lựa chọn sáng suốt nhất, bởi vì đây là ta lén lút đi, Tần gia cũng không thể trách cha ta không giữ lời. Bọn họ chỉ có thể trách ta, nhưng ta đã đi rồi, muốn trách ta cũng ngoài tầm tay. Kể từ đó, ta liền không cần phải gả cho Tần Vũ, cha ta cũng không thất tín với người khác."
Sự tình nếu đơn giản như vậy, vậy thì tốt rồi, Hàn Nghệ nhìn Dương Phi Tuyết ngây thơ lãng mạng, trong lòng cười khổ, nói: "Nhưng chung quy cô vẫn phải lập gia đình."
"Đó là đương nhiên."
Dương Phi Tuyết nói: "Nhưng ta nhất định phải gả cho người mình thích."
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Vậy không biết Dương cô nương có ý trung nhân chưa?"
Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Không có, cũng không sợ các ngươi chê cười, kỳ thật ta lớn đến như vậy còn không biết cảm giác thích một người là như thế nào, nhưng không quan trọng, ta tin rằng nếu người đó xuất hiện, ta nhất định sẽ biết, cho nên ta không vội."
Nói rồi nàng bỗng nhiên bổ sung một câu: "Dù sao cũng không thể nào là Tần Vũ."
Tình yêu là tốt đẹp. Mọi thiếu nữ khi bắt đầu mối tình đầu đều hướng về tình yêu. Chỉ có điều sau đó bọn họ đều cúi đầu trước thế tục, còn Dương Phi Tuyết lại phản kháng.
Hùng Đệ một tay chống cằm, nghe đến ngơ ngẩn say mê, nói: "Dương tỷ tỷ, bọn đệ không cười tỷ, kỳ thực đệ cũng không biết thích một người có tư vị gì."
Dương Phi Tuyết cười nói: "Đệ yên tâm, đệ sớm muộn cũng gặp được người đó."
Cô còn chưa yêu đương mà đã chạy đến dạy người khác à, Hàn Nghệ khẽ lắc đầu nói: "Vậy cô đi tìm nhị bá của cô, cô có dám chắc nhị bá của cô không đưa cô về?"
Dương Phi Tuyết nghiêm mặt nói: "Nhị bá ông ấy nhất định sẽ hiểu cho ta."
Hàn Nghệ nói: "Sao cô khẳng định như vậy?"
Dương Phi Tuyết nói: "Bởi nhị bá của ta là người rất chính trực."
Hàn Nghệ nói: "Vậy cô nói cha cô không chính trực sao?"
"Ta cũng không có nói như vậy, nhưng ở một số phương diện cha ta không bằng nhị bá." Dương Phi Tuyết thè ra cái lưỡi thơm tho nói.
"Tỷ như...?"
Hàn Nghệ cũng muốn biết, dù sao hắn cũng sắp đến cậy nhờ lão nhị Dương gia.
Dương Phi Tuyết nói: "Cha ta chỉ mỗi thị thiếp thôi cũng đã có hơn chục người, nhưng nhị bá ta một thiếp cũng không có, chỉ có một thê, đó chính là nhị bá mẫu ta."
Hàn Nghệ giật mình nói: "Chuyện này không thể nào."
Quý tộc như bọn họ, nhất định phải vì gia tộc sinh sôi nảy nở, một thê tử như thế nào đủ?
"Đây là thật sự."
Dương Phi Tuyết nói: "Bà nội và cha ta đều khuyên nhị bá ta nạp thiếp, nhưng nhị bá căn bản không nghe bọn họ. Nhị bá nói nếu như nạp thiếp, có lẽ sẽ lạnh nhạt với nhị bá mẫu của ta, cho nên trong phủ vẫn không nạp thiếp. Nhị bá ta là gia chủ, cha ta không dám nhiều lời, nhưng ta không thể như thế. Cho nên cha ta có thể ép ta gả cho Tần Vũ." Nói đến phần sau nàng lại lắc đầu ảo não.
Xem ra Dương nhị gia thật đúng là có chỗ hơn người. Hàn Nghệ khẽ gật đầu.
Dương Phi Tuyết đột nhiên nhìn xung quanh, nói: "Đúng rồi, Hàn Nghệ, thê tử của ngươi đâu?"
Hàn Nghệ sửng sốt. Lập tức thần sắc chán nản nói: "Nàng ấy còn có chút việc, phải về nhà một chuyến."
