Kỳ thật Hàn Nghệ là biết nấu cơm, hơn nữa tay nghề còn không tồi, bởi vì hắn từ nhỏ đã sống trong một gia đình tan vỡ, cho nên hắn buộc phải học các kỹ năng sinh hoạt. Khi hắn còn rất nhỏ, lúc đó mẹ hắn thường phải ra ngoài kiếm tiền, có đôi khi giữa trưa không về nhà, hoặc là khi trở về đã quá khuya. Khi đó, Hàn Nghệ đã biết tự học nấu cơm cho mình ăn, phải biết rằng lúc ấy hắn còn phải đứng trên ghế để xào rau. Cũng kể từ đó, mọi món ăn trong nhà đều do hắn làm, chỉ đáng tiếc là hắn không thể giảm bớt gánh nặng cho mẹ, cuối cùng mẹ hắn vẫn qua đời do lao lực.
Chỉ có điều sau khi hắn phát tài, bắt đầu quen ở khách sạn, lại hay đi ăn tiệm, hoặc đến nhà hàng cao cấp, do vậy từ khi đó hắn cũng không còn làm việc nhà nữa, cũng dưỡng thành cái thói quen lười biếng này, bởi vì tiền có thể giúp hắn giải quyết tất cả.
Hàn Nghệ nói xong cũng không để ý tới lão già kia nữa, cầm lấy đôi đũa tự chế quấy trong nồi vài cái, hít hà một hơi: "Thơm quá đê! Tiểu Dã, sắp ăn được rồi."
Hai mắt Tiểu Dã tỏa sáng, gật đầu.
Hàn Nghệ quấy vài cái, đám người có tiền từ trong đình đều chạy hết ra, vẻ mặt như say, thịt chó này thật sự là quá thơm rồi!
Lão giả mặc áo gấm cười ha hả, nói: "Tiểu ca, các cậu chỉ có hai người, chỗ này lại nhiều thịt như vậy, hai người các cậu ăn cũng không hết, cậu xem thế này được không, ta trả 60 văn tiền (60 đồng tiền), mua nửa nồi thịt chó của cậu, được không?"
Hàn Nghệ ngạc nhiên vui mừng nói: "60 văn tiền sao!?" Trong lòng lại thầm mắng, lão già nhà ông, khinh ta là trẻ nít 3 tuổi à, 60 văn tiền? Đuổi ăn mày à!
Thật ra đây chỉ là nhìn từ góc độ của Hàn Nghệ.
Kỳ thật tính toán ra, Hàn Nghệ vẫn buôn bán lời, tuy rằng cổ đại thịt ít, nhưng kỳ thật cũng không quá đắt, bởi vì dân chúng không có kỹ thuật bảo quản tốt, cho nên luôn hy vọng thịt có thể nhanh chóng bán ra hết, cho nên giá cả đương nhiên cũng không đắt lắm. Hiển nhiên, gia đình tầng lớp thấp như Hàn Nghệ thì quanh năm suốt tháng có lẽ cũng không ăn nổi một hai cân thịt dê hay thịt heo, giá cả thịt heo hiện giờ khoảng 7 văn/cân, thịt chó đương nhiên rẻ hơn một chút, 5 văn/cân, bởi vì thịt heo có thể ép lấy mỡ, đây cũng là lý do tại sao thịt càng có mỡ càng có giá, bởi vì kỹ thuật ép mỡ ở cổ đại quá kém.
Mà con chó này lột da lột xương ra thì khoảng 12 cân, toàn bộ con chó tính ra là khoảng 60 văn tiền, giá này còn cao hơn cả thực tế, bởi vì chất lượng của mỗi bộ phận là không giống nhau, hơn nữa thời điểm lúc này đã khá muộn, thịt chó có lẽ còn rẻ hơn một chút, bán được khoảng 40 văn tiền cũng đã không dễ dàng rồi. Vì thế giá thị trường cho cả con chó cũng chỉ 60 văn, tính cả công làm thì cũng chỉ 65 văn, nửa con tối đa cũng chỉ ba mươi mấy văn tiền, cho nên lão giả này ra giá thế cũng là hào sảng rồi.
Cũng chính bởi vậy, việc Hàn Nghệ tỏ ra kinh hỉ, lão giả vô cùng thấu hiểu, còn nhẹ gật đầu.
"Được, được."
Hàn Nghệ giống như chưa nhìn thấy tiền bao giờ, nhếch môi, hưng phấn gật đầu.
Đúng lúc lão giả áo gấm chuẩn bị kêu tùy tùng lấy tiền trả thịt chó, một người trung niên mặc áo lam bên cạnh nói: "Vậy chỗ thịt chó còn lại trong nồi ngươi bán cho ta được không, ta cũng trả 60 văn tiền."
