"Quốc Cữu Công tới!"
"Ồ, còn có Hữu Phó Xạ và Lư Quốc công nữa."
Trong tiếng ồn ào, ba lão giả đồng thời xuất hiện ở hẻm Bắc, xung quanh còn có rất nhiều hộ vệ đi cùng.
Hai người trong đó đúng là Trưởng Tôn Vô Kỵ và Trình Giảo Kim, còn có một vị tuổi tác nhỏ hơn Trưởng Tôn Vô Kỵ vài tuổi, không đến 60 tuổi, nho sam màu xanh, có chòm râu rậm rạp, tinh thần sáng lạng, ánh mắt sắc bén như dao kiếm, có một loại khí tràng không giận tự uy. Người này chính là đương kim Hữu phó xạ Chử Toại Lương.
Đội hình này vô cùng xa hoa nha, trong đó Chử Toại Lương và Trưởng Tôn Vô Kỵ là đại thần phò tá Thánh Thượng, mà Trình Giảo Kim cũng là khai quốc công thần, là người tư lịch sâu nhất trong quân đội Đại Đường, đều là người đức cao vọng trọng.
"Vãn bối (thảo dân) tham kiến Quốc Cữu Công (Lư Quốc công)."
Mọi người đều lần lượt hành lễ với họ.
"Không ngờ lại nhiều người như vậy!"
Chử Toại Lương nhìn thấy dòng người đông đúc chen chúc như vậy, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Chử Toại Lương này là một vị trực thần cùng loại với Ngụy Trưng, chính là chuyên môn can gián đó. Có một câu thành ngữ rất là nổi tiếng, chính là vì ông này mà xuất hiện, nhưng hầu hết mọi người chắc chắn đều không biết tới. Câu thành ngữ này chính là - "Chim nhỏ nép vào người".
Nguyên văn cố sự này là: Chử Toại Lương học vấn thâm sâu, tính tình cương trực, cực kỳ trung thành, rất thân với Trẫm, giống như chim nhỏ nép vào người, rất là trìu mến.
Thử hỏi có ai có thể nghĩ đến con chim nhỏ nép vào người này, là ngày xưa dùng để hình dung một người đàn ông chứ.
Trình Giảo Kim đĩnh đạc nói: "Gọi ngươi tới sớm, ngươi lại cứ sĩ diện mặt mũi, bây giờ thấy rồi chưa."
Chử Toại Lương tức giận nói: "Ta không thể so với ngươi được. Ta lớn tuổi vậy rồi, nếu ngày nào cũng chạy tới nơi ong bướm này, e là sẽ khiến cho vãn bối cười chê."
Đây rõ ràng là đang châm chọc Trình Giảo Kim, bởi vì Trình Giảo Kim còn lớn tuổi hơn ông.
Dù sao thì trực thần tới rồi, nói chuyện cũng mang theo vài phần nhuệ khí.
Trình Giảo Kim cũng không chịu thua kém, liền nói: "Dù sao thì cũng có Phụ Cơ dẫn đầu, ta một giới võ phu thì sợ gì chứ?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim, nói: "Lão thất phu nhà ngươi..."
Trình Giảo Kim liền cướp lời nói trước: "Ở đây có ba lão thất phu, ngươi muốn nói ai?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy xung quanh có rất nhiều người đang chú ý tới họ, liền khoát tay nói: "Thôi, bỏ, ta lười tranh cãi với ngươi."
Chử Toại Lương bật cười ha hả nói: "Dù sao các ngươi cũng đã đấu với nhau hơn 20 năm rồi, hôm nay còn để bụng cái gì."
Trong lúc nói chuyện, ba người đã tới trước mặt đội ngũ.
Trưởng Tôn Diên, Thôi Tập Nhận, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Nguyên Liệt Hổ và đám thái tử đảng cũng từ trong quán trà bước ra, lần lượt hành lễ với ba vị.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không có theo chân nói chuyện gì với bọn họ, dù sao ở đây cũng có nhiều người như vậy, cũng không phải là nơi để nói chuyện, kệ chúng muốn làm gì thì làm đi. Bọn họ tự đi tới các cửa hàng quan sát.
"Tiểu nhân tham kiến Quốc Cữu Công, Hữu Phó Xạ, Lư Quốc công."