"Ồ."
Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ sắc mặt khác thường, cũng không hỏi nhiều.
"Á!"
Dương Phi Tuyết đột nhiên kinh sợ kêu một tiếng.
Hàn Nghệ giật mình: "Sao thế?"
Dương Phi Tuyết nói: "Chúng ta mau đi thôi, bằng không người của cha ta rất nhanh sẽ đuổi tới."
Hùng Đệ kinh ngạc nói: "Dương tỷ tỷ, Dương công còn phái người đến bắt tỷ?"
Dương Phi Tuyết gật gật đầu nói: "Phụ thân nhất định sẽ phái người tới bắt ta về. Kỳ thực quý tộc Quan Trung bọn ta còn đỡ đấy, ngươi có biết không, ta nghe nói có một lần Thôi gia ở Thanh Hà cũng có một vị nữ tử lén bỏ trốn cùng một nam tử thứ tộc. Kết quả Thôi gia phái người đuổi theo suốt ba năm, cuối cùng cũng bắt được hai người đó quay về, Thôi gia trong lúc giận dữ, đã đưa nam nhân kia đày về phía nam làm nô lệ, còn nữ nhân kia sau khi biết được, liền treo cổ tự tử. Con gái loại gia tộc như vậy, thà chết già ở nhà, cũng không thể cãi lại mệnh lệnh của gia tộc, càng không thể thông hôn với thứ tộc."
Hùng Đệ là một chú nhóc đơn thuần biết bao, tức khắc bị dọa mặt trắng nhợt.
Dương Phi Tuyết đột nhiên thấy Hàn Nghệ cứ mãi lau mồ hôi, hiếu kỳ nói: "Hàn Nghệ, ngươi thấy nóng vậy sao?" Trong lòng thầm nghĩ: hôm nay lạnh như vậy, sao lại nóng chứ.
Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: "Dương cô nương, đừng nói cái này nữa, nếu cô nói tiếp, có lẽ ta phải thu lại những lời lúc nãy."
Thầm nghĩ, xem ra Tiêu Vân hôm đó nói không sai, chuyện này đừng có xen vào, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, không lẽ, không lẽ Tiêu Vân cũng là đào hôn.
Nghĩ đến Tiêu Vân, Hàn Nghệ lại có vẻ u sầu.
Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ ngu ngơ không nói, liền gọi: "Hàn Nghệ, Hàn Nghệ."
"Hả?"
Hàn Nghệ ngẩn ra, thầm nghĩ, không giúp cũng giúp rồi, nhìn bộ dạng của nàng ta như vậy, nhất định sẽ không quay về nữa, cũng không thể bỏ rơi nàng ta được, hơi trầm ngâm nói: "Chỉ dựa vào thế lực Dương gia nhà cô, nếu muốn bắt cô quay về, không có gì khó. Như vậy không thể đi đường lớn nữa rồi, chúng ta phải tránh vào đường nhỏ thôi."
Không đi được trên đường, không trung thì không bay lên được, như vậy chỉ còn một đường đó là đường thủy rồi.
Đoàn người lập tức đổi sang đường thủy, may mà Hàn Nghệ là cao thủ trốn chạy. Tuy hiện giờ không có ca nô, không có máy bay, ô tô, tàu hỏa, nhưng đối phương cũng không có. Nguyên lý không thay đổi, hắn quá hiểu tâm tính của người truy đuổi rồi. Hắn cũng không chọn đi từ Biện Châu tới Trường An, mà cố tình để lại đầu mối. Sau đó quay ngược trở lại, đi từ Trần Châu ở phía tây Dương Châu đi vòng đường thủy tới Trường An.
Bởi vì sự xuất hiện của Dương Phi Tuyết, Hàn Nghệ cũng không có tâm tình để thưởng thức sơn thủy hữu tình của Đại Đường, mà vội vã lên đường. Đi hai tháng cuối cùng cũng đến được Trường An.
Lúc đó Trường An tuyết lớn vừa mới dừng. Chỉ thấy thiên địa một mảnh trắng xóa, bốn phía giống như kéo lều trại màu trắng, mặt đất được bao phủ bởi màu trắng.
Bách tính Trường An rất thích trận tuyết này, bởi sắp tới đầu mùa xuân, tuyết rơi báo hiệu một năm được mùa.
