Dịch: 707DefenderOfJustice
Biên: Amon Luo Luo
***
Sau khi nhận ra kẻ dẫn đầu trong bức bích họa, Klein vô thức nghi ngờ đây là thứ đến từ giấc mơ của mình.
Song, hắn nhanh chóng rũ bỏ suy nghĩ ấy, vì Anderson xui xẻo kia không phải người hắn quen biết, cũng chẳng thuộc đám người gây ấn tượng nào. Vì lẽ đó, khả năng cao đây không phải giấc mơ kéo giãn của hắn.
Mà rõ ràng Anderson đã nói anh trở nên xui xẻo kể từ sau khi nhìn thấy bức bích họa ấy, có liên kết cực kỳ mạnh mẽ với bức bích họa, nên đây chỉ có thể là một phần trong giấc mơ của Anderson!
Khi tập trung vào và quan sát kỹ, Klein nhanh chóng nhận ra bức bích họa này có vài điểm khác biệt so với bức mà nhóc 'Mặt Trời' nhìn thấy trong tòa thần miếu bị bỏ hoang của Chúa Sáng Thế Chân Thực.
Khung cảnh ở đây là một biển lửa cháy vàng rực, trong khi thứ trước lại là một vùng đồng bằng hoang vu.
Địa điểm này nằm sâu trong hải dương, trong khi nơi trước lại là một địa phương với núi non nằm rải rác. Trên đỉnh núi là một chữ thập khổng lồ cùng một bóng người bị treo ngược.
Dưới chân Thiên Sứ Vận Mệnh Ouroboros là vũng bùn đen, đám cá kẹt trong ấy với đầu chúc xuống. Đáng ra trước đó nó là một dòng sông tuần hoàn.
Không phải cùng một bức bích họa mà giống như hai thời điểm khác nhau trên cùng một cuộc hành hương hơn… Klein gật đầu suy đoán.
Một tràng cảnh tương tự hiện lên trong đầu hắn:
Từ ngày xửa ngày xưa, tại một thời điểm nào đó trong Kỷ thứ Tư, Ouroboros dẫn dắt một đội ngũ những kẻ mộ đạo hoặc một đám tín đồ tàn dư của Chúa Sáng Thế Chân Thực đi hành hương. Dưới cuộc truy đuổi hùng hậu của kẻ thù, họ băng qua vùng biển này bằng thuyền.
Nhưng vì một nguyên nhân nào đó, Thần từ bỏ thuyền. Với sự trợ giúp của Chúa Sáng Thế Chân Thực hoặc sức mạnh của riêng bản thân, Thần đã trực tiếp tách đôi đại dương và dẫn dắt đám người ngoan đạo vượt qua đây rồi tiến vào “Vùng đất bị Thần bỏ rơi”, bảo tồn những mồi lửa như tổ chức Tường Vi Cứu Rỗi, Hội Cực Quang.
Tại “Vùng đất bị Thần bỏ rơi”, họ vượt qua đồng bằng hoang vu, xây dựng những tòa thần miếu trên con đường “hành hương” – một trong những thứ mà sau này được nhóm người nhóc 'Mặt Trời' khám phá.
Từ việc ép buộc “Con Rắn Thủy Ngân” Will Oncetine phải khởi động vòng tuần hoàn, tái sinh thành một bào thai, khả năng cực cao là “Kẻ Nuốt Đuôi” vẫn còn sống… Điều này có đồng nghĩa với việc Thần và nhóm “kẻ hành hương” cuối cùng kia đã đặt chân tới điểm đến – nơi tọa lạc thánh sở của Chúa Sáng Thế Chân Thực không? Điều này có đồng nghĩa với việc thánh sở của Chúa Sáng Thế Chân Thực nằm tại nơi nào đó trong “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” không? Nghĩ đến đây, Klein bỗng dâng trào một cảm giác khó hiểu:
Nếu giả thuyết của mình đúng, vậy chẳng phải dù Thành Bạch Ngân có cố gắng cứu bản thân ra sao hay liên tục truyền lửa thế nào, thì một khi Chúa Sáng Thế hoàn toàn thức tỉnh, hay nên nói là khôi phục trạng thái bình thường, họ cũng không thể tránh khỏi hướng diệt vong!
Khi đã cách thần quốc hay thánh sở của Tà Thần trong gang tấc, ngươi có nỗ lực vùng vẫy ra sao cũng chẳng liên quan gì tới sự sống còn của ngươi!
