Thầy Azcot có thể nhìn ra mình là người phi phàm? Năng lực của ông ấy đúng là lợi hại… Klein giật mình, bèn thản nhiên đáp: “Vâng.”
Hắn ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Bởi vì chuyện của Welch và Naya.”
“Quả nhiên giống với suy đoán của thầy…” Azcot thở dìa một tiếng: “Trong số các cảnh sát tới trường hỏi thầy và Cohen, có hai người có năng lực siêu phàm.”
Hẳn là đội trưởng và Leonard, bởi bọn họ tiếp nhận vụ án Welch… Klein khẽ gật đầu, không nói xen vào.
Azcot khẽ giơ gậy lên, nói: “Hẳn là em đã tiến vào giới đó, thầy hy vọng em có thể giúp thầy tìm được manh mối về lai lịch của thầy. Không cần cố gắng làm, chỉ cần lúc nào gặp được thì nhớ tới nó là được.”
Nói tới đây, ông gượng cười:
“Ngoài em ra, thầy không quen người có năng lực siêu phàm nào khác… Em không thể tưởng tượng được người không có quá khứ sẽ có cảm xúc như nào đâu, hệt như một con thuyền lênh đênh trên biển rộng, chuyện đáng sợ nhất không phải là gặp bão táp, mà là không tìm thấy bến cảng để đỗ, không tìm được tuyến đường tới đất liền, chỉ có thể nghênh đón tai nạn liên tục, không bao giờ kết thúc, không bao giờ cảm thấy yên ổn và an toàn.”
Không, thầy ơi, em hiểu rất rõ cảm nhận của thầy, bởi em cũng là người như vậy. May là em có được trí nhớ của nguyên chủ, em còn có Benson và Melissa… Klein lặng lẽ nghĩ, hắn hỏi lại:
“Thầy Azcot, thầy có được năng lực thần kỳ như vậy, tại sao không tự mình gia nhập một hội nhóm tương tự để tìm kiếm manh mối hữu dụng?”
Azcot nhìn thẳng vào mắt Klein, cười tự giễu:
“Bởi thầy sợ nguy hiểm, sợ chết.”
Ông thở dài một tiếng: “Thầy đã quen với cuộc sống bây giờ, cũng thích cuộc sống này, không muốn và cũng không có dũng khí mạo hiểm, đành phải nhờ vả em.”
Klein không nói gì thêm, chỉ cam kết: “Nếu gặp được manh mối liên quan, em sẽ chú ý cho thầy.”
“Được rồi, chúng ta về văn phòng thôi. Chờ Cohen xong việc chúng ta cùng đi ăn trưa, em còn nhớ chứ? Nhà hàng Đông Balam ở trường ta làm khá ngon, à, thầy mời nhé.” Azcot giơ gậy lên, chỉ về phía bọn họ đi đến.
Xin lỗi, em thật sự không nhớ được, hồi học đại học nguyên chủ làm gì có tiền đi nhà hàng Đông Balam, cho dù Welch mời hắn cũng sẽ từ chối những nơi đắt đỏ như thế… Klein ấn mũ xuống, theo Azcot trở lại tòa nhà khoa Lịch sử.
Đi được vài bước, Azcot bỗng mở miệng: “Chuyện trong trường đã xong rồi, thầy chuẩn bị nghỉ hè, sau này em có thể tới nhà thầy hoặc viết thư cho thầy là được.”
Klein gật đầu, nói như tùy ý: “Em còn tưởng thầy sẽ đi nghỉ ở vịnh Dipsy.”
“Không, phía nam giờ nóng lắm, mà thầy không thích tắm nắng. Em nhìn màu da của thầy đi, dễ đen đi lắm. Tính ra thầy thích tới quận Lẫm Đông, tới phía bắc vương quốc Fusark để trượt tuyết, ngắm cảnh, câu hải cẩu.” Azcot mỉm cười trả lời.
Em cũng nghĩ vậy… Vừa mới gia nhập Kẻ Gác Đêm, Klein tỏ ra rất hâm mộ.
Sau khi ăn trưa và về nhà, hắn đánh một giấc, sau đó ôn tập và nghiên cứu bùa chú, tăng cấp hộ mệnh để có thể nhanh chóng nắm giữ được chúng, tạo ra những sản phẩm có thể dùng cho chiến đấu, trợ giúp bản thân.
Khi ba giờ kém vài phút, Klein dọn dẹp đồ vật, rồi dùng bức tường linh tính đóng kín căn phòng lại.
…
Trong thần điện hùng vĩ to lớn trên sương mù xám, chiếc bàn dài làm từ đồng thau lẳng lặng ở đó.
Klein, được bao phủ bởi sương mù xám dày đặc, ngồi trên ghế chủ nhân, nhìn Chính Nghĩa và Người Treo Ngược xuất hiện ở chiếc ghế riêng của bọn họ.
Ồ, cảm xúc của tiểu thư Chính Nghĩa có vẻ không được ổn định cho lắm, lo lắng, bất an và ngơ ngác… Klein với linh thị được mở sẵn chỉ nhìn lướt qua đã nhìn thấy sự khác thường của thành viên nữ duy nhất của hội Tarot.
Cảm xúc bây giờ của Audrey Hall phải nói là không thể miêu tả bằng ngôn ngữ được, chuyện Susie đột nhiên biết nói khiến cô khiếp sợ không thôi.
Trong dự tính của mình, tiểu thư Audrey mai sau trở thành một đại thám tử hoặc một bác sĩ tâm lý nổi tiếng mang theo chú chó trợ thủ Susie, nhưng nếu đổi thành đại thám tử chó Susie mang theo trợ thủ tiểu thư Audrey, như vậy có vẻ…
Không, không phải là có vẻ, mà là rất kỳ quái, khiến người ta không biết phải làm sao! Audrey đột nhiên ngồi ngay ngắn, định hỏi ngài Kẻ Khờ và Người Treo Ngược.
Khi lời tới bên miệng, cô lại ngừng lại: “Ừm, nên hỏi thế nào đây, thú cưng của tôi xảy ra điều bất thường, nên làm gì bây giờ? Nên chung sống như nào với một con thú cưng có chỉ số thông minh không tệ, còn có thể nói chuyện nữa? Không không không, đây là hội Tarot, không phải hội hia sẻ kinh nghiệm nuôi thú cưng. Ta dám cược rằng nếu ta mà hỏi như vậy, hình tượng đẹp đẽ về ta trong cảm nhận của ngài Kẻ Khờ và Người Treo Ngược sẽ vỡ tan ngay!”
Những ý tưởng lóe lên trong đầu Audrey, rốt cuộc cô mới tổ chức được từ ngữ rồi nói:
“Thưa ngài Kẻ Khờ đáng kính và Người Treo Ngược luôn giúp đỡ tôi, tôi có một vấn đề muốn hỏi, một con thú cưng có được năng lực phi phàm có thể giúp chủ nhân làm được điều gì? Hay đơn giản hơn là nó có tác dụng gì?”
Sau khi nói xong, cô phát hiện ngài Kẻ Khờ và Người Treo Ngược đồng loạt im lặng, không khí trở nên kỳ quái.
Ê ê ê, mấy người nói gì đi chứ, đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy, tôi có làm gì đâu! Thật đó, tôi chỉ hỏi giúp bạn của tôi thôi! Audrey xấu hổ tới mức chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ nào đó để chui vào.
Cô thật sự hối hận rằng vì sao mình lại hỏi như thế.
Kết hợp với lần trước tiểu thư Chính Nghĩa hỏi động vật bình thường sử dụng ma dược xong sẽ như nào, ma dược mà cô ta điều chế cho bản thân bị thú cưng của cô ta ăn mất? Quả nhiên là chuyện mà tiểu thư Chính Nghĩa có thể làm ra… Có thành viên như này, làm boss của một tổ chức “tà giáo”, ta cảm thấy lạnh lẽo sao đó… Klein giơ tay phải lên chống trán, nhéo hai cái, không trả lời.
Người Treo Ngược Arges Wilson im lặng mười mấy giây, đáp với ngữ khí có vẻ cổ quái:
“Điều này ắt phải xem thú cưng đó có năng lực siêu phàm nào, ví dụ như nó là “Khán Giả”, như vậy nó có thể thay cô quan sát và nghe ngóng ở một số trường hợp nào đó. Cô biết mà, người ta thường cảnh giác với đồng loại, nhưng chẳng bao giờ nghi ngờ là thú cưng sẽ nghe lén, cho dù con thú ấy đứng ngay cạnh chân người kia.”
Có lý lắm! Nhiều khi ba bàn bạc chuyện quan trọng với các quý tộc, nghị sĩ và bộ trưởng, đều sẽ né tránh ta, khóa trái cửa phòng làm việc lại, nhưng Susie chỉ cần tránh được cuộc thanh trừ ban đầu là sẽ không bị xua đuổi nữa… Còn cả đám quý bà quý cô rất thích trao đổi riêng với nhau… Audrey nghe mà mắt ngời sáng, bắt đầu suy nghĩ miên man:
Với lại bây giờ Susie đã có thể nói chuyện, ta có thể khiến nó kể lại nội dung mà nó nghe cho ta biết… Susie giỏi quá! Giờ ta phải đối xử tử tế với mi, phải dạy mi nhận mặt chữ và cách phát âm theo tiêu chuẩn mới được…
À, là dạy Susie cách phát âm kiểu quý tộc, hay là giọng Backlund bình thường nhỉ, sau này nó ra ngoài chào hỏi những chú chó khác, liệu có bị nghe ra lai lịch không, khoan, sao mình phải lo chuyện này? Nó trao đổi với những con chó khác đâu có sử dụng ngôn ngữ con người đâu…
Chờ đã, Người Treo Ngược, vì sao anh lại lấy “Khán Giả” làm ví dụ vậy? Chẳng lẽ các anh đều đoán được điều gì rồi?
Audrey biến sắc mặt, lại ngồi thẳng người, khẽ cười nói: “Thưa ngài Kẻ Khờ, tôi lại tìm được một trang nhật ký Russel đại đế rồi.”
Đây là tờ mà cô lấy được từ chỗ Filth Wall.
“Rất tốt, cô đã trả sạch nợ rồi.” Klein đáp, cảm xúc khá tốt.
“Xin lỗi, trang nhật ký này không có nhiều nội dung cho lắm.” Audrey biểu đạt ra nội dung mà cô ghi nhớ lên tờ giấy da dê vừa hiện ra.
Klein nhấc tay phải lên, khiến tấm da dê xuất hiện ngay trong lòng bàn tay mình, cũng thuận miệng nói: “Điều đó không ảnh hưởng tới lời hứa của ta. Vả lại trang nhật ký cô đưa lần trước có hai mặt.”
Những nhật ký mà Chính Nghĩa và Người Treo Ngược sưu tầm được không phải bản gốc của Russel đại đế, mà do người ta nghiên cứu và sao chép lại. Có người vì bảo tồn nên sao chép một mặt, kẻ khác thì để cho tiện nên chép nguyên si không thay đổi. truyện đam mỹ
Lúc nói, Klein cúi mắt nhìn mấy dòng đầu của trang nhật ký:
“Ngày 20 tháng 12, lại bắt đầu một năm mới rồi, những phản hồi lục tục đưa tới khiến tôi cảm thấy rất khó hiểu. Thế mà lại chẳng tìm được dầu mỏ ở thế giới này! Thế mà không tìm thấy dầu mỏ!”