Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Tiền truy nã… Cơ mặt Danitz co giật khi gã cố nặn ra một nụ cười, tỏ vẻ như mình không phải là ‘Liệt Diễm’, và mình cũng không quan tâm một li tới chuyện này.
Đợi đến khi Elland rời đi, gã bất ngờ xoay người lại, nói với Gehrman Sparrow:
“Tôi nghĩ chúng ta nên đổi một quán trọ khác thì hơn. Không, tốt nhất là mau chóng rời khỏi Bayam!”
Nếu gánh trên vai số tiền thưởng hơn 5000 bảng, thì đi đến đâu mình cũng không được an toàn! Đám hải tặc và nhà thám hiểm cùng cấp độ với mình chắc chắn sẽ vọt tới như đàn cá mập ngửi thấy mùi máu! Con mồi chúng có thể vừa dễ dàng giải quyết vừa chứng minh bản thân, lại còn treo số tiền thưởng cực cao luôn luôn được nhiệt liệt hoan nghênh, không thua kém gì một kho báu cả! Danitz đè nén cơn hò hét sâu trong lòng.
Klein không đồng ý, cũng chẳng phản đối, chỉ ung dung nở một nụ cười:
“Ngươi lo rằng tiền treo thưởng của mình sẽ tăng quá cao à?”
Danitz nặng nề gật đầu, cảm thấy rốt cuộc tên điên Gehrman Sparrow này cũng nói ra được cái gì đó giống tiếng người.
“Trừ trốn tránh, ngươi vẫn còn một biện pháp khác để giải quyết.” Vừa nói, Klein vừa bước tới gần giá treo mũ áo.
“Là gì?” Danitz vô thức hỏi lại.
Klein gỡ chiếc mũ phớt bằng lụa cao nửa xuống, đội lên đầu:
“Tăng Danh sách của mình lên.”
Khiến thực lực tương xứng với tiền truy nã… Hắn mặc áo khoác, vặn nắm cửa, ra khỏi phòng.
Tăng lên Danh sách 6? Trở thành “Nhà Âm Mưu”? Danitz ngẩn ra mất hai giây, đột nhiên nhíu mày, nghiến răng nhăn nhó.
Thời điểm uống ma dược Danh sách 9 “Thợ Săn” và Danh sách 8 “Kẻ Khiêu Khích”, gã không cảm thấy vấn đề gì quá lớn. Thậm chí, gã còn bắt đầu ao ước mình có thể tìm thấy những kho báu khổng lồ trong truyền thuyết, lấy được phối phương ma dược và vật liệu tương ứng của Danh sách trung và cao, thăng cấp lên thành Bán Thần, trở thành vương giả mới trên biển rộng. Song, cơn đau mãnh liệt và cảm giác tồi tệ mà ma dược “Kẻ Phóng Hỏa” mang lại khiến gã nghĩ mà sợ, khiến gã e ngại. Gã không thể tin nổi, dù đã tuân theo chỉ dẫn của thuyền trưởng một cách nghiêm ngặt, liên tục khiêu khích đối thủ, vậy mà bản thân gã vẫn suýt mất khống chế.
Điều này khiến Danitz không khỏi cân nhắc xem, mình có nên kiếm thật nhiều tiền, sau đó quay về Intis làm một nhà tài phiệt hay không.
Gã đứng nguyên đó, khó xử mất mấy phút, cuối cùng cũng thấu suốt một vấn đề:
Kể cả có muốn thăng cấp bằng cách uống ma dược, mình cũng không thể làm điều đó trong thời gian ngắn được. Mình còn phải thu thập phối phương và vật liệu, đây lại không phải chuyện dễ dàng gì. Mà tiền truy nã có lẽ sẽ được đăng lên vào ngày mai, thậm chí là ngay hôm nay!
Cho nên, vẫn phải đổi quán trọ khác, rời khỏi Bayam sớm nhất có thể thôi!
…
Sau khi rời khỏi Công ty Thương mại Ralph, trông có vẻ cực kỳ chăm chỉ nhưng thực ra rất tùy tiện qua loa, Alger tìm đến mấy chỗ nghe ngóng tin tức. Đến gần trưa, anh ta lại nhận được tình báo mới truyền tới từ Giáo hội Bão Táp:
[Đã xác nhận người dán thông cáo trên cửa giáo đường là ‘Liệt Diễm’ Danitz.
Chú ý hành tung của hắn.]
‘Liệt Diễm’ Danitz… Alger cầm tờ giấy trên tay, thầm nghiền ngẫm cái tên này. Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, trong lòng lại không mảy may nghi vấn.
Anh ta an tâm, thả lỏng, mặc sức tưởng tượng đến viễn cảnh lái tàu ra biển, đi săn vật liệu, cực kỳ tự tin vào chuyện này.
Bởi vì việc này sẽ xảy ra trên biển, bởi vì ngài ‘Kẻ Khờ’ đã có một thân phận mới:
“Hải Thần”!
…
Vì đã bỏ lỡ Sao Lam buổi sáng, Danitz chờ đến tận 4 giờ chiều, nhân cơ hội Gehrman Sparrow ra ngoài mới thử cử hành “Nghi thức hàng linh”.
Gã vẽ Thánh Huy của Thần Tri Thức Và Trí Tuệ – con mắt toàn trí nằm trên mặt cuốn sách để mở – một cách khá thuần thục, bố trí tế đàn tương ứng kỹ càng.
Bên trong bức tường linh tính, gã đốt một cây nến, cầm tinh chất hoa oải hương và bạc hà lên, nhỏ vào trong ngọn lửa đang cháy.
Một mùi hương tươi mới và thoải mái ngập tràn không gian, Danitz tiếp tục đốt thêm vài loại bột phấn thảo dược nữa.
Xong xuôi đâu đấy, gã lùi lại một bước, dùng tiếng Hermes cổ, nói:
“Tôi khẩn cầu sức mạnh của tri thức;
Tôi khẩn cầu sức mạnh của lý trí;
Tôi khẩu cầu sự chiếu cố của Thần Trí Tuệ;
Tôi khẩn cầu ngài cho phép tôi giao tiếp với Edwina Edwards, Bậc thầy truy đuổi tri thức, Nhà nghiên cứu sinh vật Linh giới, Trung Tướng Núi Băng trên biển rộng đến từ Renburg.”
…
Vù!
Theo câu thần chú đang vang vọng, trong tế đàn bất chợt trở nên lạnh lẽo, Trừ ba cây nến ra, toàn bộ lưỡi lê đồng, đĩa muối, bình tinh chất, trang giấy và bút máy đều lơ lửng, nổi lên giữa không trung.
Danitz nôn nóng chờ đợi, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Gần hai mươi giây sau, ngọn lửa trên ba cây nến bắt đầu lay động, chuyển thành màu xanh nhợt nhạt!
Cơ thể Danitz cứng ngắc lại, như thể bị một làn khí lạnh băng xâm chiếm mà không cách nào kháng cự.
Gã trông thấy chân trái mình vô thức cử động, tiến lên một bước.
Gã trông thấy bàn tay trái mình giơ lên, nắm lấy cây bút máy đen và một tờ giấy trắng.
Gã trông thấy mình tự khom người, bàn tay trái cầm bút bắt đầu thoăn thoắt viết:
[Có chuyện gì?]
Những con chữ ấy mang lại cảm giác vô cùng tinh tế và nghệ thuật, hoàn toàn khác biệt so với phong cách viết của Danitz.
Đến tận giờ phút này, Danitz mới phát hiện ra mình có thể điều khiển đầu và cổ họng.
“Thuyền trưởng, “Hải Thần” Kalvetua chết rồi!” Gã thốt lên với một giọng trầm khàn như người bị cảm nặng.
[Tình hình cụ thể.] Tay trái hắn viết một cách lưu loát.
Danitz chỉ chờ đến cơ hội này, lập tức kể từ đầu chí cuối chi tiết mọi thứ xảy ra, bao gồm chuyện Gehrman Sparrow đi hoàn thành di nguyện của một nhà thám hiểm nào đó trên Đảo Symeem, bao gồm chuyện hắn có vẻ đã dính phải nguyền rủa từ “Hải Thần”, nhưng sau khi đóng cửa phòng vào thì giải quyết dễ dàng, bao gồm cả chuyện tên điên kia đã suy đoán sai, nhầm di tích Tinh Linh cổ thành di tích “Hải Thần”.
Đến cuối, Danitz tranh thủ thêm phán đoán của mình vào:
“Tôi tin là trong một thời gian dài nữa, ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ sẽ không đến Bayam đâu, hầu hết hải tặc nổi danh cũng sẽ không.
Ít nhất cũng phải mất nửa năm, chuyện này mới lắng xuống.
Thuyền trưởng ạ, chắc kế hoạch đi săn của cô và Gehrman Sparrow phải tạm thời gác lại rồi. Tôi-Tôi muốn quay về Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim.”
Tay trái gã dừng lại mấy giây mới viết tiếp:
[Anh tiếp tục ở lại với Gehrman Sparrow, trở thành người liên lạc trung gian giữa ta và hắn.]
“Thuyền trưởng ới, c-cô có thể dạy “Nghi thức hàng linh” cho hắn mà!” Danitz khản giọng thốt lên.
Tay trái gã lại viết soàn soạt:
[Cách giao tiếp này chỉ có thể thực hiện trong phạm vi 500 hải lý. Hơn nữa, bản thân người cử hành nghi thức sẽ phải gánh chịu nguy hiểm khá lớn. Anh còn giữ các đầu mối liên lạc của chúng ta trên những hòn đảo khác nhau, đây là thứ không thể nói cho người ngoài biết.]
Cũng đúng… Gehrman Sparrow chỉ là một người ngoài… Nhưng mà, thuyền trưởng ơi là thuyền trưởng, tôi thực sự muốn về Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim lắm rồi! Danitz vắt hết óc ra, nói:
“Chắc có thể-có thể mời hắn lên tàu làm khách, không, chuyện này…”
Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu Danitz:
“Thuyền trưởng ơi, hắn có người đưa tin! Hắn có người đưa tin!
Một người đưa tin đi xuyên qua Linh giới gửi thư cho hắn!”
Đây hẳn là một phương tiện liên lạc không bị hạn chế, hơn nữa càng bí ẩn và an toàn hơn! Mình không cần phải làm người liên lạc nữa rồi! Danitz vui vẻ dị thường, thầm nghĩ.
Tay trái gã lơ lửng giữa không trung mấy giây rồi viết tiếp:
[Nếu thế thật, không còn vấn đề.
Kỳ nghỉ năm mới sắp kết thúc, đúng là anh nên trở về tàu. Anh có thiên phú nhất định ở mảng ngôn ngữ, nhưng các phương diện khác vẫn gặp kha khá vấn đề, cần phải nghe nhiều bài giảng hơn, cần cố gắng nhiều hơn.]
Danitz há miệng ra, không thốt nên lời.
Gã chợt cảm thấy, quay về Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim cũng không phải chuyện gì quá đáng mong đợi.
…
Chạng vạng tối, Klein trở lại quán trọ Azure Breeze.
Bôn ba bên ngoài cả một ngày, hắn cũng chẳng tìm thấy một đối tượng nào thích hợp để đóng vai. Vì đợt tra xét trước, rất nhiều hải tặc và nhà thám hiểm bị gán lệnh truy nã đã sa lưới. Những kẻ còn lại vẫn đang tiếp tục trốn tránh, không dám tùy tiện ra ngoài. Dù là quán bar, sòng bạc hay nhà chứa, nơi đâu cũng tiêu điều, khách hàng vắng tanh.
“Là thế này.” Danitz bước tới, hắng giọng, cười gượng, “Lần đầu sử dụng “Nghi thức hàng linh”, tôi không quá tự tin nên đã thử trước một lần. Haha, tôi đã thành công. Tôi vừa giao tiếp với thuyền trưởng rồi, cô ấy cũng nghĩ rằng gần đây không có cơ hội đi săn ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’, chuẩn bị triệu tập tôi về Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim. Về phương thức liên lạc, chẳng phải anh có người đưa tin sao? Anh có thể dùng người đưa tin kia gửi thư cho thuyền trưởng.”
Người đưa tin của ta là do cao thủ đưa, không phải ta… Hơn nữa, người đưa tin chỉ có thể truyền tin tức qua lại giữa chủ nhân và người mà chủ nhân giao tín vật cho, chứ không liên quan gì tới ai khác. Ừm, cũng có thể là giữa người chủ trì nghi thức và chủ nhân nữa… Ngược lại điều này còn nhắc nhở mình, mình phải nghĩ biện pháp tìm kiếm một người đưa tin của riêng bản thân, nếu không nhiều thứ sẽ rất bất tiện… Về biện pháp, đương nhiên là viết thư thỉnh giáo thầy Azik rồi. Chắc chắn ở phương diện này, thầy ấy chính là chuyên gia… Klein thong thả kéo cái ghế tựa qua, ngồi xuống, hơi đổ người về trước, nói bằng giọng trầm thấp:
“Nói cho thuyền trưởng ngươi, ta có biện pháp tìm được ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’.”
“Hả?” Danitz ngây ngốc tại chỗ, không hề mong đợi sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Rồi, gã trông thấy khóe miệng Gehrman Sparrow chậm rãi nhếch lên, lặp lại:
“Nói cho thuyền trưởng ngươi.”
“…” Danitz rùng mình, không dám hỏi thêm, cố cười:
“Thế thì phải chờ tới thời điểm có Sao Lam tiếp theo, tức là 11h đến 0h đêm hôm nay.”
“Rất tốt.” Nụ cười trên gương mặt Klein đầy vẻ tán dương.
Nhưng Danitz lại không thấy vui một tẹo nào.
Klein chậm rãi đứng lên, vừa nhớ lại dư vị của các món ăn ngon tuyệt tối nay, vừa bước vào phòng ngủ.
Loại đồ ăn ấy gọi là “Teativa”, dịch sang tiếng Loen nghĩa là “thịt trong trái cây”. Đầu bếp sử dụng một loại hoa quả khổng lồ của địa phương tên Teana, móc sạch thịt quả ra, chỉ để lại cái vỏ cứng bên ngoài, rồi nhồi thịt dê và thịt cá đập nhuyễn vào, nêm thêm muối biển và nhiều loại gia vị khác, nướng đi nướng lại trên lửa. Chất thịt ngon lành, tỏa ra mùi hương kỳ lạ, pha trộn hoàn hảo với vị chua ngọt của thức quả.
Đóng cửa phòng lại, đầu tiên Klein viết thư cảm ơn cho thầy Azik về lời chỉ dẫn trước đó, sau mới hỏi chuyện làm gì để có được một người đưa tin của riêng mình.
Gấp gọn giấy viết thư lại, hắn móc còi đồng ra, triệu hồi người đưa tin.
Người đưa tin không hề đứng lại, vừa lấy thư đi thì vỡ vụn ngay tại chỗ.
Phù… Klein nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị tiến lên sương xám, xem trong đám tín đồ cầu nguyện kia có ai mang tới tin tức gì hữu ích không, ví dụ như đối tượng có thể đóng vai chân thực.