Dịch giả: nh0ckd255
Quả là sắc bén… Klein cười ra tiếng, phối hợp với “kinh nghiệm” phong phú của kiếp trước mà chế giễu một câu:
“Trên thực tế, không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy những vị nhân vật to lớn ấy có não trong đầu.”
“Hay! Rất là hay!” Benson cười ha ha, giơ ngón tay cái: “Klein, chú còn hài hước hơn cả trước kia.”
Anh ta hoãn lại một hơi rồi nói tiếp:
“Chiều nay anh còn phải tới bến tàu, ngày mai mới được nghỉ, đến lúc đó, hừm… Chúng ta cùng đi công ty ‘Cải thiện Nhà ở thành phố Tingen’ xem bọn họ có căn hộ chung cư vừa rẻ vừa không tệ nào cho thuê không. Còn nữa, phải tới thăm ông Frankie nữa.”
“Ông chủ cho thuê nhà?” Klein nghi hoặc hỏi lại. Chẳng lẽ ông ta có một căn hộ chung cư có vị trí không tệ ở quảng trường?
Benson liếc em trai một cái, buồn cười nói:
“Đừng bảo là chú quên mất cái hợp đồng thuê nhà một năm của chúng ta ấy chứ? Tới giờ mới được sáu tháng.”
Klein lập tức giật mình, hắn quả thực quên mất chuyện này! Tuy rằng tiền thuê nhà trả theo tuần, nhưng thuê tới một năm, nếu giờ mà chuyển đi coi như vi phạm hợp đồng, nếu bị đưa lên toà án thì phải sẽ bồi thường một số tiền lớn!
“Đúng là chú vẫn còn thiếu kinh nghiệm xã hội mà.”
Benson vuốt nếp tóc, cảm khái một câu:
“Đây là điều khoản mà lúc trước anh cố gắng có được, bằng không ông Frankie chỉ muốn cho ký hợp đồng ba tháng một thôi. Với tầng lớp có tiền mà nói, đám chủ nhà cho thuê thằng một, hai, thậm chí là ba năm để ổn định. Nhưng với chúng ta, với chúng ta lúc trước và hàng xóm xung quanh mà nói, đám chủ nhà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ có người xảy ra chuyện, không đóng được tiền thuê, nên chỉ thích hợp đồng ngắn hạn.”
“Như vậy bọn họ còn có thể thường xuyên xem xét tình hình mà tăng giá.” Klein bổ sung sau khi kết hợp với mảnh vỡ trí nhớ của nguyên chủ và những gì mình trải qua lúc ở thuê nhà ngày trước.
Benson thở dài:
“Đây là sự thật tàn nhẫn của xã hội ngày nay. Được rồi, chú không cần lo, chuyện hợp đồng ấy dễ giải quyết lắm. Nói thẳng ra thì chỉ cần chúng ta khất nợ tiền thuê nhà một tuần là Frankie chắc chắn sẽ đuổi chúng ta ra ngoài và giữ lại những thứ đáng giá ngay. Dù sao chỉ số thông minh của ông ta còn chưa bằng khỉ đầu chó lông quăn, không cách nào nghĩ được những chuyện quá phức tạp.”
Nghe được câu này, Klein đột nhiên nhớ tới câu chuyện về tước sĩ Humphry, bèn nghiêm túc lắc đầu:
“Không Benson, anh sai rồi.”
“Sao cơ?” Benson không hiểu.
“Chỉ số thông minh của ông Frankie vẫn cao hơn khỉ đầu chó lông quăn một chút.” Klein trả lời nghiêm túc. Ngay khi Benson mỉm kiểu tỏ vẻ mình đã hiểu thì hắn bổ sung thêm một câu: “Nếu trạng thái của ông ta còn tốt.”
“Ha ha.” Benson không nhịn được cười to.
Cười xong, anh chỉ vào Klein, nhưng tạm thời không tìm được từ nào để nói, cuối cùng đành phải quay lại chủ đề chính:
“Đương nhiên, là thân sĩ, chúng ta không dùng cách thức vô lại đó. Ngày mai chúng ta tới nói chuyện với Frankie. Tin anh đi, ông ta dễ bị thuyết phục lắm, rất là dễ.”
Klein không hề nghi ngờ điều này, sự tồn tại của ống dẫn khí gas chính là minh chứng hùng hồn nhất.
Hai anh em tán gẫu một lát, rồi bỏ chỗ cá còn lại ngày hôm qua vào canh rau dưa. Trong lúc đun thì dùng hơi nước làm mềm bánh mì mạch đen.
Phết bơ lên trên bánh mì, Klein và Benson làm một bữa đơn giản. Nhưng bọn họ ăn rất thoả mãn, dù sao mùi sữa và vị ngọt luôn làm người ta thấy ngon miệng.
Chờ khi Benson ra ngoài, Klein cũng cầm 3 Saule tiền giấy và mấy đồng penny tới chợ “Rau diếp và thịt”, chi 6 penny mua một pound thịt bò, 7 penny mua một con cá Tasok tươi và ít xương. Ngoài ra hắn còn mua các thứ như khoai tây, đậu phụ, củ cải trắng, đại hoàng, rau diếp, củ cải cùng với mấy gia vị nấu ăn như cây hương thảo, húng quế, thì là và mỡ.
Trong lúc mua đồ, hắn vẫn cảm nhận được có người đang theo dõi, đang nhìn chằm chằm mình, nhưng chưa hề tiếp xúc gì.
Vào tiệm bánh mì Slin một lúc, Klein về nhà. Hắn bắt đầu dùng vật nặng, ví dụ như chồng sách vở để rèn luyện lực của cánh tay.
Hắn vốn định tập mấy động tác quyền thuật quân đội để cường thân kiện thể, nhưng hiện giờ đã quên cả động tác tập thể dục theo đài như nào hắn còn chẳng nhớ huống chi là những thứ mà phải tham gia huấn luyện quân sự mới được tiếp xúc này. Bất đắc dĩ hắn đành phải tập luyện bình thường.
Klein không làm cho mình tập tới mức quá mệt, bởi vì như vậy sẽ càng mệt mỏi hơn, tăng nguy hiểm lên. Hắn dừng lại đúng lúc, lật giở giáo trình và bút ký của nguyên chủ nhằm ôn lại toàn bộ tri thức liên quan tới kỷ thứ tư một lần.
…
Đến tối, Benson và Melissa ngồi trước bàn, nhìn đồ ăn đã bày biện xong xuôi, ngay ngắn như mấy đứa trẻ mới vào trường sơ cấp.
Các loại mùi đan vào nhau tạo nên khúc nhạc dạo đồ ăn đậm đà, đó là mùi thịt bò câu hồn, đó là mùi khoai tây kích thích rõ rệt, đó là canh đậu phụ ngọt vấn vít, là đại hoàng hầm điều hoà, đó là bánh mì mạch đen phết bơ ngọt thanh.
Benson nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu nhìn Klein đang kẹp một con cá rán giòn vào trong đĩa, chỉ cảm thấy mùi chiên dầu chui theo chóp mũi vào yết hầu, qua thực quản rồi chui xuống dạ dày.
Ùng ục! Bụng anh ta vang lên một tiếng rõ ràng.
Klein sắn tay áo lên, bưng đĩa cá rán đặt lên bàn sách, sau đó quay người lấy hai cốc bia gừng to từ trong tủ bát, đặt vào trước mặt Benson và chỗ mình ngồi.
Hắn cười với Melissa, như làm ảo thuật lấy một bánh pút-đing chanh ra:
“Bọn anh có bia, em có thứ này.”
“… Cảm ơn anh.” Melissa nhận lấy bánh, nhỏ nhẹ nói một tiếng.
Thấy thế, Benson nhấc cốc lên, mỉm cười nói:
“Nào, chúc mừng Klein đã tìm được công việc không tệ.”
Klein nhấc cốc lên, cụng với Benson, cũng cụng với bánh pút-đing chanh của Melissa:
“Ca ngợi nữ thần!”
Ùng ục, hắn ngửa đầu uống một ngụm. Vị bia đốt tới thực quản, mang tới cảm giác tuyệt vời.
Bia gừng, hay còn được gọi đầy đủ là bia nước gừng, thực tế là một loại đồ uống không chứa bất cứ thành phần cồn nào, dùng nước gừng nhạt và nước chanh pha trộn tạo ra vị bia, là thứ mà con gái và trẻ con cũng uống được. Chẳng qua Melissa không thích mùi vị đó cho lắm.
“Ca ngợi nữ thần!”
Benson cũng uống một ngụm, Melissa thì khẽ cắn chiếc bánh, nhấm nuốt một lúc, không muốn nuốt xuống chút nào.
“Ăn thử đi nào.” Klein đặt cốc xuống, cầm thìa và dĩa chỉ vào một bàn đồ ăn, nói.
Trong số các món này, hắn không tự tin lắm về món canh đậu phụ, dù sao ở trên Trái Đất hoàn toàn không ăn thứ kỳ quái như nào, chỉ có thể dựa theo mãnh vỡ ký ức của nguyên chủ để “sáng tác lại”.
Benson là anh nên không hề khách khí, múc một thìa khoai tây nhét vào trong miệng.
Khoai tây được hầm rất nhừ kết hợp với vị của mỡ lợn và lượng muối vừa phải làm cho nước miếng tiết ra liên tục, cảm thấy ngon tuyệt.
“Không… tệ… Không tệ.” Benson nhồm nhoàm khen: “Ngon hơn cái thứ mà anh ăn ở công ty bữa trước nhiều lắm, lúc đó họ thả bơ.”
Đây coi như món sở trường của mình… Klein thản nhiên nhận lấy lời khen:
“May là có đầu bếp nhà Welch dạy cho.”
Melissa thì nhìn bát canh thịt bò. Lá húng quế màu xanh, rau diếp tươi cùng những miếng củ cải màu trắng trong nước canh trong không màu, che giấu thịt bò đã hầm nhừ, màu tươi mát, mùi thơm nức mũi.
Con bé xiên một miếng thịt bò, bỏ vào miệng nhai, chỉ cảm thấy trong cái mềm nhừ ấy còn có vị muối cùng vị ngọt của củ cải và mùi thơm của húng quế, tất cả đều gợi lên sự mỹ vị của bản thân miếng thịt bò.
“…” Con bé như đang ca ngợi gì đó, nhưng không dừng miệng lại được.
Klein nếm thử, cảm thấy ăn ngon hơn, vẫn cảm thấy đáng tiếc vì so mới tiêu chuẩn tốt nhất của mình, món này còn kém lắm. Dẫu sao không có gia vị, chỉ có thể thay thế bằng cái khác nên mùi vị kỳ quái đi hẳn. Đương nhiên cho dù là tốt nhất thì những món mà mình nấu chỉ coi như là ăn được.
Đột nhiên hắn cảm thấy thương Benson và Melissa.
Klein nuốt miếng thịt bò, lại gắp một miếng cá Tasok rán giòn có rắc cây hương thảo. Món cá này ngoài giòn trong mềm, giòn giòn ngon miệng, vị thơm mặn cùng vị mỡ hoà vào với nhau.
Klein khẽ gật đầu, lại nếm thử đại hoàng hầm, cảm thấy cũng tạm, có thể hoá giải bớt vị ngấy của thịt.
Cuối cùng hắn lấy dũng khí múc một thìa canh đậu phụ. Đọc thê𝗺 các chươ𝐧g 𝗺ới tại ~ t𝗿u𝗺t𝗿u𝘆e𝐧.𝓥N ~
Quá ngọt, quá chua… Klein nhíu mày. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thoả mãn của Benson và Melissa thì hắn lại nghi ngờ vị giác của mình, bèn nốc một ngụm bia gừng rửa đầu lưỡi.
Cả ba anh em đều ăn tới bụng phồng lên, hồi lâu không đứng dậy được.
“Chúng ta hãy ca ngợi nữ thần nào!” Benson nhấc cốc bia gừng chỉ còn lại một ngụm, thoả mãn nói.
“Ca ngợi nữ thần!” Klein uống cạn chỗ bia còn lại.
“Ca ngợi nữ thần.” Melissa thì bỏ miếng bánh pút-đing chanh cuối cùng vào miệng, thưởng thức mùi vị còn lưu lại.
Klein thấy thế, nương cảm giác hơi say cười nói:
“Melissa, em cứ như vậy là không tốt, ăn món ngon nhất thích nhất thì phải ăn ngay từ đầu, như vậy mới thưởng thức được vị ngon nhất của nó. Chờ khi em ăn no rồi, cảm giác thèm ăn giảm xuống, lại ăn nữa thì không còn thấy ngon như trước rồi.”
“Không, vẫn ngon lắm.” Melissa trả lời kiên định và quật cường.
Ba anh em cười nói một lúc chờ tiêu thực, sau đó cùng dọn dẹp bàn ăn, thìa dĩa, đem món cá rán cất đi.
Sau khi dọn xong, một người ôn tập chương trình học, một người tự học kiến thức về kế toán, một người tiếp tục lật xem giáo trình và bút ký. Cuộc sống rất thoả mãn.
Mười một giờ, ba anh em tắt đèn khí gas, chia nhau đi tắm rồi đi ngủ.
…
Tầm mắt u ám, cảm giác đần độn. Trong tầm mắt Klein, Dunn Smith mặc áo gió màu đen dài tới gối, đội mũ phớt cao nửa bỗng xuất hiện.
“Đội trưởng!” Klein nhoáng cái tỉnh táo lại, cũng biết rõ mình đang trong mơ.
Đôi mắt màu xám của Dunn không chút gợn sóng, anh ta như đang nói một chuyện nhỏ nhặt:
“Có người lẻn vào phòng cậu, hãy cầm súng và ép hắn tới hành lang, sau đó giao cho chúng tôi.”
Có người lẻn vào phòng mình? Kẻ theo dõi rốt cuộc đã ra tay? Klein hoảng sợ, không dám hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói:
“Vâng!”
Cảnh tượng trước mắt hắn thay đổi, màu sắc trở nên rối loạn, vỡ vụn như bọt biển.
Klein mở mắt ra, cẩn thận nghiêng đầu nhìn sang phía cửa sổ. Hắn thấy một bóng lưng gầy yếu mà xa lạ đang đứng trước bàn học, lặng lẽ tìm kiếm thứ gì đó.