Dịch: Cún Con Xa Nhà
Trong một gian phòng âm u, dưới ánh sáng tờ mờ của mặt trăng đỏ tươi chiếu rọi, dường như mọi thứ cũng trở lên mơ hồ, không còn rõ ràng nữa.
Ba gã đàn ông mặc áo khoác đen nằm ngủ say la liệt ở những chỗ khác nhau. Thế nhưng ở trên một cái ghế sofa nhỏ, Klein như đang hoà mình vào đêm tối. Hắn nhắm mắt lại, giống như đang ngủ say vậy.
Thế giới trong mơ của hắn khi thì xám xịt và vặn vẹo, khi thì rực rõ màu sắc.
Sau tất cả, chúng dừng lại tổ hợp thành một khung cảnh.
Đó là một xó xỉnh ảm đạm, có nước thải đọng ở trên mặt đất. Người đàn ông với mái tóc nâu ngắn, mặc áo sơ mi trắng và vest xám đang nằm vất vưởng bên tường, cùng lũ chuột xám lít nha lít nhít vây quanh.
Bờ môi của ông ta bị gặm mất một nửa, để lộ ra hàm răng ố vàng cùng nướu đã hư thối. Mũi cũng chỉ còn có máu trộn lẫn cùng chút sợi lông ngắn. Máu thịt nhiều chỗ trên mặt ông ta cũng đã biến mất không còn thấy đâu nữa, phơi bày ra bộ xương trắng muốt. Từng con giòi bọ trắng mũm mĩm lúc nhúc chui ra chui vào khắp nơi, chỗ yết hầu cũng giống như bị dã thú gặm qua mất một nửa.
Klein miễn cưỡng nhận ra đây là Zarel Victor. Bây giờ, ông ta còn đâu bộ dáng đẹp trai phong độ như trong tẩm ảnh đen trắng mà Ian cung cấp.
Zarel chết rồi, chỉ vài ngày nữa ông ta chắc sẽ bị gặm chỉ còn lại bộ xương khô, thậm chí ngay cả xương cốt cũng không còn đầy đủ… Klein rời khỏi cảnh trong mơ, nhớ kỹ cảnh tượng vừa rồi.
Nhờ vào kinh nghiệm ở trong quá khứ nên bản thân Klein rất bình tĩnh khi nhìn thấy xác chết dù nó ghê tởm như vậy.
Ngẩng đầu nhìn mặt trăng đỏ tươi ở ngoài cửa sổ, Klein suy nghĩ khoảng mười giây. Hắn quyết định thử thông linh với gã đàn ông áo đen đang gục ở bên cạnh ghế sofa.
Sương tinh khiết “Anmanda” cùng bột thuốc “Linh chi nhãn”, Klein đã chuẩn bị sẵn một bình ở mấy ngày trước. Về phần thuốc an thần hắn không cần, bởi vì bản thân hắn cho dù bị kẻ khác xâm lấn giấc mơ cùng thông linh vẫn giữ vững tỉnh táo cùng lý trí.
Bố trí xong đơn giản tế đàn, cũng để hương thơm thoang thoảng trong bình phát tán, tạo ra một loại trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Sau đó, Klein bèn hướng chính mình, hướng “Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này…” khẩn cầu.
Tiếp theo, hắn lên trên sương mù xám, dùng hơn hai phần ba linh tính để đáp lại.
“Hy vọng lúc ta trở thành danh sách 7, lúc khẩn cầu cũng có thể giống như nghi thức triệu hoán và hiến tế, chỉ cần dẫn động sức mạnh không gian thần bí ở trên sương sám….” Nhìn khắp bốn phía, Klein đưa ra dự đoán, đồng thời nhanh chóng qua trở về với hiện thực.
Klein đi qua bầu trời đầy sao và cơn bão suy nghĩ hỗn loạn và ổn ào, để tiến vào trong tâm trí của gã đàn ông này. Hắn nhìn thấy bóng dáng mờ ảo đang bồng bềnh giữa không trung của gã.
“Kẻ nào phái bọn mày đến nhà Zarel?’’ Klein nhìn thoáng qua, gằn giọng hỏi.
Với đôi mắt vô hồn gã ngơ ngác trả lời:
“Meursault, chính là Meursault phái ta đến đợi một cậu bé tên là Ian.”
Bên trong thế giới tâm linh quang ảnh của hắn cũng biến đổi theo, lộ ra một gã đàn ông với làn da nâu, thân hình ốm yếu thô kệch. Gã chính là kẻ trước đó ở trên tàu ngầm hơi nước bị Klein bắt gặp, thủ lĩnh của đám người đuổi bắt Ian
Đúng thật là gã…Do lúc đáp lại khẩn cầu Klein đã tiêu hao linh tính quá nhiều nên bây giờ hắn cũng đã bắt đầu thấy mệt mỏi, bèn vội vàng đưa ra câu hỏi:
“Kẻ nào sai khiến Meursault?”
“Ta không biết… Anh ta là “Người xử phạt” của Đảng Zhemage, không ai có thể sai sử anh ta, ngoại trừ lão đại.” Người đàn ông kia lúng túng trả lời.
Zhema… Từ tương ứng với “Dũng sĩ” trong ngôn ngữ cao nguyên… Nhà lịch sử học dởm kiêm nhà thần bí học Klein thầm nhủ. Đột nhiên đầu hắn đau như búa bổ, không tự chủ liền bay về phía cơn bão của suy nghĩ.
Chẳng mấy chốc, Klein rời khỏi trạng thái thông linh, cảm nhận rõ đầu óc mình co giật và trống rỗng.
Klein không vội vã rời đi, mà thu dọn xong xuôi vật liệu và những sợi tóc nâu ngắn. Hắn mới ra bên ngoài mở cửa sổ, để lạnh lẽo gió đêm thổi vào, xua tan mùi thơm của sương tinh khiết “Anmanda” cùng nước thuốc “Linh chi nhãn”.
Đồng thời, Klein trở lại ban công, khóa lại cửa lớn từ bên trong và lau chùi sạch sẽ mọi ngóc ngách mà bản thân đụng vào.
Đợi phòng ngủ của Zarel trở về với tình trạng trước đó, Klein mới quay về chỗ 3 gã đàn ông ngủ say như chết, rồi cúi đầu làm lễ.
Đứng thẳng người, Klein đeo lên bao tay, khẽ chống tay nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ. Hắn nhón chân đứng ở một không gian kỳ lạ.
Klein nhấc then gài cửa đứng lên, dùng lá bài Tarot ngăn ở dưới đáy, sử dụng năng lực “Tên hề” để cảm nhận chi tiết và điều chỉnh cân bằng.
Vài giây sau, Klein từ từ rút về lá bài Tarot kia, then cài cửa đứng thẳng ổn định tại chỗ, không có rớt xuống.
Xoát!
Đầu tiên hắn đóng lại cửa sổ không có chốt, tiếp đó tay phải nhanh chóng giật và đẩy nửa còn lại.
Động tác này diễn ra nhanh chóng, làm cho then cài cửa mãi đến khi có chấn động mới rơi xuống và rơi chính xác vào lỗ sắt
Két! Khó mà không có tiếng động vang lên, cũng giống như có lực gió đập vào mặt ngoài cửa kính.
Klein hiểu rõ trong phòng ngủ ba gã đàn ông sẽ tỉnh lại, nên hắn không dám chậm trễ, lập tức nhảy về phía đường phố.
Độ cao của tằng hai chẳng hề có nguy hiểm với hắn, chỉ là lúc tiếp đất không thể không có tiếng động, cũng tạo ra mơ hồ động tĩnh
Klein nhanh chóng rời khỏi đó và rời khỏi phố Rose, cũng không trực tiếp thuê xe ngựa trở về phố Minsk, Jowood.
Hắn rẽ vài vòng rồi mới đi về phía quận Đông.
Gió đêm lạnh lẽo, lạnh tới lỗi buốt cả xương đầu. Klein run rẩy, tự nhủ sau này khi hành động phải mặc thêm một cái áo len. Hắn cũng quyết định mấy ngày nữa đi mua than củi, cũng để cho cái lò sưởi ở góc tường phát huy cái tác dụng vốn có của nó.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, dù không có bản đồ nhưng hắn nhờ vào trực giác mới đi vào quận Đông Backlund
Nơi đây có rất ít đèn đường khí gas, xa xa cũng chỉ có một hai ngọn mà thôi. Cũng may đêm nay mây đen không có che mất ánh trăng đỏ tươi kia, nếu không thì… Klein tin rằng rất nhiều đoạn đường đều sẽ tối đen như mực chẳng thể nhìn rõ ràng được,
Bước đều bước đều, hắn bất chợt nhìn thấy những ánh mắt trong bóng tối sâu thẳm phía trước, từng thân hình lom khom xuất hiện.
Bọn họ lắc lư từ xa đi đến, im ắng, không một tiếng động.
Xác sống? Klein bèn dừng lại, đưa tay nắm chặt “An hồn phù chú” và lá bài Tarot, đồng thời gấp rút mở ra linh thị…
Hắn thấy được màu sắc khí tràng rất hư nhược và yếu ớt, cũng nhìn rõ nét mặt từng người.
Bọn họ đều là người sống, sống sờ sờ, chỉ là vẻ mặt ngơ ngác, ánh mắt vô hồn, động tác yếu ớt, nam nữ đều có.
Sắp đến rạng sáng rồi, bọn họ đi trên phố làm gì nhỉ??… Klein bối rối lách sang một bên, từ lề đường lướt qua đám người này. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại gặp đợt thứ hai, đợt thứ ba, bọn họ giống như là chết lặng trong đau khổ vậy.
Hắn cau mày, đang muốn tiến tới hỏi thăm, bất thình lình từ phía trước truyền đến tiếng quát mắng:
“Đứng lên! Tất cả đều đứng dậy cho ta!”
“Lũ gái đứng đường này!”
“Đường phố và công viên không phải chỗ ngủ của bọn mày!”
… Klein giật nảy mình “Luật nghèo” chợt loé lên ở trong đầu, cũng liền hiểu rõ ngọn ngành.
Chính hắn đã từng đã trải qua.
Phù… Klein thở dài nhanh chân rời khỏi, bước đi vào một căn phòng ở phố Cây Cọ Đen của quận Đông
Ở đó, hắn ngủ mất hai giờ mới khôi phục linh tính lại như ban đầu. Sau đó, Hắn ra ngoài bẻ nhánh cây khô thay cho “Bốc trượng”.
“Thi thể Zarel đang ở đâu.”
“Thi thể Zarel đang ở đâu.”
…
Xem bói hết cái này tới cái khác, dựa vào mái tóc nâu ngắn xem bói. Mất một hồi lâu, Klein mới đi tới góc phố phía Đông, nơi này có một lối vào của cống thoát nước.
Sau trận dịch bệnh vào 12 năm trước, Vương quốc Ruen dần dần xây dựng một hệ thống thoát nước tiên tiến bậc nhất, vượt qua “di sản của Russel” ở nước cộng hoà Entis.
Klein tháo nắp cống rồi nín thở. Hắn bám vào bậc thang kim loại dựng đứng, từ từ leo xuống dưới.
Vì hắn mặc không phải quần áo đặc biệt, không có nhiều túi, nên không thể mang quá nhiều đồ. Hắn đành không mang theo “dầu Crag”, loại dầu mà hắn học được từ Frye đùng để bài trừ những mùi hôi thối khó chịu, nên hiện giờ hắn đang cực kỳ hối hận.
Sau mười giây, đôi chân Klein chạm đất, cảm nhật được mặt đất dinh dính.
Cảm giác bân thỉu này làm cho hắn nổi hết cả da gà, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục tiến lên, phía trước nơi đây trống rỗng và tĩnh mịch.
Trước mặt xuất hiện lối rẽ, trong đó có một lối rẽ tương đối âm u, lại còn bay ra mùi hôi thối nồng nặc kinh khủng hơn những lối khác.
Klein rẽ vào, đi thẳng mãi đến khi nhìn thấy lít nha lít nhít điểm sáng linh tính và khí tràng nhan sắc.
Hắn không cần dùng nến, chỉ cần mở ra linh thị thì ánh mắt hắn có thể nhìn rõ mọi ngóc ngách, nhìn rõ cả cỗ thi thể đang hư thối và đã bị gặm rách rưới kia.
Điều này cùng hắn nhập mộng xem bói nhìn thấy cảnh tượng giống y như đúc.
Chít!
Lũ chuột lông xám chạy tứ tán nhưng vẫn có một vài con ở lại, không chịu rời khỏi, là vì không nỡ xa đồ ăn đó.
Xác nhận chính là Zarel. Sau một hồi do dự, Kelin liền nhanh chóng bố trí nghi thức thông linh.
Ừm… Nếu như Ian nói không sai, Zarel tử vong cũng chỉ mất vài ngày. “Thông linh” chắc chắn có thể thu được một ít thông tin… Hắn tự tin nghĩ thầm.
Ô!
Gió thổi vào, khi bức tường linh tính được dựng lên, lũ chuột toàn bộ chạy mất, Klein lại tiến hành nghi thức, giống như mọi hôm.
“Vì sao Zarel lại chết?.”
“Vì sao Zarel lại chết?.”
…
Trong từng tiếng thấp tụng, con ngươi Klein biến thành đen, không thấy con ngươi, không thấy tròng trắng mắt. Hắn nhanh chóng mượn nhờ minh tưởng, tiến vào cảnh trong mơ.
Thế nhưng, bên trong giấc mộng ấy chỉ có một mảnh sương mù mông lung mờ ảo, cũng chẳng có thứ gì khác.
Klein mở hai mắt ra, cau mày đưa ra phán đoán:
“Thông linh thất bại…”
“Chắc chắn có người đã ‘giải quyết’ linh của Zarel…”
“Chuyện này lại có người phi phàm tham dự.”
“Ngụy trang thành Zarel, làm cho các thám tử tư đều không phát hiện, cái xác bên cạnh này cũng đã chứng minh điểm ấy.”
Klein thoáng nghĩ qua, bèn đưa ra quyết định, chính là dừng lại ở đây. Hắn không xen vào nữa, dù sao uỷ thác này coi như hắn đã vượt mức hoàn thành
“Để Ian báo cảnh sát thôi.” Klein vừa lẩm bầm vừa thu hồi vật liệu, rồi giải trừ bức tường linh tính