Dịch: Phongtieutieu
Biên: Duy Anh
Một người sống cùng hơn mười mấy cái xác sống trong căn phòng ánh đèn tăm tối, còn đánh bài với nhau cả đêm. Cảnh tượng như vậy càng nghĩ càng thấy khủng bố, da đầu từng tấc từng tấc run rẩy.
Klein kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nhìn thẳng vào một người đang đứng phía trước. Một người đàn ông khoảng hai tám hai chín tuổi. Sắc mặt tái nhợt, một đôi mắt nồng đậm ác ý, cả người toát ra một chút điên cuồng. Sau đó hắn cũng làm bộ bị khí thế đối phương chấn nhiếp, lui về sau một bước.
Trong khi đó, Kaspars thì rời phòng, khép cửa lại.
Gàn đàn ông nọ trầm thấp hỏi
“Anh muốn tìm người bảo hộ ư?”
“………Đúng thế.” Klein cố ý nuốt xuống ngụm nước bọt.
Sự quỷ dị của đối phương vừa để hắn sợ hãi, vừa mang đến cảm giác an tâm.
Người bảo hộ càng mạnh càng lợi hại, tất nhiên hắn càng an toàn.
Gã đàn ông mặc áo gi lê đen này lại hất cằm lên hỏi:
“Tại sao muốn tìm người bảo hộ? Anh nguyện ý trả bao nhiêu thù lao?”
Klein không trả lời ngay, khẽ suy tư nói: “Trước hết tôi muốn kể cho anh cụ thể tình huống của nhiệm vụ. Sau khi cân nhắc xong, anh cứ nói cho tôi một cái giá tiền. Nếu tôi có thể thanh toán được, hoặc có vật phẩm đồng giá, liền thành giao. Ngược lại, tôi sẽ từ bỏ, đi tìm người thích hợp hơn.”
Với đôi mắt tràn ngập ác ý gã đàn ông cũng không có mở miệng, nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho Klein giảng thuật.
Klein gắng gượng nhìn những cỗ xác sống kia, dùng ánh mắt hỏi thăm: “Trước khi trả lời, có muốn đuổi những tên kia ra khỏi phòng không?”
“Không cần”. Sắc mặt gã tái nhợt trầm giọng nói.
Klein châm chước, rồi nói:
“Tôi đắc tội một nhân vật, khả năng có cả một quốc gia hậu thuẫn ở sau lưng.”
Bên trong phòng chơi bài đột nhiên không có một điểm động tĩnh, hoàn toàn im ắng. Gã bỗng dưng cứng ngắc ngay tại chỗ, tựa như một pho tượng thạch cao.
Qua đầy một phút, gã thong thả mở miệng nói: “Nhiệm vụ này vô giá”
“Anh ra ngoài đi”
A? Klein chưa kịp phản ứng lại, đến khi đối phương quay người đi hướng bàn đánh bài. Hắn mới hiểu giao dịch này đã bị hủy bỏ.
Ngươi lôi kéo được cả một đoàn xác sống, biểu hiện thực lực rất mạnh. Ngươi rõ ràng toát ra vẻ điên cuồng, kết quả mới chỉ như vậy cũng đã bị dọa lui. Klein không biết nên khóc hay nên cười, nói bổ sung:
“Vị đại nhân vật kia ở Backlund có lẽ không được tự tại cho lắm.”
Gã vẫn không thèm đoái hoài đến hắn. Một lần nữa ngồi xuống, bọn xác sống kia lại tiếp tục chia bài.
Klein thở hắt ra, rời khỏi căn phòng, trông thấy Kaspars đứng đợi bên ngoài.
“Không thể đạt thành giao dịch.” Klein nhún vai nói.
Kaspars cũng không kinh ngạc, trầm ngâm mấy giây nói:
“Anh ta ra giá quá cao hả?”
“Không, anh ta cảm thấy nhiệm vụ quá khó khăn.” Klein không có giấu diếm.
Kaspars lông mày khẽ động nói:
“Maric là một trong những kẻ đáng sợ nhất mà tôi quen biết, anh ta thậm chí còn không sợ đạn. Nếu anh ta đều cho rằng nhiệm vụ khó khăn, tôi cũng không có cách nào giúp cậu liên lạc kẻ khác lợi hại hơn.”
“Thật đáng tiếc.” Klein thở dài nói.
Kaspars nắm chặt nắm tay phải, đánh lên ngực trái nói:
“Nguyện Bão Táp ở cùng với cậu.”
Tôi đây liền sắp chết… Klein trong khổ ngoài cười nói:
“Cảm ơn”
“Anh có thể hỏi chỗ khác giúp tôi được không? Tôi nhất định sẽ trả thù lao xứng đáng, đêm mai tôi lại đến.”
Sau khi đạt được câu trả lời khẳng định, hắn hơi phiền muộn rời đi quán Rượu người dũng cảm, thậm chí không có hứng thú đi chơi một ván Bi da.
Có phải mình quá thành thật hay không? Nếu như miêu tả ủy thác đơn giản một chút, vừa rồi Maric chắc hẳn sẽ đồng ý… Cũng không biết gã muốn thù lao nhiều hay ít… Ai! Để cho người khác giúp bản thân mình dưới tình huống giấu diếm nguy hiểm, đây không phải phong cách của mình… Nếu một người phi phàm luôn luôn vi phạm bản tâm, chỉ sợ khoảng cách mất khống chế liền không xa… Klein tuy thổn thức nhưng vẫn thoải mái ngồi xe ngựa trở về.
……
Sau khi rửa mặt xong, Klein không có lãng phí than củi, liền đi thẳng vào phòng ngủ, kéo màn cửa, để ngăn cách gian phòng với bên ngoài.
Trên đường trở về, hắn đã suy nghĩ cẩn thận, phát hiện có thể sẽ xuất hiện nguy hiểm nhưng cũng không phải là không thể hóa giải được.
Chung quy mục đích của vị đại sứ không biết tên kia, cũng chủ yếu là tìm tới Ian Wright. Gã sở dĩ phái người đối phó mình, là bởi vì muốn đạt được manh mối, đến lúc không cách nào đạt được đáp án, đành suy tính tới giết người thông linh… Nếu như gã có thể biết mình cũng tìm không thấy Ian, mà dưới sự giám sát đặc biệt của bên quân đội, chắc gã cũng không dám chỉ vì một kẻ chạy việc mà mạo hiểm đâu nhỉ…
Đương nhiên, sự xuất hiện của mình và thực lực của mình vượt qua gã dự liệu, để hành động của gã bị lộ, gặp nghiêm trọng ngăn trở. Nếu mình là vị đại sứ kia, khẳng định cũng sẽ nghĩ cách trả thù cho hả giận, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại, không phải thế cục khẩn trương sóng ngầm chảy siết hiện tại… Ừm, điều kiện tiên quyết là vị đại sứ kia có đầu óc, không chỉ thuần túy dựa vào quan hệ…
Để gã chủ trì chuyện trọng yếu như vầy, cũng đã nói rõ gã vẫn có chút năng lực.
Nói cách khác, vấn đề mấu chốt chính là tung tích của Ian Wright.
Ừm… Vẫn tồn tại một điểm tai hoạ ngầm, vị đại sứ kia sau khi thất bại, rất có thể cố ý tiết lộ cho quân đội Meursault là người phi phàm. Khiến bọn họ nghi ngờ về thực lực của mình, mượn tay của bọn họ trả thù… Đây chỉ là thuận miệng nói ra, cũng không có khó, nhất định phải đề phòng…
Klein phân tích rõ ràng tình cảnh của bản thân, bỗng có ý nghĩ ám sát tên đại sứ kia.
Nhưng nghĩ kỹ thì rất có khả năng bên người tên kia có người phi phàm danh sách cao bảo hộ, càng nghĩ hắn càng cảm thấy uể oải.
“Không biết có thể không cần thông qua sự đồng ý của thầy Azcot, để mình có thể sai khiến bộ xương khủng bố kia hay không?… không được rồi… Phải chú ý mật thiết chuyện này, hay tìm cơ hội diệt khẩu tên đại sứ kia đi?. Nếu gã phái người đến giết mình, mình giết gã cũng là tự về chính đáng… À! Mình có thể cân nhắc ban bố nhiệm vụ này ở ‘hội Tarot’, xem tiểu thư Chính nghĩa và anh Người treo ngược có biện pháp nào không… Có lẽ, có thể dùng nhiều tiền mời được ngài A hoặc ngang hàng danh sách người phi phàm…” Klein bỗng lóe lên, nghĩ đến “hội Tarot”.
Có chủ ý, hắn an tâm không ít, lấy ra trang giấy cùng bút máy, viết xuống câu văn bói toán:
“Tung tích Ian Wright.”
Sau khi hắn xác nhận trong gian phòng không có tồn tại người phi phàm. Klein nhìn ra màn cửa che khuất khung cảnh bên ngoài, vừa nghĩ về tướng mạo Ian, vừa mặc niệm câu văn bói toán, dựa vào sau thành ghế.
Hắn rất mau tiến vào cảnh trong mơ. Bên trong trời đất hư ảo mông lung hắn nhìn thấy một gian phòng nhỏ hẹp, bẩn thỉu, bên trong có giường tầng, có chăn đệm trải dưới đất, bốn người ngủ chung.
Ian co ro thân thể đè lên tay nải cũ kỹ, ngủ say ở tầng trên cùng của chiếc giường.
Mộng cảnh vỡ tan, Klein mở to mắt, giải đọc gợi ý:
“Địa điểm trong mộng cảnh này chỉ tồn tại ở quận Đông cùng khu vực cầu Backlund, nhưng đó lại là một khu vực khổng lồ, dù cho toàn bộ cảnh sát Backlund được điều động, cũng không cách nào tra ra được…”
“Ian rất cẩn thận, không có để thất lạc vật gì ở chỗ mình. Nếu không mình liền có thể dựa vào bói gậy tìm tới hắn…”
Suy tư mấy phút, Klein cầm lấy bút máy, tại câu văn bói toán trước tăng thêm một đoạn nội dung, để nó biến thành giải thích trần thuật:
“Mình không biết tung tích Ian Wright. Sau khi phát hiện thi thể Zarel, mình cũng không gặp lại hắn lần nào nữa.”
Trang giấy này liền được đặt ở trên bàn sách, dùng bút máy đè lên.
Làm xong hết thảy, Klein đứng lên, trở lại gần giường ngủ. Hắn lại dùng phương thức bói tiền xu nhanh chóng xác nhận có hay không người đang quan sát nhất cử nhất động của mình.
Được đến câu trả lời phủ định về sau, hắn nhanh chóng đi ngược bốn bước, mặc niệm chú văn, tiến vào màn sương xám.
Trong cung điện nguy nga cổ xưa kia, Klein không lo bị người khác dò xét chung quanh, rồi lặp lại một lần xem bói vừa rồi.
Gặp câu trả lời phủ định, hắn không còn khẩn trương như vậy, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện ngôi sao đỏ thẫm mới tăng thêm kia ngay tại vị trí trung tâm nhiễm lên một chút dương quang kim sắc.
“Đây chính là nguồn gốc mình cảm nhận được dòng nhiệt ấm áp kia?” Klein tràn linh tính ra, lấy phương thức khẩn cầu cẩn thận từng li từng tí chạm qua.
Cảnh vật biến ảo, trước mắt hắn cấp tốc nổi lên một tràng cảnh mơ hồ.
Cô gái thấp bé xinh xắn bị hắn thử nghiệm kéo vào sương xám kia đang đứng cùng một nữ sĩ với mái tóc nâu hơi xoăn, đứng trước “Tế đàn”, có thêm một nam tử đeo mặt nạ trắng đang thấp giọng tụng niệm tôn danh của thần Mặt Trời Vĩnh Hằng, tỏa ra ấm áp, tinh khiết quang mang.
Đây là đang tìm người trừ tà? Klein suýt nữa bật cười.
Lúc này, hắn rốt cục làm rõ nguyên do tình trạng trước đó, cũng không phải là có ai xuyên thấu màn sương xám, khóa chặt hắn. Cái này giống với đám người tiểu thư “Chính nghĩa” tụng niệm tôn danh, tiến hành khẩn cầu, màn sương xám tiếp thu được tin tức, liền sẽ thuận theo bản năng phản hồi cho hắn. Nhưng bởi vì cũng không phải là khẩn cầu, nên trùng điệp thanh âm hư ảo biến thành một dòng nước ấm.
“Nhắc nhở, đây chính là nhắc nhở, mà không phải tổn thương cùng ảnh hưởng…” Klein phán đoán.
Cùng lúc đó, hắn cũng đại khái xác định một việc, đó chính là tại mảnh không gian thần bí này thành lập phương thức liên hệ cùng bọn tiểu thư “Chính nghĩa”, cũng không phải là tuyệt đối quỷ dị, không nằm trong quy tắc của thế giới này. Nó như cũ lại nhận ước thúc nhất định, sẽ bị phương thức đặc biệt ở một trình độ nào đó ảnh hưởng đến.
Klein tiếp tục xem trước mắt hình ảnh, nghe tiếng nói, ngạc nhiên phát hiện việc này kéo dài thời gian so với bất kỳ lần trước nào cũng đều lâu hơn.
Trước đó, hắn không cách nào chủ động nhìn trộm mục tiêu đối ứng với ngôi sao đỏ thẫm. Ngoài trừ trường hợp đối phương tiến hành khẩn cầu, hắn mới có thể tiếp thu được tương ứng hình ảnh.
Còn nữa, khi hắn cho đáp lại, cũng có thể nhìn thấy hình ảnh, nghe thấy thanh âm tương ứng ở hiện trường. Nhưng đến khi kết thúc nghi thức, Klein cũng không thể thu hoạch được tin tức ngoại vi nào khác.
Mà hôm nay, Klein như đang coi một đoạn phim, duy trì rất lâu.
Klein thấy cô gái nhỏ nhắn xinh xắn này trò chuyện với một nam tử mang mặt nạ vàng ở thư phòng. Hắn cũng nghe thấy bạn cô gọi cô là Hugh, chính xác là cô đang tìm kiếm vật liệu phi phàm tương ứng “Quan trị an”…
Mãi cho đến khi hai cô gái này đi về nhà, Klein tiếc nuối khi nhìn không rõ bảng số phòng, đến đây “đoạn phim” mới kết thúc.
Dương quang kim sắc cũng dần dần tiêu tán, hắn như có điều suy nghĩ gật đầu, mơ hồ hiểu vì sao lại xuất hiện dị thường.
“Nói cách khác, lực lượng tịnh hóa giúp mình duy trì hình ảnh kéo dài? Hugh tiêu 30 bảng rất đáng… Không biết đến bao giờ, chính mình mới có thể duy trì được lâu như vậy đây…” Klein lắc đầu cười, hiện ra giấy bút, định tại màn sương xám tiếp tục xem bói tung tích Ian Wright.