"Thế nhưng. . ."
Hàn Nghệ nhíu mày, nhìn Tiểu Dã, lập tức lắc đầu nói: "Không bán, bán hết cho các ngươi rồi, chúng ta ăn cái gì?"
Tiểu Dã gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Lão giả áo gấm chính là một thương gia, hơn nữa còn là loại người khá khôn khéo, tranh thủ thời gian liền lấy tiền, đưa cho Hàn Nghệ.
"Đợi đã."
Người trung niên mặc áo lam cũng không chịu thua kém, ngăn lão giả áo gấm lại, nói với Hàn Nghệ: "Như vậy đi, ta trả 70 văn tiền, mua nửa nồi thịt chó của ngươi."
Như vậy mới đúng chứ, có cạnh tranh mới có tiến bộ. Hàn Nghệ gật đầu nói: "Được, được."
Lão giả áo gấm nói: "Tiểu ca, cậu không thể làm như vậy được, nồi thịt chó này cậu đã đồng ý bán cho ta, tại sao giờ lại bán cho người khác? Mua bán cũng không phải làm như vậy nha."
Hàn Nghệ giả vờ ngây ngốc bẻ ngón tay, nói: "Nhưng, nhưng ta bán cho người này được tới 70 văn tiền, bán cho ông chỉ được có 60 văn."
Người đàn ông trung niên mặc áo lam cười gật đầu: "Đúng thế." Nói xong đưa tay ra hiệu với tùy tùng của mình, ý bảo nhanh đưa tiền.
"Đợi đã."
Lão giả áo gấm nói: "Ta trả 80 văn tiền."
Hàn Nghệ mừng không ngậm nổi miệng, gật đầu nói: "Được được."
Lúc này phía sau bỗng nhiên có một gã tuấn tú mặc trường bào đi ra, nói: "Ta trả 100 văn tiền."
"Được được."
Đạo diễn dường như chỉ cho Hàn Nghệ nói duy nhất một câu thoại.
"Ta trả 110 văn tiền."
"Ta trả 130 văn tiền."
Cạnh tranh lập tức trở nên kịch liệt, tất cả mọi người đều trở nên nhiệt tình.
Nữa đi, ra giá sảng khoái thêm đi nha, mỗi lần thêm có 10 văn, rất không sảng khoái nha, dứt khoát mỗi lần tăng 100 văn đi! Nồi thịt chó này của ta sắp chín rồi, Hàn Nghệ vô cùng sốt ruột.
"Ta trả 200 văn tiền."
Lão giả áo gấm đã bắt đầu liều mạng, bây giờ đã không phải là vấn đề thịt chó nữa, mà là vì tranh giành nha.
Mọi người nhìn xung quanh, không ai lên tiếng tiếp.
Lão giả áo gấm ngạo nghễ nhìn mọi người, dường như muốn nói, muốn tranh giành với ta à? Thật sự là không biết tự lượng sức.
Con mẹ nó chứ, không bải là nửa nồi thịt chó thôi sao, có gì mà kiêu ngạo như vậy. Hàn Nghệ nhìn vẻ mặt của lão già này, cảm thấy rất buồn cười.
Nhưng lúc này, một ánh bạc lăng không bay tới.
Hai mắt Hàn Nghệ lập tức sáng ngời, chỉ thấy một người mặc trang phục kì lạ thả ít bạc vụn xuống trước mặt Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ giơ tay bắt lấy.
Người nọ khẽ bóp thỏi bạc trong tay, chỉ nồi đất, dùng tiếng Hán sứt sẹo nói: "Chó . . . Thịt chó."
Xem cách ăn mặc thì có vẻ là người Nhật Bản nha, ai ui, hóa ra là bạn bè quốc tế đến, khó trách ra tay hào phóng như vậy, ta thích! Hàn Nghệ không kìm được nói: "Ok! À không. . .là hảo, hảo!" Điều này vượt ngoài dự tính của hắn rồi, lúc đầu hắn nghĩ nhiều nhất cũng chỉ bán được một hai trăm văn tiền, lúc người này chưa xuất hiện, hắn cũng tính bán rồi, thật không ngờ gặp được đại gia nước ngoài, quả là vật cực tất phản, trước đây hắn xui xẻo như vậy, giờ cũng nên đổi vận rồi.
Lúc này có lẽ không gọi là Nhật Bản, có lẽ đều gọi là người Phù Tang, chẳng qua là Hàn Nghệ quen gọi là Nhật Bản thôi, bởi vì nước Phù Tang thiếu đồng, thậm chí có thể nói là không có đồng, nhưng bọn họ có vàng bạc, hơn nữa thời kì đầu triều Đường, đặc biệt là trước loạn An Sử, rất nhiều người Phù Tang đến triều Đường mua hàng hóa về đều mang theo số lượng lớn bạc, người Phù Tang rất có tiền, đặc biệt là gã Phù Tang vừa mới đến, không đổi được tiền đồng, nên khi xuất tiền trả luôn bạc, hơn nữa bọn họ cũng thích ăn thịt, lười trả giá với đám mình, trực tiếp giải quyết dứt khoát luôn.
Thỏi bạc này chừng một lượng, cũng chính là một quan tiền, tuy rằng bạc thời Đường không quá lưu thông, thậm chí có thể nói là căn bản không lưu thông, nhưng trong một số vụ mua bán, ví dụ như mua ngựa, mua tơ lụa số lượng lớn, đặc biệt là lúc thương nhân ngoại quốc đến Trung Nguyên mua sắm hàng hóa, bởi vì tiền đồng quá nặng, không thuận tiện, cho nên lúc đó liền cần đến vàng bạc.
Hàn Nghệ rất kích động! Ra giá! Mọi người mau ra giá đi! Ra oai Đại Đường chúng ta đi, chớ để người ngoại quốc đè bẹp.
Những người khác mà tiếp tục ra giá thì thành thằng ngốc hết rồi.
Một quan tiền mua nửa nồi thịt chó, đây là quá nhiều rồi, đã vượt qua phạm vi thừa nhận của tất cả mọi người.
Xem ra không có kịch hay xem rồi, Hàn Nghệ phi thường tiếc nuối, nhưng ngoại trừ tiếc nuối ra lại vô cùng hưng phấn. Sau khi nhận được bạc của người Phù Tang, hắn lập tức cắn vào bạc, sau khi xác nhận là thật, lập tức cười không ngậm nổi miệng.
Người Phù Tang này cũng không khách khí, lập tức gọi hai đồng bạn đến, cầm mấy cái chén lớn, múc đi hơn phân nửa.
Hàn Nghệ cũng không lên tiếng, người ta đã trả một quan tiền, đương nhiên phải có ưu đãi, cho dù bọn hắn lấy toàn bộ, ta cũng không nói gì.
Không có trò hay để xem rồi!
Rất nhiều người rời khỏi, đỡ phải nhìn rồi lại thèm.
Duy chỉ có lão già mặc áo gấm vẫn còn đứng đấy, nhìn ra được ông ta vô cùng thích thịt chó của Hàn Nghệ, có lẽ chưa từng ăn món thịt chó hầm củ cải này bao giờ, cười ha hả nói: "Vị tiểu ca này, nếu không ta trả 100 văn tiền, mua chỗ thịt chó còn dư lại này của cậu được không"
Người Phù Tang kia cũng đã lấy đi khoảng 8~9 cân thịt chó, nơi này chỉ còn thừa lại khoảng 3~4 cân, nhưng đã không còn củ cải trắng, nhìn qua vẫn vô cùng khả quan.
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không được, chúng ta còn chưa ăn trưa."
Lão giả áo gấm cắn răng nói: "140 văn, thế nào?"
Hàn Nghệ ngẩng đầu nhìn lão giả áo gấm, nói: "Lão gia gia, ông thực sự rất muốn ăn sao?"
Lão già áo gấm gật đầu, nước miếng sắp chảy ra rồi, ngươi hỏi vô nghĩa à, ta nếu không muốn ăn thì sao lại ra giá cao như vậy.
"Nếu đã như vậy."
Hàn Nghệ liếc nhìn Tiểu Dã, nói: "Ngươi có đói bụng không?"
Tiểu Dã gật đầu.
Lão giả áo gấm lập tức sai người lấy vài cái bánh nướng ra, cười nói: "Mấy cái bánh này ta tặng cho các ngươi được không."
Hàn Nghệ do dự một hồi, lại trao đổi ánh mắt với Tiểu Dã một lát, mới không tình nguyện thở dài: "Vậy được rồi, thịt này bán cho ông, nhưng ta cũng không chiếm tiện nghi của ông, nồi và chén đũa đều tặng hết cho ông đấy."
Lão giả áo gấm nghe lời này cảm thấy quai quái, có cảm giác như bị lừa, thế này rồi mà còn gọi là không chiếm tiện nghi của ta?
Bán một con chó được nhiều tiền như vậy, lại còn khuyến mãi cái nồi mục nát này chi vậy, hai ba văn tiền ta thấy còn không tới.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mỹ vị sao có thể dùng tiền bạc để đo đếm? Đặc biệt ở nơi núi rừng hoang vắng, nếu ở sa mạc mà nói, một chén nước cũng có thể bán được một ngàn lượng hoàng kim nha.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK