Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Lạc Đinh Đang
Danh sách 0, “Tư Tế Đỏ”… Đây là Danh sách 0 của đường tắt nào vậy?Mình đã biết thêm chân danh của một Danh sách 0 nữa… Đương nhiên, tiền đề là ác linh kia không nói dối…
Nó bảo rằng, người giữ tấm Thẻ bài “Tư Tế Đỏ” chịu sự hấp dẫn ở một mức độ nào đó nên đã đi xuống di tích dưới lòng đất của gia tộc Tudor, kết quả là chết trong căn phòng kia… Đây hẳn là Định Luật Đặc Tính Phi Phàm Hội Tụ Trong Cùng Một Đường Tắt rồi? Không phải, dường như Russel Đại Đế từng đề cập qua, sau khi thăng cấp lên thành Người Phi Phàm Danh sách cao, nếu giữ trong tay tấm Lá Bài Khinh Nhờn tương ứng, sẽ có cảm ứng kỳ diệu với vật liệu phi phàm cần thiết cho các Danh sách kế tiếp… Nói cách khác, căn phòng nơi ác linh bị phong ấn có ẩn giấu đặc tính phi phàm của Bán Thần đường tắt ‘Tư Tế Đỏ’… Có lẽ khi còn sống, ác linh chính là Bán Thần đường tắt này, thậm chí còn mạnh hơn một chút…Hừm… Cảm ứng kỳ diệu mà Lá Bài Khinh Nhờn cung cấp hẳn là căn cứ vào Định Luật Đặc Tính Phi Phàm Hội Tụ…
Trong nháy mắt mà Klein đã suy nghĩ tới bao nhiêu thứ. Hắn vô thức nghiêng đầu nhìn Sharron, quan sát biểu cảm của cô nàng. Nhờ đó hắn có thể phán đoán xem cô có biết gì về Lá Bài Khinh Nhờn hay hiểu ý nghĩa của Danh sách 0 hay không.
Tuy nhiên, gương mặt trắng nhợt đến gần như trong suốt của Sharron chẳng hề thay đổi. Cứ như ác linh chỉ vừa trưng ra một tấm bài Tarot bình thường.
Song, điều này cũng đã nói rõ vài chuyện. Bất cứ một Người Phi Phàm nào lần đầu nghe đến Danh sách 0, cũng sẽ vô thức nghĩ xem nó đại diện cho điều gì… Có lẽ chỉ có Người Phi Phàm đường tắt ‘Khán Giả’ mới đọc được những tiểu tiết trong ngôn ngữ cơ thể của tiểu thư Sharron… Klein thầm thở dài. ngôn tình hài
Nhìn thấy cả hai đều đồng thời im lặng, ác linh liền gửi cho Klein một ánh nhìn thật sâu, chậm rãi khiến hình chiếu Lá Bài Khinh Nhờn biến mất.
Nó lại dùng con mắt ngập tơ máu nhìn Sharron, khàn khàn cười:
“Nếu ngươi không muốn trở thành Bán Thần đường tắt ‘Dị Chủng’, ta có thể cung cấp cho ngươi phối phương ma dược của Danh sách 4 thuộc đường tắt ‘Vực Sâu’. Kiềm chế dục vọng và phô trương ác ý vẫn luôn hòa hợp với nhau mà, phải không?”
Sharron lờ đi câu nói của ác linh, từ từ quay đầu nhìn Klein, ra hiệu hắn đáp lại.
Ý ác linh là, đường tắt ‘Dị Chủng’ và đường tắt ‘Vực Sâu’ là đường tắt gần nên có thể trao đổi khi lên Danh sách cao… Biểu hiện bên ngoài của Học phái Hoa Hồng và Bái Huyết giáo đúng là có vài điểm tương đồng… Klein suy tư hai giây, nhìn “Rafter Pound” máu me be bét trên mặt, nói:
“Vậy làm sao để hóa giải phong ấn cho ngươi?”
Ác linh cười thành tiếng, trả lời:
“Đơn giản lắm. Đi tìm hậu duệ trực hệ của gia tộc Sauron, Einhorn và Medici, chiết xuất ra mỗi loại 10ml máu, nhiều hơn một chút cũng được, nhưng không thể thiếu.
Rồi trộn lẫn với nước thánh, nhỏ vào phòng ta.
Chỉ thế thôi, phong ấn sẽ được hóa giải.”
Một phương pháp rất đơn giản nhưng cũng rất kỳ quái. Kể cả trong lĩnh vực thần bí học, nó cũng rất hiếm thấy… Tại sao lại phải là hậu duệ trực hệ của ba gia tộc Sauron, Einhorn, Medici? Mình còn chưa nghe thấy cái cuối bao giờ. Sauron chính là vương tộc trước kia của Entis, và Einhorn là hoàng tộc của Đế quốc Fusak. Cả hai gia tộc đó đều từng trung thành với Đế quốc Tromsjost, là gia tộc Thiên Sứ của Kỷ thứ Tư, là những người chiến thắng cuối cùng. Cơ mà, gia tộc Augustus của Ruen và Castia của Finnebot cũng phù hợp với điều kiện như thế… Phải rồi, gia tộc Sauron và Einhorn còn có một điểm giống nữa, đó chính là cùng nắm giữ đường tắt ‘Thợ Săn’!Đây chính là nguyên nhân họ bị chọn? y… Kết hợp với tiền đề trước đó, đường tắt ‘Thợ Săn’ cũng tương đương với đường tắt ‘Tư Tế Đỏ’ rồi?
Khi suy đoán, Klein chẳng hề che giấu sự nghi ngờ của mình:
“Ta chỉ biết gia tộc Sauron và Einhorn, chứ chưa từng nghe về gia tộc Medici.”
“Quá bình thường. Chúng luôn thích ẩn nấp trong bóng tối. Chúng chính là Thiên Sứ bị ô nhiễm, đã thành lập một tổ chức bí ẩn cực đoan,” Ác linh cười với giọng điệu khinh miệt, nói, “Tổ chức đó còn được biết đến với cái tên “Tường Vi Chuộc Tội”.”
Cái tên này nghe quen quá… Đúng rồi, trong tòa thần miếu bị bỏ hoang của “Chúa Sáng Thế Chân Thực” mà thành Bạch Ngân phát hiện ra gần đây, cũng có thứ tương tự được viết trên một góc bích họa. Họ nghi ngờ đó chính là tên của tòa thành hoặc của người xây nên tòa thần miếu… Giờ nhìn lại, điều này tượng trưng cho một tổ chức bí ẩn cực đoan, còn do Thiên Sứ bị ô nhiễm thành lập nên… Chúng tôn thờ “Chúa Sáng Thế Chân Thực” sao? Chúng có quan hệ thế nào với Hội Cực Quang? Klein trầm ngâm trong giây lát, nói:
“Liên quan tới “Chúa Sáng Thế Chân Thực” à?”
Ác linh im lặng hai giây, trầm giọng hỏi lại:
“Ngươi biết “Tường Vi Chuộc Tội”?”
“Vô tình nghe qua.” Klein đáp bằng sự thật tuyệt đối.
Ác linh ngẫm nghĩ, bỗng bật cười:
“Bí mật của ngươi còn lớn hơn tưởng tượng của ta nhiều.”
Chúng ta có thể không nhắc đến chuyện này được không? Klein kiềm chế bản thân để không nhìn phản ứng của Sharron, hắn vẫn bộc lộ vẻ mặt lạnh tanh, bình thản.
Ánh mắt của ác linh đảo qua đảo lại giữa hai người, cười một tiếng:
“ “Tường Vi Chuộc Tội” có quan hệ mật thiết với sự ra đời của “Chúa Sáng Thế Chân Thực”. Chắc chắn là các ngươi chẳng thể tưởng tượng ra được một số người đã từng là thành viên của “Tường Vi Chuộc Tội” đâu, nhưng sau đó chúng đã rời tổ chức này rồi.
Miễn là tìm thấy một tổ chức tín ngưỡng “Chúa Sáng Thế Chân Thực” và theo đuổi đến cùng, hẳn các ngươi sẽ có cơ hội tiếp xúc với “Tường Vi Chuộc Tội”.”
Nghe hơi giống với “Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn”, một mặt chính diện một mặt phía sau… Klein nảy ra suy đoán theo trực giác.
Thấy ác linh không có vẻ gì sẽ giới thiệu chi tiết về “Tường Vi Chuộc Tội”, hắn cười nói:
“Ngươi nghĩ chỉ bằng thực lực của chúng ta thì có thể hoàn thành được chuyện đó sao?”
Ác linh trầm mặc vài giây, mới cất tiếng:
“Chắc các ngươi có thể thử vận may ở thị trấn Bince.”
“Thị trấn Bince? Là ở đâu?” Klein liên tục hỏi dồn, nhưng ác linh từ chối lộ thêm thông tin.
Đối mặt với tình hình này, Klein đành phải chuyển hỏi:
“Trong thời gian Kỷ thứ Tư, có phải “Hắc Hoàng Đế”, “Huyết Hoàng Đế” và “Dạ Hoàng” chiến đấu với nhau là để tranh giành vị trí Danh sách 0 không?”
Nghe vậy, ác linh sửng sốt một chút, bỗng cười nói:
“Đã từng là thế, nhưng sau thì không. Sau khi Aristar Tudor hóa điên thì không.”
“Aristar Tudor chính là “Huyết Hoàng Đế” nọ?” Klein thử xác nhận.
Ác linh gật nhẹ:
“Phải, chỉ có duy nhất một “Huyết Hoàng Đế”, chính là tên điên Aristar Tudor ấy thôi. Ha ha, hậu duệ của gia tộc Tudor đều thừa hưởng dòng máu điên loạn đó. Bình thường chúng rất xảo quyệt, gian trá, dè chừng và cẩn thận; nhưng cứ mỗi khi đến thời điểm quan trọng, đầu óc chúng lại phát sốt lên, chẳng bận tâm đến hậu quả gì.” Ác linh chỉ vào gương mặt Rafter Pound, “Gã chính là một ví dụ. Tuy nhiên, sau bài học này, gã chắc chắn sẽ trở nên bình thường trong một khoảng thời gian rất rất dài… Ta cũng chẳng biết gã có phải là Tudor cuối cùng không nữa. Aristar để lại kha khá thứ tốt, cần phải dùng huyết thống của hậu duệ mới mở được. Tốt nhất là các ngươi đừng giết gã.”
Ác linh ngừng lại một chút, cười khẽ:
“Được rồi, sau khi các ngươi giúp ta loại bỏ phong ấn, ta sẽ kể lại toàn bộ câu chuyện mà mình đã trải qua, không, miêu tả chính xác hơn thì là lịch sử mà ta đã trải qua.”
Nói đến đây, đôi mắt Rafter Pound đột ngột mất đi thần sắc.
Cơ thể gã co giật mấy lần, rồi mềm nhũn ra, ngã xuống đất.
Sharron im lặng quan sát khung cảnh ấy, chợt bước lên phía trước một bước.
Vù!
Gió thổi bùng lên, bùn và đá tảng dưới đất bắt đầu bị khuấy động trước khi rơi thẳng xuống đường hầm ngầm, bịt kín lối vào.
Làm xong hết thảy, Klein và Sharron rời khỏi phố Williams, đi vòng qua một quảng trường khác trong đêm tối tĩnh lặng.
Khi Klein leo lên xe ngựa cho thuê, hình bóng Sharron xuất hiện ngay theo đó, ngồi đối diện với hắn.
Cô nàng nhìn Klein mà không chớp mắt, hỏi bằng giọng hư ảo, bình thản:
“Anh có định giúp nó loại bỏ phong ấn không?”
“Không.” Klein không hề do dự trả lời, rồi hỏi ngược lại, “Cô thì sao?”
Sharron lắc đầu, biểu thị mình cũng không có ý định ấy.
Klein thầm thở ra, nở nụ cười nhẹ:
“Nó đã chết khoảng hai ngàn năm rồi, giờ chỉ là một ác linh còn sót lại. Tan biến hoặc quay trở về Linh giới mới nên là kết cục của nó. Kế hoạch của tôi là, khi đã trở thành Người Phi Phàm Danh sách cao, chúng ta có thể quay lại liên thủ thanh trừ nó, để nó thực sự được giải thoát.”
Mặc dù Thẻ bài “Tư Tế Đỏ”, bí ẩn lịch sử của Kỷ thứ Tư và những thù lao mà ác linh hứa hẹn đều cực kỳ hấp dẫn, nhưng Klein chẳng hề tin tưởng vào nó chút nào.
Tâm trí hắn sẽ luôn hồi tưởng lại khung cảnh thi thể của ác linh kia trong tư thế ngồi trên chiếc ghế lưng cao, đầu ngửa ra sau, khuôn mặt đầy rẫy vết thối rữa.
Sharron “Ừm” một tiếng, cho ra một phản ứng cần có.
Chẳng phải cô nên hỏi tôi ‘tại sao lại tự tin vào việc trở thành Người Phi Phàm Danh sách cao đến thế’ à? Klein không thể không oán thán.
Và đáp án cho câu hỏi ấy là, con người luôn cần một giấc mơ.
Klein không còn xoáy vào đề tài này nữa, chuyển hỏi:
“Danh sách 4 đối ứng với “Oan Hồn” là “Con Rối” thật à?”
Sharron gật đầu.
“Cô đã có phối phương ma dược hay vật liệu phi phàm chưa?” Klein nghĩ ngợi, hỏi.
Sharron lắc đầu.
Klein cười nhẹ:
“Tôi sẽ giúp cô để ý trong giới của mình.”
Sharron vẫn không thay đổi ngữ khí, đáp:
“Cảm ơn.”
Klein nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm một chút mới lên tiếng:
“Tôi sắp đi nghỉ phép ở phương Nam.”
Nói đến đây, như thể đang đối thoại với luật sư Jurgen, hắn mỉm cười:
“Nói trước với cô, chúc cô và Marik có một năm mới vui vẻ.”
Sharron im lặng hai giây, mím môi, dùng giọng nói trống rỗng đáp lại:
“Chúc mừng năm mới.”
Bóng hình của cô nàng dần dần nhạt đi, biến mất trong khoang xe.
…
Nhìn cậu bé phía sau tế đàn, nghe thấy tiếng nói hơi khàn khàn và non nớt, Dereck cảm thấy bản thân như đang phải đối mặt với con quái vật đáng sợ nhất. Suýt nữa thì cậu vung Rìu Gió Lốc trong tay xuống.
Dưới sự hiểu biết của cậu, một con người có thể sống sót dưới bóng tối thuần túy như vậy thì không đời nào là nhân loại. Cho dù có từng là nhân loại, thì sau cả khoảng thời gian dài như thế cũng tuyệt đối không còn nữa!
Con mắt “Kẻ Săn Ma” Colin thì lại sáng lên một chút. Ông ta cầm chắc thanh kiếm trong tay, hỏi bằng giọng bình thản:
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Bé trai tóc vàng tự nhận là Jack thoáng bộc lộ vẻ mặt bi thương, trả lời:
“Chúng cháu đang đi tìm Thánh sở của Chúa Tể.”
“Thánh sở của Chúa Tể?” Colin hỏi lại.
“Vâng.” Cậu bé Jack nghiêng đầu nhìn về phía Thập Tự giá đen kịt và bức tượng hình người treo ngược, “Họ nói với cháu, chỉ cần đi thẳng theo hướng ánh mắt của Chúa Tể, cháu sẽ đến được Thánh sở của Thần.”
“Họ? Ngươi có bạn đồng hành sao?” Con mắt Colin đảo quanh tròn một vòng, như thể ông ta là một loại quái vật, thu hết tất cả mọi thứ vào tầm mắt, “Họ đâu rồi?”
Nghe thấy câu này, đứa nhóc Jack bỗng sững sờ mất một hồi.
Đột nhiên, tay nó giữ chặt cổ họng, vẻ mặt mờ mịt xen lẫn một chút vặn vẹo, nó cất tiếng:
“Tôi đói quá…”
“Đói quá…”