Khi họ tới trước cửa hàng bán hạt dẻ rang đường, chủ quán liền bước tới hành lễ với ba người, hai chân run rẩy, y hoàn toàn không nghĩ tới sinh thời còn có thể gặp được những nhân vật lớn thế này.
Ba người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Trình Giảo Kim đứng ở bên cạnh lò lửa, vây quanh nhìn chiếc nồi sắt lớn đó.
"Chiếc nồi này thật đúng là mới lạ nha!"
Chử Toại Lương hiếu kỳ nói.
Kỳ thật thời Bắc Ngụy đã có khái niệm xào rau, nhưng còn không có hình thành kiểu nồi xào rau như ở hậu thế, cho nên họ thấy vô cùng hứng thú với kiểu nồi sắt thế này.
Trình Giảo Kim liền hỏi: "Chủ quán, chiếc nồi này là ngươi làm sao?"
Chủ quán đó liền nói: "Bẩm Lư Quốc công, chiếc nồi này không phải tiểu dân làm, mà là do Hàn tiểu ca của Phượng Phi Lâu phát minh."
"Hàn Nghệ?"
"Đúng vậy."
Trình Giảo Kim cười một tiếng nói: "Tiểu tử này quả thực là có chút ý tứ."
Nói xong liền trực tiếp đưa tay vào trong nồi chụp lấy hai hạt dẻ. Kỳ thật rất nóng, nhưng vì hai tay lão đều đã đầy vết chai, cho nên cũng không cảm thấy quá nóng. Hai tay vừa chạm vào, vỏ liền vỡ vụn ra, vừa ăn vừa gật đầu khen: "Rất ngon, rất ngon, mùi vị của loại hạt dẻ rang đường này quả thực không tồi."
Chủ quán kia cũng là một người làm ăn lâu năm, liền nhanh chóng dâng số hạt dẻ đã rang rồi cho Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương ăn.
Không cần Trưởng Tôn Vô Kỵ lên tiếng, tùy tùng bên cạnh đã lấy tiền ra trả. Đại quan thời này quả thực không đến mức nghèo túng phải đi cướp miếng ăn của người dân. Đại quan bây giờ đều là quý tộc, mà quý tộc thì từ nhỏ đã không thiếu tiền, cho nên ở thời kỳ Sơ Đường, hiện tượng tham ô rất là hiếm.
Sau khi hai người ăn xong, đều thoáng gật đầu.
Chử Toại Lương nói: "Phụ Cơ, ngươi nói tiểu tử họ Hàn đó thật sự có thể sáng tạo ra được loại cày thực dụng sao?"
Trình Giảo Kim cười một tiếng: "Chuyện này có gì là lạ, nhớ ngày trước tiểu tử nông gia người ta đối mặt với hàng vạn kẻ địch, lâm nguy không loạn, bày ra không thành kế, dọa lui địch nhân. Các ngươi lại không thấy có gì kỳ lạ, bây giờ cũng tiểu tử nông gia người ta sáng tạo ra loại cày tiên tiến hơn, các ngươi lại nghi thần nghi quỷ, thật là quái lạ."
"Lời này của lão thất phu, ta thấy cũng có lý."
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: "Từ xưa tới nay, bất kỳ sự vật gì rồi cũng sẽ tiến bộ. Cày của Đại Đường ta cũng hơn xa cày của Bắc Ngụy. Điều này chung quy cũng có thể xem là tiến bộ, không phải hiện tại thì cũng là mai sau. Ta thấy tiểu tử đó cũng không phải là bắn tên không đích, nếu hắn đã dám nói như vậy, thì chắc chắn là có nguyên nhân của hắn rồi."
Ngữ khí vô cùng bình thản.
Chử Toại Lương có chút xấu hổ. Một người nông phu đánh giặc, các ngươi xem như không thấy. Bây giờ làm ra một loại cày, các ngươi lại hoài nghi, điểm này quả thật hơi kỳ quái, khẽ liếc mắt nhìn Trình Giảo Kim, nói: "Chớ có để chúng ta uổng công đi một chuyến."
Thời gian trôi qua, sau ba tiếng chiêng, năm cánh cửa đồng thời mở ra. Lần này mọi người đều không dám tranh nhau vào, dù sao cũng có ba lão lưu manh ở đây, không ai dám xằng bậy.
Đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ ngược lại cũng không làm ra vẻ gì, liền dẫn đầu đi vào trong. Đám người thái tử đảng đứng ở đây đều là vãn bối của họ, vãn bối nhường trưởng bối đi trước, vốn chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Trưởng Tôn Diên cũng không dám đi trước Trưởng Tôn Vô Kỵ, bởi vì đây là chuyện không có khả năng. Bất quá Trưởng Tôn Diên sớm đã cho người đi xếp hàng rồi, chỉ là không ai chú ý tới điểm này thôi, bởi vì điều này cũng không quá quan trọng.
Sau khi ba người đi vào rồi, những người còn lại mới lục đục đi vào.
Rất nhanh, Phượng Phi Lâu đã chật kín người. Lần này quả thật là ngay cả cây kim cũng không chen vào được, bởi vì hôm nay có quá nhiều sự mong đợi.
Hiện giờ mọi người đều đã hiểu quy củ, vừa vào cửa liền đi tới trước tấm bảng dựng trước sân khấu, thấy không có ghi tiểu phẩm trong truyền thuyết, chỉ ghi mỗi《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》.
Một tên quý tộc liền gọi lại một tửu bảo, dò hỏi: "Các ngươi hôm nay không diễn tiểu phẩm sao?"
Tửu bảo kia đáp: "Hôm qua đã diễn rồi."
"Nhưng mà hôm qua chúng ta không có xem nha!"
"Cái này... Cái này ta cũng không biết."
Thì ra hôm qua tên quý tộc này có nghe nói Phượng Phi Lâu khai trương, nhưng vẫn rụt rè, khinh thường cười khẩy, hiện giờ Hoa Nguyệt Lâu cũng có kịch nói, mắc gì ta còn phải đi nơi đó. Cho nên hôm qua tới đều là con cháu hàn môn. Nhưng lại không nghĩ đến hôm qua Phượng Phi Lâu không chỉ cho ra một loại kịch mới buồn cười muốn chết, mà bên trong《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 còn nhắc tới một loại cày tiên tiến.
Đây chính là điểm làm cho bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng hối tiếc không thôi.
Không sao, hôm nay ta tung tăng chạy tới xem là được.
Hôm qua mọi người đều nói như vậy. Bọn họ hôm nay chính là tới vì thứ tiểu phẩm cười chết người này, hiện tại nghe nói không diễn, không khỏi hoàn toàn thất vọng, vì thế liền kêu la ầm ầm, bảo Hàn Nghệ mau ra đây.
"Ha hả, đám hỗn đản các ngươi, lần trước kiêu ngạo như vậy ở Hoa Nguyệt Lâu, hôm nay đã biết sai chưa?"
Hàn Nghệ núp ở phía sau đài, nhìn thấy tình huống trước mặt, không chút nào hoảng hốt, ngược lại vui tươi hớn hở nở nụ cười.
Nhưng Lưu Nga bên cạnh hắn thì không có tâm tình này, thúc giục nói: "Hàn tiểu ca, ngươi mau đi lên đi, những người này cũng không phải là dễ chọc. Hơn nữa nghe nói đám người Quốc Cữu Công cũng tới rồi."
"Không vội, không vội."
Hàn Nghệ xua tay nói: "Chờ một chút, chờ chút nữa đi."
Lưu Nga mơ hồ nói: "Ta nói này Hàn tiểu ca, ngươi vì sao phải làm như vậy, rõ ràng chúng ta đã chuẩn bị tốt hết rồi mà."
"Ai u!"
Hàn Nghệ nhanh chóng làm một cái thủ thế giữ im lặng, thấp giọng nói: "Ta nói này Lưu tỷ, tỷ làm sao mà điểm này cũng không rõ, Hoa Nguyệt Lâu kia vì sao có thể tạo ra tứ đại hoa khôi, còn còn không phải là dựa vào thủ đoạn này sao. Nếu ta sớm nói rõ cho mọi người biết, hôm nay sẽ diễn lại một lần. Vậy mọi người sau khi trở về, chỉ đơn giản nói là tiểu phẩm này khá hay. Nhưng hiện tại bất đồng, đợi lát nữa lúc bọn họ trở về. Người khác nếu có hỏi, bọn họ khẳng định sẽ nói là tiểu phẩm này rất khó lường, ngay cả đám con em quý tộc cũng muốn xem, thậm chí ngay cả Quốc Cữu Công cũng tranh nhau đi xem, cái này là lăng xê đó, hiểu không?”
Ta diễn cho các ngươi xem, so với các ngươi tranh nhau đi xem, đây là hai khái niệm khác nhau đó.
Lưu Nga cái hiểu cái không gật gật đầu nói: "Ta hiểu." Nhưng sau đó lại nói: "Chỉ là ngươi cũng đừng chơi quá trớn, vạn nhất khiến cho nhiều người tức giận, vậy có thể sẽ mất nhiều hơn được."
"Sẽ không, sẽ không đâu."
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Quốc Cữu Công ở chỗ này, ai dám làm loạn chứ, bọn họ chỉ có thể to miệng ồn ào, cứ để bọn họ kêu thêm một hồi đi, cứ để họ đói cái đã, bằng không nếu bụng cứ luôn no, vậy việc làm ăn của chúng ta sẽ khó làm."
Lưu Nga thấy vẻ mặt Hàn Nghệ như xem kịch vui, cũng biết tính cách hắn vốn là vậy, khuyên cũng vô dụng, không thèm nói nữa.
Lại một lát sau, đám con em quý tộc đó thấy Hàn Nghệ còn không xuất hiện, liền bắt đầu đi uy hiếp mấy tửu bảo của Phượng Phi Lâu. Nhưng mà mà mấy tửu bảo đó cũng khó chơi nha, mặt ngoài thì điềm tĩnh bảo chờ, hỏi ba đứa thì hết ba đứa không biết, xem ra đám này cũng không phải dễ chọc, muốn nhanh cũng không nhanh được.
Hàn Nghệ thấy cũng không sai biệt lắm, liền lấy khăn lau mặt, tức khắc biểu cảm hớn hở vừa rồi bay hết, thay vào đó là vẻ mặt ngưng trọng, dù sao cũng là kẻ lừa đảo từ hậu thế tới, cái khuôn mặt này ngươi muốn nhìn thấy biểu cảm gì thì sẽ có biểu cảm đó.
"Hàn Nghệ, tiểu tử ngươi rốt cuộc chịu ra rồi à."
Mọi người vừa thấy Hàn Nghệ ra, lập tức hận đến ngứa răng.
"Xin lỗi, xin lỗi, ta vừa mới đi nhà xí, nào biết ngoài này xảy ra chuyện lớn như vậy, thật là xin lỗi."
Hàn Nghệ vẻ mặt đầy mồ hôi, liên tục chắp tay, nhìn qua thật đúng như mới vừa từ nhà xí đi ra.
Lưu Nga ở hậu trường nhìn thấy, trong lòng không khỏi tự hỏi, chính mình trước kia có phải hay không cũng bị Hàn Nghệ nói dối qua mặt, người này nói dối quả thật là không hề nháy mắt nha.
Một công tử ca liền nói: "Đừng nói nhảm nữa, vì sao hôm nay không có tiểu phẩm?"
Hàn Nghệ vẻ mặt ủy khuất nói: "Tại hạ cho rằng mọi người hôm qua đều đã xem, hôm nay không muốn xem nữa, vì thế không có sắp xếp."
"Bọn họ xem rồi, nhưng chúng ta còn không có xem qua nha."
"Cho dù diễn rồi, cũng có thể diễn lại."
"Chúng ta xem rồi cũng muốn xem lại một lần."
Mọi người nhao nhao ồn ào, đều muốn xem lại tiểu phẩm.
Thấy mọi người kêu gào, Hàn Nghệ lại mở cờ trong lòng, xem chứ, diễn chứ, đương nhiên sẽ diễn cho các ngươi xem, không cho các ngươi xem, tiểu phẩm này của ta làm sao hot được.
Cái này chẳng qua là một loại marketing vô cùng đơn giản mà thôi.
Một lát sau, Hàn Nghệ mới ra hiệu, làm mọi người trước tiên an tĩnh lại, sau đó vẻ mặt đầy cảm động nói: "Tại hạ thật sự không ngờ tới chư vị lại yêu thích tiểu phẩm này như thế."
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Nếu các vị đã yêu thích tiểu phẩm như thế, vậy tại hạ bất kể thế nào cũng phải thỏa mãn nhu cầu của các vị, xin các vị tạm thời đừng nóng nảy, tại hạ ngay bây giờ sẽ vào hậu trường sắp xếp một chút."
Nói rồi hắn liền đi vào hậu trường.
"Chút tài mọn."
Thôi Tập Nhận ở trên lầu nhìn thấy hết thảy, khinh thường hừ một tiếng.
Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Thôi huynh, huynh có thể nhìn ra được, nhưng không đại biểu đây chỉ là tài mọn, nếu loại tình huống này phát sinh ở Hoa Nguyệt Lâu, ta tin rằng Tào giả mẫu kia quyết sẽ không làm như thế."
Thôi Tập Nhận híp mắt, không có lên tiếng.
Vương Huyền Đạo nói: "Đúng là vì những chi tiết nhỏ này, Phượng Phi Lâu mới lấy được sự thành công hiện nay."
Trưởng Tôn Duyên thoáng gật đầu, nhưng cũng không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Quá một hồi lâu, Hàn Nghệ lần thứ hai đi lên đài, cười nói: "Các vị, tại hạ đã an bài thỏa đáng, chỉ một lát nữa, mọi người liền có thể thưởng thức tác phẩm này. Nhưng tại hạ nói rõ trước, vào thời điểm xem tiểu phẩm, nhớ đừng có ăn gì hết, bởi vì tiểu phẩm thuần túy là mang tới nụ cười. Nếu mà vừa cười vừa ăn gì đó, rất có thể sẽ khiến đồ ăn bị nghẹn tại thực quản hoặc khí quản, chuyện này vô cùng nguy hiểm, mọi người nhớ để ý một chút. Thứ nên nói ta đều đã nói, nếu lát nữa phát sinh bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, tiểu điếm không phụ trách nhé."
Lời này nói xong, bố cáo cũng đã tung ra, trước tiên quăng cái trách nhiệm này ra khỏi người mình đã cho nó an tâm.
Người đã xem hôm qua đều hiểu, không có ai cảm thấy quá khoa trương.
"Loè thiên hạ!"
Nguyên Liệt Hổ vẻ mặt khinh thường, nói: "Ăn vặt mà cũng mất mạng, ta đếch tin."
Trịnh Thiện Hành nói: "Hôm qua xác thực đã xảy ra ngoài ý muốn, chuyện này ta tận mắt nhìn thấy."
Nguyên Liệt Hổ nói: "Đó là tại hắn mỏ quạ thôi, chẳng lẽ lúc ấy chỉ có một người ăn sao, vì sao chỉ có một người bị, xem kịch phải vừa ăn vừa xem mới thú vị."
Trịnh Thiện Hành thấy tên này lì như vậy, cũng lười nói thêm.
Chử Toại Lương đang quan khán cũng hơi cảm thấy kinh ngạc: "Tiểu phẩm này chẳng lẽ thật sự buồn cười như vậy?"
Trình Giảo Kim nói: "Ta nghe hai thằng nhóc nhà ta nói, hôm qua thật sự có người bị nghẹn hạt dẻ, xém chút nữa mất mạng, may mà Hàn Nghệ kịp thời giúp gã đó lấy hạt dẻ ra."
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu nói: "Chuyện này ta cũng có nghe nói."
"Thật sao?" Chử Toại Lương nửa tin nửa ngờ nói: "Vậy ta phải hảo hảo xem cho kỹ rồi."
Qua một hồi lâu, vải đỏ rốt cuộc chậm rãi kéo ra, mọi người nhao nhao ngồi thẳng người, đầy mong chờ nhìn lên sân khấu, giống như là đang chờ người yêu vậy.
Đỗ Tổ Hoa và Từ Du Du dẫn đầu lên sân khấu.
Người vừa mới bước ra, tức khắc tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, không ít người cũng đã cười ra tiếng.
"Đại lừa đảo, đại lừa đảo!"
Cái này cũng không phải là Từ Du Du kêu, mà là khán giả phía dưới kêu.
Nơi này cơ hồ hơn hơn một nửa không có tới xem hôm qua, bọn họ nghe thấy tiếng vỗ tay và tiếng cười này thì đều không hiểu ra sao cả, có buồn cười như vậy sao, không có lừa ta đó chứ.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền minh bạch, đối thoại giữa Đỗ Tổ Hoa và Từ Du Du liền chọc cho bọn họ cười to từng trận.
Kế tiếp là Tiểu Béo lên sân khấu, càng đẩy cao trào lên cao, Tiểu Béo một câu còn chưa có nói, chỉ bằng vào cái mặt, đã khiến cho người ta cười to, không ít người đều dùng sức ôm người bên cạnh, tựa như chưa bao giờ được cười, nước mắt nước mũi chảy tùm lum.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK