Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Cynthia có thể thoáng cảm nhận được nỗi đau sâu sắc và sự bất lực ẩn chứa trong trái tim của Đô đốc Emilius. Cô ta không nói gì, chỉ ôm đối phương thật chặt, dùng sự ân cần chu đáo giúp ông nguôi ngoai.
Ăn bữa tối đơn giản xong, Klein tắm nước ấm, lại bước vào căn phòng yên tĩnh nhất dành cho khách. Hắn nằm dài trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà.
Hắn biết mình đang hoàn toàn đắm chìm vào “nhân vật” Đô đốc Emilius này. Hắn đã từng trải nghiệm sự bất lực đối với vận mệnh và nỗi đau tiềm ẩn kia, nên mới sản sinh sự cộng hưởng mãnh liệt như vậy.
Nếu không khai sáng ra phương pháp nhập tâm và tách bạch thì giờ mình đã đánh mất bản thân rồi… Haha, thế lại giống một vài diễn viên đời trước, nhập tâm vào nhân vật quá sâu, không cách nào tách bạch bản thân ra khỏi nó nữa, đến mức xuất hiện vấn đề về tinh thần… Mà đối với một Người Phi Phàm, có thể vấn đề tinh thần sẽ bị phóng đại lên… Khi đang chìm trong u ám, Klein cũng nhận rõ mình là ai.
Chẳng ngờ được một vị Đô đốc Hải quân đứng ở địa vị cao, một Bán Thần Thánh Giả cũng phải đối mặt với sự bất lực và trải nghiệm đau đớn như vậy… Sức mạnh có thể mang đến rất nhiều thứ, nhưng chẳng phải thuốc vạn năng… Ngàn người ngàn mặt, và đây chính là bộ mặt chân thật nhất của một vị Bán Thần… Klein ngắm ánh trăng đỏ rực dần trở nên sáng hơn, nhuộm đỏ nội thất trong căn phòng.
Giờ này, khắc này, thông qua sự cộng hưởng cảm giác với trải nghiệm của Đô đốc Emilius, thông qua những điểm khác biệt đối lập, thông qua kinh nghiệm đóng vai trước đó, Klein đã hình thành được một hình tượng càng chân thực và đa chiều hơn về Emilius. Đồng thời, hắn cũng khiến cho bức tranh mơ hồ về “bản thân” trở nên rõ ràng hơn:
Một người trọng tình cảm;
Một người đến từ Trái Đất, nhưng cũng bị những mảnh vỡ ký ức của Klein Moretti đắp nặn thêm đôi chút ở một mức độ nào đó;
Một người không sống kiếp Kẻ Gác Đêm quá dài nhưng vẫn bị trải nghiệm ấy ảnh hưởng sâu sắc tới hành vi và lựa chọn;
Một người luôn cố giữ an toàn cho bản thân, sợ hãi trước nguy hiểm, nhưng vẫn có thể chiến thắng bản thân vào thời khắc mấu chốt nhất;
Một người thực sự chỉ muốn lười biếng, ăn thức ăn ngon, muốn du lịch, muốn hưởng thụ cuộc sống, nhưng lại không thể vì còn luôn phải chạy sấp chạy ngửa bởi những việc quan trọng;
Một người thích phụ nữ đẹp, nhưng không phóng túng mà vẫn có thể kiên trì với nguyên tắc của bản thân;
Một người yêu tiền nhưng sẵn sàng bỏ cả gia tài ra để chi cho anh trai và em gái;
Một người luôn luôn chôn giấu nỗi đau sâu trong lòng, còn bên ngoài thì nở nụ cười;
Một người có thói quen thầm trào phúng, nhưng ngoài mặt vẫn lễ độ lịch sự;
Một người có thể chiến thắng chướng ngại tâm lý, nhưng sẽ không bao giờ vượt quá ranh giới cuối cùng;
Một người xấu hổ vì màn biểu diễn của mình;
…
Còn là một người bảo vệ, một kẻ đáng thương lúc nào cũng phải đối kháng với nguy hiểm và điên cuồng! Klein hơi cong khóe miệng lên, thầm bổ sung thêm.
Từng dòng suy nghĩ lướt qua trong tâm trí, hắn như chạm được tới “bản thân”.
Trong vô thức, Klein ngủ thiếp đi, để cả thể xác và tinh thần thật thanh thản.
…
Bên trong phòng ngủ chính, Cynthia cũng đã say giấc.
Cô ta mặc đồ ngủ, hai chân trần kẹp mấy lớp chăn mềm, khẽ cọ quậy.
Tay cô ta vô thức cào cào da, tạo nên mấy vệt xước đỏ, khiến những nốt nhọt nhỏ nổi lên.
Trong giấc mơ, Cynthia lại nhìn thấy bầu trời sao hư ảo vô thực kia, lại nhìn thấy ngôi sao đang tỏa ra ánh sáng rạng ngời kia.
Tầm nhìn của cô ta dần gần hơn, đến mức có thể mơ hồ trông thấy ngôi sao ấy.
…
Phù… Klein đột ngột tỉnh dậy từ trong mơ, trước mắt như vẫn đang hiển hiện khung cảnh kiều diễm khó nói nên lời vừa rồi.
Sao mình lại mơ thấy giấc mơ kiểu này? Hắn cau mày, không dám tin lắc đầu.
Vừa nãy, hắn không chỉ mơ tới Cynthia mặc bộ đồ ngủ lụa mà còn phát sinh mối quan hệ về tình dục với cô ta. Hơn nữa, trong mơ hắn còn thấy cơ thể trần truồng của phu nhân “Ma Nữ Hoan Du” Sharron, thấy vẻ đẹp tinh xảo như búp bê của tiểu thư Sharon, thấy khuôn mặt khá mờ nhòe của tiểu thư ‘Chính Nghĩa’, thấy Triss Cheek, thấy Tracy và tất cả những người phụ nữ xinh đẹp mình từng gặp. Và rồi, hắn từ bỏ bản ngã, hoan lạc với các cô gái bằng đủ loại tư thế.
Đối với hầu hết Người Phi Phàm và người bình thường, có thể đây chỉ là một phản ứng thông thường đến từ việc đè nén bản thân trong khi mới được câu dẫn gần đây. Nhưng thân là “Thầy Bói”, giấc mơ mang hàm nghĩa rất đặc biệt!
Klein mau chóng quan sát cơ thể, nhận ra thân dưới mình vẫn dựng đứng, còn dục vọng khó mà giải quyết thì tràn ra như lũ.
Đây không phải gợi ý đến từ giấc mơ của “Thầy Bói” mà là bị tác động bởi bên ngoài… Có kẻ địch! Klein sợ hãi kinh ngạc, nhanh nhạy phán đoán.
Cùng lúc, hắn cẩn thận xoay người xuống giường, nhanh chóng mặc quân phục Đô đốc vào.
Cứ thế, hắn sẽ mang Bùa chú Luật Thứ Chín và Đói Khát Ngọ Nguậy trên người, sở hữu năng lực tự vệ hùng mạnh.
Vì vẫn chưa rõ tình hình hiện giờ là thế nào, Klein không thử đi lên phía trên sương xám mà vẫn chỉ coi bản thân như Emilius.
Mang vẻ mặt bình tĩnh, Klein thận trọng bước tới cửa ra, đặt tay lên nắm cửa.
Chỉ trong tích tắc ấy, hắn như cuối cùng cũng tìm được mối liên kết với thế giới hiện thực, nghe thấy âm thanh ồn ào hỗn loạn vọng tới từ ngoài cửa.
Trong ấy có tiếng nhai nuốt, tiếng rên rỉ phóng túng, tiếng gào thét giận dữ, tiếng thúc giục bén nhọn.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa mới nãy mọi thứ hẵng còn bình thường mà! Klein nuốt nước bọt, dùng suy tưởng duy trì sự điềm tĩnh tất yếu.
Mỗi ngày hắn đều sử dụng linh thị để dò xét tình hình bên ngoài biệt thự, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề nào.
Đội cận vệ của Đô đốc đâu? Thư ký Luan đâu? Càng cân nhắc tới tình huống trước mặt, Klein càng thấy mọi chuyện trở nên quỷ dị và đáng kinh hãi hơn.
Hắn chạm một tay vào Bùa chú Luật Thứ Chín, khiến hào quang thâm trầm uy nghiêm kia phát tán, kiềm chế sự bất an đang chế ngự bầu không khí.
Tay trái dùng sức, Klein vặn nắm cửa, mở cánh cửa phòng ra.
Trước khi kịp bước tới, hắn đã trông thấy người hầu mặc áo gile đỏ đang ngồi ở hành lang đối diện.
Trước mặt người hầu bày đủ loại thức ăn có sống có chín, bao gồm bò bít tết, thịt cừu, cá Xương Rồng và tôm hùm Olavi.
Ngay lúc này, người hầu cầm con cá khổng lồ có vẻ đã ngừng vùng vẫy lên, ngẩng đầu nhìn Klein, cười thất thần:
“Đô đốc à, tôi đã luôn ghen tị với đồ ăn của các ngài…”
Bụng ông ta cũng không giống trước đó mà phồng tướng lên như thai phụ đã chửa được bảy tám tháng.
Vừa dứt lời, người hầu liền giơ cao tay lên, cắn mạnh vào con cá Xương Rồng sống, cố ngoạm đứt một miếng thịt dày của nó.
Miệng ông ta nhễu máu đỏ tươi, tiếng nhai nuốt khiến sống lưng người khác lạnh buốt.
Người hầu gấp gáp nuốt ực phần thức ăn xuống cổ họng. Cái bụng căng phồng của ông ta khẽ rung lên, trông như thể sắp nổ tung đến nơi.
Đây là phản ứng khống chế sự thèm ăn theo bản năng… Klein nhìn chăm chăm vào người hầu, vô thức liên tưởng tới tên thế thân lang thang đã chết vì ăn uống vô độ nọ.
Hắn không suy nghĩ nhiều hay thử cứu người hầu đang ăn đến phát điên kia. Đây là vì hắn biết, nếu chưa giải quyết được gốc rễ vấn đề thì có làm gì cũng vô ích.
Klein chuyển bước, dựa trên lời mách bảo của trực giác linh tính, hắn cẩn thận tiến về phía phòng ngủ chính.
Tại cửa phòng ấy có hai hầu gái, một ngồi lên người còn lại, khom lưng bóp cổ họng đối phương.
Cô ta lắc lắc người hầu gái bên dưới với nụ cười tươi, vội vã thúc giục:
“Mau lên, mau khen ngợi tôi đi!
Nhanh lên, khích lệ tôi!”
Khát vọng được công nhận… Klein nhíu mày, lại gần nắm chặt cổ áo hầu gái ngồi trên.
Bịch, hắn quăng đối phương sang bên kia tường, làm cô ta đụng mạnh tới bất tỉnh.
Vậy mà cô ta vẫn bò lại gần hầu gái bên này.
Còn hầu gái bên này đang nằm dưới đất thì liên tục ngáp mà không mở nổi mắt. Cũng giống lúc bị bóp cổ, như thể cô ta chưa bao giờ được ngủ đủ.
Trường hợp này… Klein nhất thời muốn chạy ngay ra khỏi đây, có khao khát mãnh liệt muốn thỉnh cầu sự trợ giúp từ phía Giáo hội và quân đội.
Ngặt nỗi, kẻ siêu phàm nhất trên Đảo Olavi lại chính là Đô đốc Emilius!
Mà giờ mình đang là Emilius… Cơ mà một khi tình hình đã chuyển biến xấu, nên chạy vẫn phải chạy, không thể cầm mạng sống đi đóng vai được… Da đầu Klein mơ hồ giật giật khi hắn đẩy cánh cửa khép hờ của phòng ngủ chính ra.
m thanh sau cánh cửa đầu tiên đập vào tai hắn là tiếng rên rỉ chìm trong hoan du và khoái lạc. Kế đó, lọt vào chóp mũi Klein là một mùi hương khiến tim đập thình thình như trống đánh và làm máu dồn xuống thân dưới.
Ngoài ra còn tràn ngập mùi hỗn hợp của tất cả các chất lỏng trên cơ thể, khiến người khác không khỏi tự động hình dung ra khung cảnh một màn giao hợp phóng túng.
Ngay sau đó, Klein nhìn thấy thư ký Luan tóc vàng.
Anh ta đứng bên cửa, chứng kiến cảnh bên trong với tư thái từ trên cao nhìn xuống và biểu cảm lạnh lẽo. Vẻ ngạo mạn của anh ta chân thật tới cực điểm.
Nhận ra có người đang tới, Luan thoáng quay đầu lại, phát hiện đó là Đô đốc Emilius.
Vẻ mặt của anh ta không thay đổi, ánh mắt của anh ta cũng không thay đổi, tựa như đang nhìn một kẻ tầm thường, một tên tôm tép.
Thư ký này bình thường rất cung kính cơ mà, thực tế lại là người kiêu ngạo như vậy sao? Klein vốn còn định hỏi Luan – người trông vẫn khá lý trí – một câu. Song, hắn bỗng thấy đối phương lại dời tầm mắt, dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống quan sát trung tâm phòng ngủ chính.
Anh ta chỉ trông như bình thường thôi… Klein dõi theo tầm mắt của Luan, phát hiện ra trên chiếc giường đặt giữa phòng ngủ chính, có một cơ thể trắng nõn dài ba mét.
Mặt ngoài nó mọc từng cái mụn cóc màu xanh lá cây sẫm, vài phần còn nứt ra, để lộ những bộ phận cơ thể giống như đóa hoa.
Các thành viên đội cận vệ Đô đốc và những người hầu nam trong nhà đều tụ tập chung quanh nó. Họ đứng, quỳ, đỡ hoặc trèo lên mà giao cấu với những bộ phận kia, phát ra tiếng thở dốc nặng nề.
Các cận vệ còn lại và đám hầu gái được chia thành mấy nhóm không đồng đều số lượng, nằm rải rác khắp nơi trên thảm phòng ngủ, tận tình hưởng thụ cơ thể của nhau.
Hơn nữa, trên cơ thể cao lớn trắng nõn mọc “mụn cóc” và “đóa hoa” kia, còn có từng “nhánh cây” màu nâu duỗi dài, tham gia vào mỗi nhóm thác loạn.
Loại quái vật gì đây… Một lần nữa kiến thức thần bí học của Klein được đổi mới. Tay trái hắn buông xuống, cả người vào tư thế chiến đấu.
Đúng lúc ấy, cơ thể đáng sợ cao tới ba mét kia quay đầu lại.
Đó là một người phụ nữ. Cô ta sở hữu mái tóc vàng và đôi mắt xanh thẳm, sống mũi cao và đôi môi đầy đặn. Đây chính là Cynthia dịu dàng còn mang đôi nét thiếu nữ!
“Nhánh cây” vung vẩy, “đóa hoa” khép mở, Cynthia nhìn xuống Klein với khuôn mặt đỏ rực, nói bằng tông giọng ngượng ngùng:
“Đô đốc, em muốn… em muốn có con với ngài…”