Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu hỏi này có chút khó hiểu, tiểu lại kia không khỏi sửng sốt một hồi, rồi nói: "Đúng là rất gần, chỉ cách có hai con đường thôi."

Hàn Nghệ nhíu mày trầm ngâm, lại nghe thấy bên ngoài công đường truyền đến từng hồi tiếng kêu thảm thiết, đột nhiên hạ giọng nói vài câu ở bên tai tiểu lại.

Tiểu lại kia nghe xong thì tròn mắt kinh ngạc.

Hàn Nghệ thu hồi khuôn mặt tươi cười, nói: "Còn không mau đi đi."

"Dạ, tiểu nhân tuân lệnh."

Tiểu lại lúc này mới nhớ tới thanh niên nhìn trẻ tuổi hơn mình rất nhiều này, đã đường đường là Giám sát Ngự Sử rồi, bước chân run run chạy đến bên người chủ bộ, nhỏ giọng nói vài câu.

Chủ bộ quay đầu lại nhìn Hàn Nghệ, Hàn Nghệ lập tức gật đầu vài cái.

Chủ bộ lúc này mới tiến tới, nói vài câu với Tiết Giai bên cạnh.

Tiết Giai quay đầu lại nhìn Hàn Nghệ, sau đó đứng dậy đi tới, nói: "Hàn Ngự sử, ngươi nói án này còn có một nhân chứng mấu chốt à?"

Hàn Nghệ ừm một tiếng, không quá chắc chắn nói: "Ta chỉ đoán thôi, hơn nữa người này ở ngay đây."

Tiết Giai cả kinh nói: "Ở ngay đây? Là ai?"

Hàn Nghệ nói: "Chính là Hoàng Hoành bị nhốt trong lao đó."

Tiểu lại kia a một tiếng: "Là Hoàng Hoành vi phạm cấm tiêu kia sao?"

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Tiết Giai tò mò hỏi: "Ngươi làm sao biết được?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Đều là đoán cả thôi, Tiết Huyện lệnh chỉ cần gọi người đưa tên Hoàng Hoành bị bắt giữ kia tới hậu đường thẩm vấn là biết."

"Thế này... !"

Tiết Giai khẽ nhíu mày, nếu chỉ dựa vào suy đoán của Hàn Nghệ mà làm liền, vậy không khỏi cũng quá khinh suất rồi.

Hàn Nghệ biết ông ta nghĩ gì trong lòng, thế là nói: "Tiết Huyện lệnh, đây chính là án mạng đấy, hơn nữa người này còn ở ngay trong lao, cũng không hỏng chuyện đi đâu được cả."

Tiểu tử này quả thật có chút năng lực, lần trước chính là do ta nghe đề nghị của hắn, nên mới hốt được mấy tên lừa đảo kia. Tiết Giai hơi trầm ngâm, rồi lập tức sai người áp giải Hoàng Hoành tới hậu viện. Sau khi phân phó xong, ông ta lại khẽ vươn tay về phía Hàn Nghệ, nói: "Hàn Ngự sử, mời."

"Mời."

Hai người đi tới hậu viện. Qua một lát, Hoàng Hoành kia được dẫn tới, y đứng ở nơi đó mà cả người vẫn còn đang phát run, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, quên cả hành lễ với Tiết Giai.

Thằng này điên rồi sao. Tiết Giai cảm giác quan uy của mình bị khiêu khích, vừa định nói chuyện, thì Hàn Nghệ đột nhiên vỗ mạnh bàn trà, ầm một tiếng, rồi đứng bật dậy, chỉ vào Hoàng Hoành nói: "Hay cho tên Hoàng Hoành nhà ngươi, dám mưu hại vợ chồng Uông Hữu Phú, có ai không, lôi tên này ra chém."

Tiết Giai hết hồn, rốt cuộc ai mới là Huyện lệnh vậy!

Hoàng Hoành vừa nghe đến cái tên Uông Hữu Phú, thì liền giật mình, quỳ xuống đất lớn tiếng khóc: "Oan uổng quá, oan uổng quá, Uông Hữu Phú không phải là do tiểu nhân giết, là Lã Thắng kia giết."

Lời vừa nói ra, Tiết Giai khiếp sợ không thôi, rung giọng nói: "Ngươi... ngươi nói cái gì?"

Hoàng Hoành tựa hồ cả người muốn sụp đổ, gào khóc nói: "Là thật đó, Huyện lệnh lão gia hãy tin tiểu nhân, Uông Hữu Phú quả thật không phải là tiểu nhân giết, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy Lã Thắng cầm kéo đâm chết Uông Hữu Phú đó, hơn nữa còn đâm mấy nhát, rất nhiều máu."

Khóe miệng Hàn Nghệ khẽ nhếch, thầm nghĩ, quả nhiên là bên trong có ẩn tình khác!

Tiết Giai vội gọi Hoàng Hoành lại, nói: "Ngươi trước đừng có khóc, nói cho rõ ràng mọi chuyện đã, ngươi tận mắt nhìn thấy Lã Thắng giết Uông Hữu Phú sao?"

Hoàng Hoành gật đầu lia lịa, sau đó kể hết toàn bộ sự kiện cho Tiết Giai.

Hoá ra Hoàng Hoành này là một con mọt sách, hôm qua mới tới nhà một hảo hữu ở phường Thường An để thảo luận học vấn, nhất thời uống cao hứng, liền quên mất thời gian, đến gần canh tư mới rời khỏi, thật có thể nói là là mất ăn mất ngủ nha. Đương nhiên, y nói là thảo luận học vấn, kỳ thật hai nam nhân vẫn có rất nhiều chuyện có thể làm nha.

Bởi vì lúc ấy vẫn còn đang trong thời gian cấm tiêu, Hoàng Hoành không dám đi đường lớn, chỉ có thể đi đường nhỏ.

Nhưng mà, bởi vì phường Tượng Hòa chẳng khác gì là một sòng bạc ngầm, phường Tượng Bình thì ở cách vách, vì vậy người của phường Tượng Bình cũng rất thích nửa đêm vụng trộm đi tới phường Tượng Hòa đánh bạc, hay vụng trộm tạo nên một lỗ nhỏ ngay trên tường thông đến phường Tượng Bình. Phường Vĩnh Yên lại ở bên cạnh phường Tượng Bình, nếu như đi từ phường Tượng Bình, thì sẽ gần hơn rất nhiều, hơn nữa vô cùng bí mật.

Hoàng Hoành liền lách theo cái lỗ nhỏ kia đi vào phường Tượng Bình, nhưng khi y đi đến gần tiểu viện của Uông Hữu Phú, thì ẩn ẩn nghe được trong viện dường như có tiếng cãi vã, hơn cãi vã nửa đêm thế này, khiến y sinh lòng tò mò, vì thế liền trèo lên tường thấp nhìn vào trong viện, nhìn xuyên qua cửa sổ thì vừa vặn nhìn thấy Lã Thắng cầm một cái kéo đâm về phía Uông Hữu Phú, lại còn liên tục đâm vài nhát.

Hoàng Hoành là một tên mọt sách nhát gan, đi đường trong lúc cấm tiêu đã là đại sự lớn mật nhất mà y trải qua trong đời rồi, hơn nữa còn là ở dưới tình huống đã uống rượu, rượu vào gan to ra nha. Nhưng y nào thấy giết người bao giờ đâu, sợ tới mức lập tức tỉnh rượu, tim cũng sắp bị dọa nát, chân run bần bật, khẩn trương vùi đầu chạy như điên, kết quả trong lúc hoảng hốt, đã bỏ chạy ra đến đường lớn, đúng lúc tình cờ gặp phải binh lính đầy trách nhiệm, thế là bị bắt đi.

Tiết Giai sau khi nghe xong, cả giận nói: "Vậy vì sao lúc ấy ngươi không nói?"

Hoàng Hoành run giọng nói: "Lúc ấy tiểu nhân sợ quá."

"Buồn cười."

Tiết Giai vỗ mạnh bàn một cái.

Chủ bộ lại nói: "Huyện lệnh, đây chẳng qua chỉ là lời nói từ một phía của Hoàng Hoành, nếu dựa vào đó đã kết luận, chỉ sợ không định được tội cho Lã Thắng, so sánh ra, Giang Văn kia vẫn là bằng chứng như núi."

Hàn Nghệ hơi híp mắt nói: "Hoàng Hoành lúc ấy chỉ là thấy được Lã Thắng giết chết Uông Hữu Phú, nhưng vẫn chưa thấy Lã Thắng giết chết thê tử Uông Hữu Phú, vì vậy rất có khả năng Uông Hữu Phú còn ở Uông gia một lúc, về sau Giang Văn lại xuất hiện tại Uông gia, giữa khoảng thời gian này cách nhau không quá dài, với lại kiểu đâm như thế này, thì trên quần áo nhất định sẽ có dính vết máu. Nhưng ta thấy quần áo Lã Thắng mặc trên người, rõ ràng là hôm nay vừa mới thay, bằng không một đồ tể như gã sẽ không sạch sẽ như vậy. Nói cách khác trong nhà Lã Thắng chắc chắn sẽ có quần áo dính vết máu, Tiết Huyện lệnh sao không ổn định Lã Thắng trước, sau đó phái người đến điều tra."

Chủ bộ lại nói: "Nói không chừng Lã Thắng sớm đã mang quần áo đi giặt sạch rồi."

Hàn Nghệ cười nói: "Khoảng thời gian cách nhau ngắn như thế, mà tên Lã Thắng kia chắc cũng là lần đầu tiên giết người, hơn nữa căn cứ lời Hoàng Hoành nói, hai người trước đó còn từng cãi vã, như vậy có thể thấy được đây không phải một hồi mưu sát có chủ định, chắc chắn Lã Thắng cũng không có chuẩn bị. Hơn nữa trong lúc sợ hãi như thế, nhất định sẽ lưu lại chứng cớ, chỉ cần người là Lã Thắng giết, như vậy chuyến này nhất định sẽ có thu hoạch."

"Hàn Ngự sử nói có lý."

Tiết Giai gật gật đầu, nhưng ngay lúc ông ta đang chuẩn bị sai người đến nhà Lã Thắng điều tra, thì Hàn Nghệ đột nhiên nói: "Tiết Huyện lệnh chậm đã. Có thể qua một bên nói chuyện không?"

Tiết Giai sửng sốt, gật đầu, cùng Hàn Nghệ đi qua một bên.

Hàn Nghệ thấp giọng nói: "Nếu người thật sự là Lã Thắng giết, như vậy sẽ phải chịu trừng phạt gì?"

Tiết Giai nói: "Giết người đền mạng, đây hiển nhiên là tội chết."

Hàn Nghệ lại hỏi: "Thế thê nhi Lã Thắng kia thì sao?"

Tiết Giai sửng sốt một chút, ngay sau đó nói: "Cái này phải xem vụ án nặng hay nhẹ. Hiện giờ còn chưa phán quyết, cụ thể cũng không rõ ràng lắm. Ta xem chừng cũng phải đi đày hai nghìn dặm, có khi còn bị biếm làm nô tì."

Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói: "Vậy có phải trừng phạt quá nặng rồi hay không, ta đoán chừng thê tử của Lã Thắng cũng không biết việc này."

Tiết Giai nói: "Nếu nàng biết, vậy sẽ không phải chỉ phán quyết như vậy."

Hàn Nghệ nói: "Nhưng vợ gã vô tội mà!"

Tiết Giai nói: "Ta cũng biết, nhưng đây là luật, không phải ta nói là được."

Hàn Nghệ hơi trầm ngâm. Nói: "Thật ra ta có một biện pháp có thể khiến vợ gã không dính líu đến, đồng thời cũng có thể khiến Tiết Huyện lệnh chấp pháp nghiêm minh."

Tiết Giai nhìn về phía Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ thấp giọng nói vài câu vào tai ông ta.

Tiết Giai nghe rồi do dự không quyết, qua một lát, ông ta đột nhiên gật đầu nói: "Nếu quả thật như ngươi nói, ta có thể mở một mặt lưới."

Nói xong ông ta lại nói với Chủ bộ kia: "Liễu chủ bộ, ngươi đi gọi Vạn Xuân đến đây."

Chỉ chốc lát sau, một nam tử khôi ngô đi đến.

Tiết Giai tới trước người Vạn Xuân nhỏ giọng dặn dò vài câu.

Vạn Xuân ôm quyền lĩnh mệnh, sau đó rời đi.

Ngay sau đó Tiết Giai lại sai người gọi người mà đêm qua thảo luận học vấn cùng Hoàng Hành tới.

Tên sai nha vừa mới rời đi, Tiết Giai đột nhiên ai u một tiếng: "Nếu người nọ là Lã Thắng giết, như vậy Giang Văn..."

Nói tới đây, ông ta vội vàng chạy về hướng công đường.

Ngươi hiện tại tới đó còn tác dụng cái lông ấy, 20 gậy kia chỉ sợ đã sớm đánh xong rồi. Hàn Nghệ cười khổ lắc đầu, đây cũng chỉ có thể trách Giang Văn, ngươi đi Uông gia lúc nào không đi, lại cố tình đi khi đó, đây không phải rước lấy tai họa bất ngờ sao.

Bởi vì hiện giờ cũng không có chứng cớ trực tiếp chứng minh là Lã Thắng giết người, nhưng Hoàng Hoành xuất hiện, lại khiến cho vụ án này thay đổi đột ngột. Vì vậy trước khi có được chứng cớ, Tiết Giai chỉ có thể nói đông một ít, nói tây một ít. Một vấn đề có khi hỏi đi hỏi lại, hỏi đến mức sai nha ở bên cạnh cũng sắp ngủ gà ngủ gật rồi.

Hàn Nghệ thì ngược lại không có đi tới công đường, mà là ngồi tại hậu viện nhắm mắt dưỡng thần, gần đây hắn cũng đủ mệt đấy.

Bất tri bất giác một canh giờ đã trôi qua, Vạn Xuân kia rốt cuộc đã trở lại, y ghé bên tai Tiết Giai nhỏ giọng nói vài câu, Tiết Giai nghe rồi giận tím mặt, lập tức sai người dẫn Hoàng Hoành tới.

Hoàng Hoành hiện giờ cũng không phải là sợ những gì nhìn thấy đêm qua, mà là sợ mình bị đem làm dê thế tội, vì thế vừa lên công đường, liền lập tức chỉ vào Lã Thắng.

Lã Thắng tự nhiên là gào to oan uổng.

Nhưng ngay sau đó gã liền không gào oan uổng nổi nữa. Đầu tiên là vị bạn tốt kia của Hoàng Hoành ra mặt làm chứng, chứng minh Hoàng Hoành đích thật là có uống rượu với gã đến gần sáng, Sau đó lại có một người tới, Lã Thắng vừa thấy, không khỏi đại kinh thất sắc, người tới chính là vợ của gã, Ngô thị.

Chỉ thấy Ngô thị đang cầm một ít quần áo giầy dép tới, sau đó đưa những vật chứng đó cho Tiết Giai. Quả nhiên không ngoài dự tính của Hàn Nghệ, những quần áo này tuy đều vừa được giặt rồi, nhưng còn có rất nhiều vết máu ở phía trên, mặt khác, đế giày, gót giày đều có dính vết máu.

Nhưng chuyện đến nước này, Lã Thắng vẫn còn già mồm cãi láo, lấy lý do mình là đồ tể, để giúp chính mình thoát tội.

Mãi đến khi Ngô thị đem một giấy nợ trình lên, mặt trên viết rõ ràng, Lã Thắng là mượn từ chỗ Uông Hữu Phú một xâu tiền, và hạn định hôm nay trả lại. Ngô thị còn nói cho Tiết Giai, Lã Thắng là gần canh năm mới trở về.

Thế này thực đúng là bằng chứng như núi rồi.

"Ngươi đồ ác phụ vong ân phụ nghĩa này, không ngờ lại đi hại ta, ta muốn giết ngươi."

Lã Thắng thở gấp, trực tiếp nhào về phía vợ của gã, kết quả bị Vạn Xuân một cước đá ngã lăn trên mặt đất.

Ngô thị thì quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, mặc kệ Lã Thắng mắng chửi.

Tiết Giai gõ mạnh thước mộc công đường, quát: "Lã Thắng, nếu như ngươi không muốn bản quan dụng hình với ngươi, thì mau chóng khai hết sự thật ra."

Lã Thắng lúc này mới thừa nhận việc mình làm, hoá ra Lã Thắng này vốn là một đồ tể, ngày thường hay giết heo đi bán, cuộc sống coi như cũng không tệ. Nhưng gần đây nhiễm thói đánh bạc, đây chính là một cái động không đáy, rất nhanh, toàn bộ gia sản đã bị gã đánh hết, nhưng gã vẫn không hề hối cải, còn mơ mộng đi gỡ vốn, vì thế đã mượn một xâu tiền từ chỗ Uông Hữu Phú.

Kết quả khẳng định là lại thua sạch rồi.

Rất nhanh, tiền trang trải cuộc sống cũng phải dùng tới, Uông Hữu Phú cũng càng ngày càng thúc giục, cưỡng bức đe dọa các kiểu, Lã Thắng bị buộc đến tuyệt cảnh, vì thế đem đồ bán được trong nhà bán hết, rồi cầm tiền này chạy tới sòng bạc, đây là không thành công thì cũng thành ma.

Ông trời cũng thật là chiếu cố hắn, ban đầu còn thắng không ít, đã đủ trả nợ, đáng tiếc tên ngu xuẩn này còn nghĩ một hơi gỡ luôn số tiền mất trước đó, kết quả lại thua đến rối tinh rối mù.

Mắt thấy trời sắp sáng, Lã Thắng biết lấy tính cách của Uông Hữu Phú, nhất định sẽ tới nhà đòi, Lã thắng lại là một kẻ sĩ diện, chuyện hắn vay tiền, không có người biết, sợ Uông Hữu Phú tới nhà làm lớn chuyện, vì thế trên đường về thuận đường ghé nhà Uông Hữu Phú, hy vọng gã có thể cho hắn thêm chút thời gian.

Tên ngu xuẩn này có lẽ không biết trên đời này nhân sinh ghét nhất chính là mộng đẹp bị quấy rầy.

Uông Hữu Phú đang ngủ say, bị Lã Thắng đánh thức, mang một một bụng tức, làm gì chịu để hắn khất nợ, không chỉ có thế, còn nói nếu Lã Thắng không trả tiền, thì liền lấy thê nhi Lã Thắng ra gán nợ.

Hóa ra Ngô thị ở trong phường Tượng Bình cũng xem như là một mỹ nữ, tất nhiên là chỉ giới hạn trong phường Tượng Bình. Lúc trước Uông Hữu Phú cũng rất thích Ngô thị, chỉ là lúc ấy nhà hắn nghèo, nhà Lã Thắng có tiền, vì vậy Lã Thắng cưới được Ngô thị.

Có câu là, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, hiện giờ Uông Hữu Phú có tiền, hơn nữa vừa mới cưới một vị thê tử thê tử, nhưng người khác không biết hắn vẫn nhớ mãi không quên thê tử của Lã Thắng, đó vẫn là giấc mộng trước kia của hắn, vì thế trong lòng muốn nhân cơ hội này hốt thê tử của Lã Thắng về.

Nào biết một câu đã hoàn toàn chọc giận Lã Thắng, bởi vì trước kia Lã Thắng đã nghe qua một ít đồn đãi vớ vẩn về thê tử mình vè Uông Hữu Phú, thấy tên này quả nhiên vẫn giữ tà tâm với thê tử mình, dưới sự giận dữ, đã thuận tay cầm lấy cây kéo trên bàn đâm một nhát. Uông Hữu Phú kỳ thật cũng là một người biết võ, dù sao cũng xuất thân từ lưu manh, bằng không cũng không làm việc đòi nợ. Nhưng hắn không nghĩ tới Lã Thắng cũng dám động thủ, trực tiếp bị thọc đến lủng bụng, theo sau Lã Thắng còn thọc bồi thêm mấy đâm.

Lã Thắng bình tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, đang chuẩn bị thoát khỏi hiện trường, nhưng nào biết thê tử Uông Hữu Phú ẩn ẩn nghe thấy bọn họ khắc khẩu, định lại đây nhìn xem, nào biết vừa vào đã thấy Uông Hữu Phú ngã trên đất, liền thất thanh kêu lên.

Lã Thắng thấy hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, thế là đâm chết luôn thê tử Uông Hữu Phú, sau đó bỏ chạy trở về nhà.

Bởi vì Đường triều cực kỳ nghiêm khắc trong việc cấm tiêu, nên mọi người đều ngủ sớm, hơn nữa trong phường là không có tuần tra, quan binh đều tuần tra ở đường lớn bên ngoài, hơn nữa Lã Thắng cũng sợ nháo chuyện lớn, nên lúc cãi nhau đã đè thấp thanh âm, vì vậy không có người biết.

Sau khi về đến nhà, Lã Thắng thấy mình một thân toàn máu, thế là nhanh chong cởi ra, chạy tới phòng bếp giặt sạch.

Lúc đó Ngô thị còn tới hỏi một hồi, nhưng bị hắn mắng trở về phòng.

Bất quá Ngô thị cho rằng hắn lại thua tiền, vì vậy cũng không có nghĩ nhiều.

Sau khi tẩy rửa xong, Lữ thắng đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, nghĩ thầm cửa nhà Uông gia kia còn chưa có đóng lại, hơn nữa cũng không biết mình có để lại chứng cứ gì ở đó không, vì thế định trở về nhìn xemV. Chỉ là khi vừa đến cửa, đột nhiên phát hiện Giang Văn đang đi đến nhà Uông Hữu Phú, tên Giang Văn đã có thể xem là dân cờ bạc lâu năm, hiện giờ còn tới đây, Lã Thắng biết Giang Văn cũng có thiếu tiền Uông Hữu Phú, vì thế linh cơ khẽ động, chuẩn bị hãm hại Giang Văn, đây cũng là lý do vì sao Giang Văn vừa đi vào phòng trong, thì Lã Thắng đã xuất hiện ở cửa.

Tên Giang Văn này cũng xác thật đến không đúng lúc, lúc ấy mới vừa sáng, trời vẫn còn hơi tối, hắn cũng là tới cầu Uông Hữu Phú cho ít thời gian để trả tiền, thấy cửa hơi mở, sau khi nhỏ giọng hô vài câu, thấy không có người đáp, lại thấy cửa mở, thế là đẩy ra thấy ngay. Bởi vì thê tử Uông Hữu Phú chính là chết ở cửa, Giang Văn không chú ý, vừa bước chân liền vướng, ngã ngay vào vũng máu, mà không biết xui xẻo thế nào, tay hắn lại vừa vặn đụng cây kéo Lã Thắng ném xuống, ngã xuống thì liền thấy Uông Hữu Phú chết, liền trợn to hai mắt, sợ tới mức nhảy dưng lên, thế nhưng vẫn không có đem kéo ném xuống.

Lã Thắng ngoài cửa thấy thế mở cờ trong bụng, chạy nhanh tới, giả dạng làm kẻ qua đường, rồi lại ra vẻ kinh hoảng kêu to, như thế đưa tới không ít người, Giang Văn còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị bắt vào phủ nha.

Thiếu chút nữa đã khiến Lã Thắng thành công.

Đáng tiếc, lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt, cố tình lại đụng phải Hàn Nghệ, khó trách hắn thua nhiều tiền như vậy, vận khí đôi khi là không thể thiếu được.

Bởi vì Lã Thắng phối hợp, vì vậy án này rất nhanh đã tra ra manh mối.

Lã Thắng lập tức bị phán tử hình, bất quá còn phải giao cho Hình Bộ, Đại Lý Tự phúc tra. Mặt khác, tử hình ở Đường triều nhất định phải được hoàng đế ngự bút phê chuẩn, thì mới có thể chấp hành.

Chẳng qua chuyện này đã không còn khả năng tồn tại biến số gì nữa.

Lã Thắng sau khi nghe được bị phán tử hình, vốn nhìn như muốn té xỉu, nhưng không biết làm sao, khi nghe thê tử hắn quan tâm hô một tiếng, Lã Thắng tức khắc tỉnh táo lại, bắt đầu chửi ầm lên với thê tử của mình.

Tiết Giai liền gọi người chạy tới bắt gã vào nhà giam.

"Ác phụ, con ác phụ này, dám hại ta, ta nguyền rủa ngươi không chết tử tế được, không chết tử tế được."

Lã Thắng bị kéo tới ngoài công đường vẫn mở miệng mắng to.

Chợt nghe tên sai nha đang kéo hắn hô: "Tiểu nhân bái kiến Giám sát ngự sử."

Lã Thắng đột nhiên quay đầu, thấy trước mặt là một người trẻ tuổi.

Người này đúng là Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cười hỏi: "Mắng sảng khoái không?"

Lã Thắng kinh ngạc không nói.

Hàn Nghệ nói: "Kỳ thật bắt đầu từ khí Hoàng Hành trở thành nhân chứng, ngươi cũng đã trốn không thoát, ngươi cho rằng thê tử ngươi không đem những vật chứng đó trình lên công đường, thì quan phủ lục soát không ra sao?"

Lã Thắng khẽ nhíu mày nói: "Ngươi có ý gì?"

Hàn Nghệ nói: "Ngươi đúng là đồ óc chó, bất kể thế nào, tội chết của ngươi là ván đã đóng thuyền, cho dù thê tử của ngươi làm chứng hay không. Nhưng nếu nàng không xuất đầu, như vậy nàng cũng phải chịu tội liên đới, ít nhất cũng sẽ bị sung quân ngàn dặm, thậm chí còn bị gián làm nô lệ, ngươi cho rằng như vậy đáng sao? Con của ngươi còn không đến 5 tuổi, trừ phi ngươi muốn chính mình tuyệt hậu."

Lã Thắng nghe vậy liền cúi đầu xuống.

Hàn Nghệ nói: "Kỳ thật ngươi hẳn phải tự chửi chính mình, một gia đình đang tốt đều bị ngươi làm hỏng. Ài, kiếp sau hảo hảo làm người đi."

Nói rồi, hắn liền xoay người rời đi.

Lã Thắng đã khóc đến khóc không thành tiếng, nhưng lúc này thút thít cũng chả làm được mẹ gì, gã không đáng để thông cảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
danghuyanh
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
nguyenduy1k
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
cinela
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
sakurainlove
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
Anh Nguyen
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
Mẫn Trần
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
Fsinra
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
helloemdx
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
VIETHA9X
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
06021219
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
dardia07
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
ndcuongltv
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
slim7i
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
trankhac
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
Linhkaka
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
ColgatePlax
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
Deckout
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
HeavenSoFar
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
mafia777
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
thientonbmt1
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
quangtri1255
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
santiclub
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác. Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
Hieu Le
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
BÌNH LUẬN FACEBOOK