Đồng thời điều này cũng biểu thị bọn họ không cần lo lắng truy binh nữa. Phải lo lắng cũng là lo lắng Dương nhị gia có đem Dương Phi Tuyết đưa trở về không.
Nhưng Dương Phi Tuyết dường như không lo lắng, chơi ném tuyết cùng với Hùng Đệ và Tiểu Dã ở tây ngoại ô Trường An, ba người cầm tuyết, đuổi đuổi đánh đánh trong đống tuyết. Hùng Đệ lập tức thể hiện vô cùng linh hoạt, bởi nó không sợ ngã, hơn nữa còn có thể lăn trên tuyết, nhưng Tiểu Dã quả thật là quá linh hoạt, căn bản không đánh trúng cậu. Thời gian trôi qua, Hùng Đệ và Dương Phi Tuyết trở thành đồng minh, hai người cầm tuyết ném về phía Tiểu Dã, nhưng mà điều này cũng không có tác dụng, bởi Tiểu Dã biết Đạn Chỉ Thần Công, trong lúc tránh né, vẫn ném rất chuẩn.
Đột nhiên, Tiểu Dã ngừng lại, hai nắm tuyết đập vào mặt nó.
"Ném trúng rồi, ném trúng rồi."
Hùng Đệ và Dương Phi Tuyết thiếu chút nữa ôm nhau mà khóc, cái này thật không dễ dàng.
Tiểu Dã vừa lau mặt, chỉ về phía trước nói: "Mọi người, mọi người mau nhìn bên kia."
Mấy người đưa mắt nhìn qua, phát hiện phía trước hai mươi bước có 7~8 người đứng. Trong đó có một nam tử trẻ tuổi đặc biệt thu hút cái nhìn của người khác. Chỉ thấy người y thon dài, cân xứng, đỉnh đầu búi tóc, da trắng như tuyết, phảng phất như cùng băng tuyết nơi đây hòa làm một thể. Mà cạnh y có bảy nam tử đứng đó, trên tay cầm gậy.
Không phải chứ, Trường An là đế đô trị nha, trị an lại kém như vậy sao, vừa tới đã nhìn thấy người đánh nhau. Ấn tượng của Hàn Nghệ đối với Trường An đúng là xấu tới cực điểm.
Nghe được một tiếng hét lớn.
Một người trong đó cầm gậy xông đến một nam tử mình trần.
Nam tử mình trần không trốn không né, trực tiếp dùng tay túm lấy gậy, một cước bay lên mang theo vài bông tuyết, bịch một tiếng vang lên, người đó lập tức bay xa mấy trượng.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, sáu người còn lại cũng cầm gậy lao đến. Chỉ thấy nam nhân cởi trần kia tay múa trường côn, cuộn thành một trận hoa tuyết, rất đẹp mắt.
Lúc bông tuyết dừng, thì cũng là lúc sáu người nằm trên mặt tuyết, còn một tên bị người đó nhấc bổng lên không trung. Tên đó cũng tầm 150~160 cân (70~80 kg), nhìn ra còn tráng kiện hơn so với nam nhân cởi trần kia. Nhưng lại bị nam nhân cởi trần nhấc ở trên đầu, không ngừng cử động chân tay, oa oa kêu to.
"Người này khí lực lớn quá."
Hùng Đệ há to mồm, kinh ngạc cảm thán nói.
Nam nhân cởi trần kia nhấc tên đó lên quay mấy vòng, quát: "Mấy tên tặc tử các ngươi, nếu như còn dám vu tội cho Độc Cô gia ta, ta sẽ đánh cho các người tới khỏi làm quỷ luôn."
Nói rồi rống to một tiếng, hai tay đưa lên phía trước, ném tên đó đi. Tên đó rơi xuống đất ít nhất là lăn mấy vòng mới dừng lại.
Nam nhân cởi trần xoay người lại, vừa vặn đối mặt với đám người Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ hai hàng lông mày vừa nhấc, mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Đông Hạo ngu ngơ nói: "Nam nhân này thật là xinh đẹp a."
"Xinh đẹp!"
Cái từ này dùng để miêu tả đàn ông có chút không ổn, nhưng sự thật đúng là như thế.
Chỉ thấy nam tử này không đến hai mươi tuổi, trạc tuổi Hàn Nghệ, nhưng là ngọc diện đạm phất, mặt như tranh vẽ, trắng không tỳ vết.
Luận sắc đẹp, Phi Tuyết cũng không bằng.
Đúng là một mặt khuynh thành.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK