Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc gì thì cũng có hai mặt, có mặt tốt, cũng có mặt xấu, không có gì là tuyệt đối cả. Kể từ khi Lưu Nga gặp được Hàn Nghệ, địa vị và giá trị con người đều đã khác xưa, Phượng Phi Lâu cũng đã trở thành đệ nhất lâu ở Bình Khang Lý, vô hình trung đã vượt qua Hoa Nguyệt lâu. Nhưng nàng vẫn không thể có một ngày ngủ ngon giấc, cả ngày đều luôn lo lắng bất an, bởi vì người tới nơi này càng lúc càng lớn. Mặc kệ Hàn Nghệ nói với nàng như thế nào, thì cũng vô dụng, dù sao cũng đã ti tiện vài chục năm, làm sao có thể điều chỉnh lại tâm thái trong một năm ngắn ngủi.

Nàng không biết từ khi nào mà Hàn Nghệ lại chọc tới Phò mã Đô úy phủ, hơn nữa trước đó Hàn Nghệ còn lặng lẽ nói với nàng mấy câu, càng khiến cho nàng bất an.

Nhưng không có cách nào cả, đối phương cũng đã tìm tới cửa rồi, cũng chỉ có thể gắng gượng mà mời vị quản gia kia vào.

"Không biết quản gia đột nhiên đến thăm, là có việc gì?"

Lưu Nga cung kính, nơm nớp lo sợ hỏi.

Tuy là quản gia, nhưng dù gì cũng là của Phò mã Đô úy phủ đấy, hơn nữa còn là người của Trưởng Tôn gia, địa vị vẫn là rất cao.

Tuy nhiên quản gia Trường Phúc kia ngược lại cũng không ra vẻ gì cả, vô cùng khách khí nói: "À, hôm nay ta phụng lệnh của Phò mã gia nhà ta tới đây mời Hàn Ngự sử qua phủ một chuyến."

Lưu Nga ngượng ngùng nói: "Hàn tiểu ca hôm nay sáng sớm đã đi ra ngoài rồi."

"Đi ra ngoài rồi sao?"

Trường Phúc hơi có chút thất vọng, nói: "Vậy hắn đi đâu vậy?"

"Nói là đi ra ngoại ô, nhưng cụ thể là đi đâu, thì hắn không nói."

Trường Phúc lại hỏi: "Vậy không biết khi nào thì Hàn Ngự sử trở lại?"

Lưu Nga lắc đầu nói: "Cái này ta cũng không biết." Nhưng thấy Trường Phúc này nói chuyện vô cùng khách khí, không hẳn là tới gây phiền toái, nên cũng an tâm hơn không ít.

Trường Phúc tiếp tục hỏi: "Vậy chắc là buổi tối Hàn Ngự sử sẽ trở về chứ?"

Lưu Nga vẫn lắc đầu nói: "Không rõ lắm, Hàn tiểu ca thường xuyên không trở về buổi tối."

Hỏi gì cũng không biết, Trường Phúc có chút khó chịu, nhíu mày nhìn Lưu Nga.

Lưu Nga ngượng ngùng nói: "Nếu không như vậy đi. Đợi Hàn tiểu ca trở lại, ta sẽ đem việc này báo cho hắn biết, bảo hắn tới quý phủ tìm Phò mã gia."

Thế này còn giống một câu tiếng người.

Trường Phúc gật gật đầu, mang theo thất vọng rời đi.

Lúc này Hàn Nghệ đã đến ngọn núi lần trước rồi. Người ta tân hôn mới cưới, đều là gắn bó keo sơn. Nhìn từ góc độ này, hắn và Tiêu Vô Y cũng có thể xem là một đôi uyên ương mệnh khổ. Rõ ràng nên là thời điểm tình yêu nồng cháy nhất, nhưng ngay cả gặp mặt một lần cũng vô cùng khó khăn. Hàn Nghệ chỉ cảm thấy đã lâu rồi chưa ở chung với Tiêu Vô Y, vì vậy hôm nay hắn đã đến nơi này từ sớm.

Nhưng điều làm hắn vô cùng thất vọng, là Tiêu Vô Y cũng không ở trong phòng, đi ra ngoài tìm một phen, cũng không thấy bóng dáng của Tiêu Vô Y đâu.

"Chẳng lẽ hôm qua nàng ấy không hề lĩnh hội được ý tứ của ta? Ai da, quả thật cũng có khả năng này, ngày hôm qua nàng nhất định là chú ý chuyện của Cố Khuynh Thành, nên quên mất . . . hoặc cũng có thể là nàng có việc chưa tới?"

Ngồi ở trên sườn núi, Hàn Nghệ đợi một canh giờ, vẫn chưa thấy Tiêu Vô Y đâu, trong lòng đột nhiên lại lo lắng, không phải là trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đó chứ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hàn Nghệ liền không thể bình tĩnh được nữa, càng nghĩ càng sợ hãi, lập tức đứng dậy chạy về phía chân núi. Nhưng khi đi ngang qua cái đình, thì chợt thấy một đại mỹ nữ đang đứng ở trong đình, mặt nga mi hạnh, hai mắt long lanh, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, da thịt trắng như tuyết. Dáng người thì càng không thể chê, ngực cao vút, eo thon, váy màu vàng nhạt, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra thân hình mê người phía sau kia.

Đúng là Tiêu Vô Y mà Hàn Nghệ ngày đêm mong nhớ.

"Vô. . . !"

Hàn Nghệ nhất thời kích động vạn phần, vừa mới định mở miệng, chợt thấy Tiêu Vô Y đang mang theo một tia địch ý nhìn hắn, làm hắn cảm thấy giống như lâm đại địch, không khỏi sửng sốt, tình huống gì đây? Nhưng lúc này cũng không quản nhiều như vậy, vội vàng chạy tới: "Vô Y, cuối cùng nàng cũng tới rồi, hồi nãy ta còn tưởng nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đang chuẩn bị xuống núi tìm nàng đó."

Tiêu Vô Y thấy hắn đổ mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt nghiêm túc kia lại lộ ra một tia cảm động, khóe miệng khẽ nhếch nói: "Chàng còn chưa có việc gì, thì ta có thể xảy ra chuyện gì chứ."

Hàn Nghệ thấy thần sắc ngạo mạn của nàng, chẳng những không phiền não, ngược lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, cười ha hả nói: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."

Tiêu Vô Y hơi có vẻ hoang mang nhìn Hàn Nghệ, rồi lại khẽ hừ một tiếng.

Gì vậy? Sau khi Hàn Nghệ bình tĩnh lại rồi, lúc này mới cảm thấy Tiêu Vô Y có chút quái lạ, trầm ngâm một hồi, đột nhiên hiểu được, cười khổ nói: "Nàng không phải là tức giận vì chuyện Cố Khuynh Thành đó chứ? Đây chỉ là động tác buôn bán, là cạnh tranh giữa Phượng Phi Lâu và Hoa Nguyệt lâu, nghiêm túc mà nói, nó không có chút nào quan hệ với ta. Ta không cảm thấy việc này phải làm nghiêm trọng, nếu muốn biết chi tiết, thì lúc rảnh, ta sẽ nói toàn bộ cho nàng nghe."

Tiêu Vô Y trợn đôi mắt đẹp lên, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Có ý gì? Sao lại không nói lời nào. Hàn Nghệ mờ mịt hỏi: "Chẳng lẽ không đúng? Ta hình như cũng đâu có làm chuyện gì khiến nàng không vui mà."

Tiêu Vô Y trầm mặc nửa ngày, đột nhiên vẻ mặt không thể tin nổi nói: "Chẳng lẽ chàng chỉ định nói những điều này?"

Hàn Nghệ nói: "Ta vốn không định nhắc tới mấy chuyện này, chỉ có điều vẻ mặt này của nàng, khiến ta cảm thấy nếu không nói, có thể sẽ bị đá bay."

Tiêu Vô Y đỏ mặt lên, mắng: "Ta có ngang ngược như vậy sao?"

Nàng nói thử đi? Nguyên Liệt Hổ uy mãnh cỡ nào, nhưng ở trước mặt nàng lại yếu giống như mèo bệnh vậy, nào còn giống hổ. Hàn Nghệ khéo léo đáp: "Cái này nàng hỏi nhầm người rồi, bởi vì trong mắt ta, toàn thân trên dưới của nàng đều là ưu điểm, nàng chính là một tồn tại hoàn mỹ, cho nên điều này nàng nên đi hỏi người khác mới đúng."

Tiêu Vô Y nghe vậy như được rót mật vào miệng, chỉ là dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Nhưng. . . nhưng mà chàng cũng chỉ muốn giải thích với ta việc này thôi à?"

Hàn Nghệ nói: "Bằng không ta còn phải nói gì nữa?"

Tiêu Vô Y đột nhiên kích động nói: "Ta . . . ta hôm đó mượn chàng mà lấy đi cửa hàng trong tay Nguyên Mẫu Đơn, chàng. . . chàng chẳng lẽ không tức giận một chút nào sao?"

"Hả?"

Hàn Nghệ sửng sốt, đúng rồi, ta hẳn phải là nên tức giận mới đúng chứ. Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng khi chân chính nhìn thấy Tiêu Vô Y, thì hắn làm sao còn có thể nổi giận được nữa, nhất là khi đã từng trải qua một phen mất mới tìm lại được, cười nói: "Lúc ấy đúng là có chút tức giận, nhưng cẩn thận nghĩ lại, đây là việc ta cũng có trách nhiệm, là ta không suy xét chu đáo, kỳ thật ta sớm nên nghĩ đến việc giữ lại một cửa hàng mặt tiền cho nàng, như vậy ta có thể thường xuyên gặp nàng rồi. Thực tế là ta tán thành việc này, hơn nữa ta cũng là người được lợi, ta cũng không thể cứ nghĩ tới việc mất đi chỗ tốt mà trách cứ ngược lại nàng."

"Chàng. . . !"

Tiêu Vô Y vẻ mặt ảo não, ngực lại nhấp nhô, đột nhiên khó thở nói: "Chàng. . . chàng là cố ý phải không?"

Hàn Nghệ bối rối nói: "Có ý gì?"

"Vì sao chàng không chất vấn ta? Vì sao không tranh luận với ta? Bình thường chàng đều rất thích tranh luận với ta mà?" Tiêu Vô Y kích động dị thường nói.

Hàn Nghệ hoang mang nhìn Tiêu Vô Y, nói: "Vô Y, không phải là nàng trúng tà đó chứ."

"Chàng mới trúng tà ấy."

Tiêu Vô Y giậm mạnh chân, khóc không ra nước mắt nói: "Hôm qua ta suy nghĩ ước chừng một đêm. Hôm nay nhất định phải cãi thắng chàng một hồi, nhưng hôm nay chàng lại không tranh cãi với ta, rõ ràng là chàng cố ý."

"Cái gì?"

Hàn Nghệ há to mồm nói: "Nàng vì sao phải cãi thắng ta, còn suy nghĩ hẳn một đêm?"

Tiêu Vô Y lại hai mắt rưng rưng, nhắm lại, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt không cam lòng a.

Hoá ra là nàng chột dạ, vẫn luôn cho rằng khi nàng và Hàn Nghệ gặp mặt, Hàn Nghệ nhất định sẽ lấy chuyện cửa hàng mặt tiền ra để chất vấn nàng, sau đó nhân cơ hội chuyển chủ đề đến Cố Khuynh Thành, rồi bắt nàng xin lỗi. Đây là kỹ xảo Hàn Nghệ hay dùng, cũng không giải thích bất kỳ chuyện gì, có khi nói một hồi, còn làm cho nàng sinh lòng áy náy. Từ Dương Châu đến Trường An, chưa bao giờ nàng cãi thắng Hàn Nghệ một lần, lòng háo thắng của Tiêu Vô Y thì lại mạnh, đêm qua còn thầm nhủ, lần này nhất định phải nói cho Hàn Nghệ á khẩu không trả lời được, thế nên hôm nay mới dậy trễ.

Nhưng nào biết được, hôm nay Hàn Nghệ không biết uống nhầm thuốc gì, vậy mà lại dễ nói chuyện như vậy, không cần nàng mở miệng, đã tự động nói ra toàn bộ, còn nói chuyện cửa hàng mặt tiền là lỗi của mình, một bụng chữ nghĩa chuẩn bị để tranh luận, toàn bộ đều mục nát chết ở trong lòng.

Ngươi nói thế này có làm người ta tức không.

"Ha ha!"

Hàn Nghệ rốt cuộc đã hiểu vì sao vừa rồi lại cảm nhận được một tia địch ý từ trên người Tiêu Vô Y, không khỏi ôm bụng cười ha hả.

"Ta hiểu, ta hiểu rồi."

Tiêu Vô Y khó thở nói: "Đây chắc chắn là chiêu số của chàng. Con người chàng đúng là quá giảo hoạt."

"Lần này thật sự không phải mà."

Hàn Nghệ vừa cười, vừa khoát tay, nói: "Ta chỉ là lâu lắm chưa tới nơi này, rất là nhớ nàng, làm sao còn muốn tranh giành cao thấp gì nữa với nàng, thật là ngại quá, ta đã khiến nàng thất vọng rồi. Ha ha !" Thầm nghĩ, lão bà này của mình quả thật là cực phẩm luôn chứ lị.

Tiêu Vô Y nghe vậy trong lòng hỉ nộ lẫn lộn, nhìn thấy Hàn Nghệ cười đến sung sướng như vậy, lại nghĩ đến chính mình, đột nhiên cũng cảm thấy cũng khá buồn cười, phốc một cái, lại cười khanh khách hai tiếng, rồi lại lập lại cố nén ý cười, nói: "Chàng còn không biết xấu hổ đứng đây mà cười, đây đều là tại chàng, ta thấy chàng chính là do ông trời phái tới để áp chế ta mà."

"Lỗi tại ta! Lỗi tại ta! Ha ha."

Hàn Nghệ làm sao nhịn được nữa, cười toe tóe nói: "Lần tới, lần tới ta nhất định sẽ nhường cho nàng vừa lòng."

Tiêu Vô Y khẽ hừ một tiếng nói: "Ai bảo chàng phải nhường ta, ta muốn chiến thắng chàng bằng thủ đoạn của chính mình."

"Đương nhiên, đương nhiên."

Hàn Nghệ gật đầu lia lịa, thầm nghĩ, cô bé ngốc, vũ lực chính là thủ đoạn mạnh nhất của nàng, không ngờ nàng lại bỏ cái đó để đánh cái khác với ta, sách lược này đã xác định nàng nàng thua tụt quần rồi, rất là hứng thú nói: "Không biết hôm nay nàng tính thắng ta thế nào?"

Tiêu Vô Y tinh thần đại chấn, nói: "Dùng lời của chàng nói, đó chính là gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng."

Cao thủ Mộ Dung gia? Mộ Dung Vô Y? Hàn Nghệ hít mạnh một ngụm khí lạnh, hỏi: "Nghĩa là sao?"

Tiêu Vô Y bình tĩnh phân tích nói: "Hôm qua ta giả bộ tức giận vì Cố Khuynh Thành, chính là để cho chàng biết hôm nay ta sẽ mượn chuyện này để làm khó dễ, chàng hiển nhiên trước tiên sẽ tìm cách giải thích, kể từ đó, ta đây liền biết chàng sẽ ra chiêu gì. Hơn nữa căn cứ thủ đoạn xưa nay của chàng, chàng nhất định trước tiên sẽ giả đò coi như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó hậu phát chế nhân, đợi ta chất vấn chàng về chuyện Cố Khuynh Thành, thì lại lấy lời Nguyên Mẫu Đơn đến chất vấn ta, cho nên ta dự định trước tiên không lên tiếng, chờ chàng mở miệng trước, sau đó lại hậu phát chế nhân."

Hàn Nghệ nghe vậy cả kinh, nói: "Woa! Nàng thật đúng là mưu tính sâu xa nha."

Tiêu Vô Y ảo não nói: "Nhưng vậy thì thế nào chứ, lần này chàng lại không ra chiêu theo lẽ thường, hại ta khổ công suy nghĩ một ngày."

Lạy má! Đây là câu khen nàng sao? Hàn Nghệ vừa tức vừa buồn cười nói: "Nhưng nàng có nghĩ tới hay không, nàng tốn nhiều tinh lực như vậy để tính kế trượng phu của nàng, như vậy trông được à?"

"Ta đây cũng là học từ chàng."

Tiêu Vô Y nói: "Chàng lúc nào cũng nghĩ cách đối phó ta, nói móc ta, mà ta thì ngây thơ trong sáng, quang minh chính đại, không rành chơi những thủ đoạn này, đây chính là nguyên nhân vì sao ta cứ bị chàng nói cho á khẩu không trả lời được."

Nếu không phải Hàn Nghệ thấy bộ dạng của nàng giống như tiên nữ, thì thể nào cũng phải phun nước miếng đầy mặt nàng rồi, ôi mẹ ơi ngây thơ trong sáng, nói: "Ta không có chủ đích làm vậy, đó là ta tùy tiện nói chơi mà thôi."

"Tùy tiện nói chơi?"

Tiêu Vô Y trợn tròn hai mắt, một loại cảm giác thất bại cứ thế sinh ra, hắn tùy tiện nói chơi, là đã có thể nói cho mình á khẩu không trả lời được.

Hàn Nghệ liếc mắt là đã nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì, nhưng ca này cũng khó, nếu hắn sửa miệng nói lại, thì đúng là hắn cũng mưu tính sâu xa rồi, vậy thì không quá tốt. Nhưng nếu kiên trì đây chỉ là tùy tiện nói chơi, thì sự tự tin của nàng hiển nhiên sẽ bị đả kích, không khỏi cúi đầu nói: "Được rồi, nàng thắng, lần này ta thật sự bị nàng nói cho á khẩu không trả lời được rồi đấy."

"Thắng như thế này, bổn quận chúa mới không thèm."

Tiêu Vô Y quơ đôi bàn tay trắng như phấn, nói: "Ta nhất định sẽ đường đường chính chính cãi thắng chàng một lần."

Trời ạ !

Hàn Nghệ hoàn toàn bó tay.

Kỳ thật điều này cũng không thể trách Tiêu Vô Y được, muốn trách thì phải trách Hàn Nghệ.

Cái miệng ăn mắm ăn muối này của hắn thật sự là nói quá tốt, nhớ ngày đó ở Dương Châu, màn đấu võ mồm đó chính là giương thương múa kiếm, tiểu lý tàng đao, nói chuyện không chút lưu tình, may mà tố chất tâm lý của Tiêu Vô Y không tệ, hơn nữa cũng vô cùng tự tin, nếu đổi lại là một nữ nhân khác hơi tự ti một chút, thì kiểu gì cũng bị Hàn Nghệ bức cho nhảy sông tự vẫn mất thôi.

Tiêu Vô Y là kiểu phụ nữ gặp mạnh thì càng mạnh, gặp yếu thì cũng yếu, tâm háo thắng rất mạnh, tranh cãi thắng Hàn Nghệ, nói móc Hàn Nghệ cứng họng, tuyệt đối là tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời nàng!

Vốn dĩ lần này đã thiết kế vô cùng hoàn mỹ, nào biết lại bị tình yêu nồng đậm chết tiệt kia của Hàn Nghệ hóa giải trong lúc vô hình.

Hàn Nghệ cũng thật sự không ngờ tới, chính mình đã để lại bóng ma lớn như vậy cho Tiêu Vô Y, thầm nghĩ, nàng đã cương quyêt muốn đường đường chính chính thắng ta một lần, tốt lắm, hiện tại ta liền để cho nàng bộc lộ tài năng, cho nàng chết cái tâm này đi, đừng có mãi nghĩ ngợi những thứ linh tinh khiến người ta bó tay thế này, nghiêm túc nói: "Bất quá nói thật, một chiêu này của nàng đúng là đủ lợi hại đấy, nếu thực sự phải tranh cãi, ta tất bại không thể nghi ngờ. Hôm qua ta còn thực sự nghĩ rằng nàng tức giận vì Cố Khuynh Thành, cũng lo lắng hẳn một đêm, cho nên sáng sớm đã chạy đến đây, thật không ngờ nàng lại giả bộ tức giận, lợi hại, thật sự là lợi hại!"

Tiêu Vô Y ngạo kiều nói: "Đó là tất nhiên, gần mực thì đen nha."

Gần mực thì đen? Nàng có thật là nữ nhi của Lan Lăng Tiêu thị không vậy? Hay là nhặt được ở ngoài đường, thành ngữ lại dùng như thế này, thật là đủ hại người mà không lợi mình mà. Hàn Nghệ thiếu chút nữa thì cắn vào đầu lưỡi, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: "Ta đã nói mà, thê tử của ta là tiểu thư khuê các chân chính thật sự, siêu cấp hậu nhân danh môn, làm sao có thể giống đám nữ nhân bụng dạ hẹp hòi kia, chỉ vì một ca kỹ đi ăn máng khác, mà giận dỗi đòi chết lên chết xuống, chỉ có nữ nhân tự ti mới làm những chuyện như vậy."

Tiêu Vô Y nghe vậy cũng lâng lâng, cứ gật gà gật gù.

Không đúng!

Tiêu Vô Y chợt phản ứng lại, khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ, há to miệng, nhưng không phát ra được tiếng nào.

Nàng chơi trò này với trùm lừa đảo như ta, thì nàng xác định sẽ bị bị bán không còn cái quần, mà còn giúp ta kiếm tiền rồi. Chỉ với mấy câu này, thì lấy tính cách kiêu ngạo, tự tin kia của Tiêu Vô Y, thì không có khả năng tiếp tục cố ý dây dưa chuyện Cố Khuynh Thành, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nuốt vào trong bụng,

Hàn Nghệ thần không biết, quỷ không hay vươn tay ra, túm lấy bàn tay thon dài, trắng nõn mềm mại kia, khẽ xoa xoa, thật là vừa trơn vừa mềm a.

Tiêu Vô Y hai mắt bắn ra ánh lửa, kéo mạnh tay nhỏ về, Hàn Nghệ lại không buông, lập tức nói: "Làm sao thế? Chẳng lẽ nàng đùa mà thành thật, tức giận vì chuyện Cố Khuynh Thành rồi sao?"

Tiêu Vô Y rưng rưng nói: "Đương nhiên là không." Nhưng tay cũng không rút trở về nữa.

"Vậy là tốt rồi!"

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Đứng ở chỗ này hoài mệt quá, hay là chúng ta trở về phòng đi."

Tiêu Vô Y thấy giữa hai đầu lông mày của hắn mang theo ba phần dâm đãng, làm sao không biết hắn đang đánh cái chủ ý quỷ quái gì, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ bừng, khẽ trừng mắt với hắn, nói: "Ta muốn ngồi ở đây thêm một lát nữa."

Cô bé ngốc, đạo lý đêm xuân ngắn ngủi nàng có hiểu không hả? Cổ đại đúng là thiếu sự giáo dục giới tính mà. Hàn Nghệ một kế không thành, lại sinh kế khác, cười nói: "Chẳng lẽ nàng không muốn xem chiếc váy mới mà ta tự mình thiết kế cho nàng sao?"

Tiêu Vô Y nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ai mà thèm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
danghuyanh
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
nguyenduy1k
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
cinela
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
sakurainlove
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
Anh Nguyen
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
Mẫn Trần
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
Fsinra
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
helloemdx
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
VIETHA9X
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
06021219
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
dardia07
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
ndcuongltv
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
slim7i
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
trankhac
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
Linhkaka
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
ColgatePlax
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
Deckout
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
HeavenSoFar
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
mafia777
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
thientonbmt1
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
quangtri1255
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
santiclub
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác. Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
Hieu Le
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
BÌNH LUẬN FACEBOOK