Tựa như chỗ bong bóng nổi lên giữa mặt nước, một khi cơn sóng đánh tới, chúng sẽ biến mất không còn tăm hơi.
Dưới ánh nhìn chăm chăm của Tà Thần, các tộc người và nền văn minh mà họ xây dựng chỉ yếu ớt đến thế mà thôi.
Không, không thể bi quan như vậy. Vừa rồi chỉ là suy đoán của mình. Kẻ ép buộc Will Oncetine đầu thai đâu nhất thiết phải là Ouroboros. Chắc gì Chúa Sáng Thế đã dễ dàng khôi phục hay tỉnh lại được như thế, nhỡ Thần đang bị bảy thần phong ấn thì sao…
Do đó, Thành Bạch Ngân vẫn còn cơ hội. Trước khi Tà Thần thoát khỏi trói buộc, họ phải mở được con đường nối giữa “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” với thế giới bên ngoài và thoát ra! Hẳn đây chính là nguyên nhân Thủ Lĩnh của Thành Bạch Ngân muốn thả trưởng lão “Người Chăn Cừu”. Họ cần phải sử dụng mọi nguồn lực mà mình đang có… Klein ép mình dời suy nghĩ.
Hắn đột nhiên cảm thấy hơi lo âu, sợ rằng lúc này bản thân đã kẹt trong vòng “tuần hoàn vận mệnh” vô tận của “Kẻ Nuốt Đuôi”.
Giờ khắc này, theo bản năng, hắn chỉ muốn đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, tiến lên phía trên sương xám để ép buộc mình tìm kiếm những đoạn trí nhớ có thể đã biến mất. Song cuối cùng hắn vẫn nén cảm giác ấy xuống, chuẩn bị để quan sát trước.
Từ góc độ giải đọc ký hiệu tượng trưng, nơi này không có dòng sông tuần hoàn, chỉ có đúng loài cá cắm ngược vào nước bùn. Nó không tồn tại sự xuất hiện của tuần hoàn vận mệnh, chỉ có bị vận xui quấn thân!
Điều này ăn khớp với lời nói của Anderson!
Thân là Vua Thiên Sứ, kiểu gì Ouroboros cũng có nhiều hơn là chỉ mỗi chiêu “Vận mệnh tuần hoàn”. Tòa thần miếu khác, bức bích họa cũng khác, lại dùng năng lực khác biệt hoàn toàn hợp logic… Bên cạnh đó, đây còn là mơ!
Hơn nữa, kể cả mình không thể làm gì và thực sự bị kẹt trong một vòng tuần hoàn, liên tục lặp lại mọi chuyện từ đoạn đối thoại với 'Thượng Tướng Ánh Sao' cho đến khi mình nảy ra quyết định đi quan sát xung quanh, thì chỉ cần chờ đến thứ hai thôi, vấn đề sẽ được giải quyết. Đến khi ấy, chắc chắn Hội Tarot không thể cử hành đúng thời hạn, đương nhiên đám người tiểu thư 'Chính Nghĩa' sẽ nghi hoặc, từ đó khẩn cầu. Mà mình thì có thể dựa vào đó để tìm lại trí nhớ đã mất… Klein tự tin trở lại, dù tất cả băn khoăn và căng thẳng trong lòng không biết mất hẳn, hắn cũng đã giấu chúng thật sâu.
Klein ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra đại sảnh này rất dài, không thể thấy điểm cuối. Ánh sáng từ ngoài chỉ chiếu vào được một chút, bị giới hạn ở ngay lối vào. Những nơi khác đều mờ tối, càng đi sâu vào càng đen mịt, chỉ có thể lờ mờ trông thấy mỗi bên đều có các cánh cửa gỗ, không biết thông tới đâu.
Nhìn thấy khung cảnh đen tối và sâu thẳm ấy, mong muốn tiếp tục thăm dò của Klein tụt xuống đáy:
Ở đây đã gặp bích họa do Vua Thiên Sứ để lại rồi, ai biết cứ đi sâu hơn, vào những căn phòng khác thì sẽ xảy ra chuyện gì…
Nỗi sợ những điều chưa biết chính là một loại cảm giác vô cùng cổ xưa. Mà dự cảm nguy hiểm với nguồn gốc không xác định lại càng mang tới nỗi kinh hoàng mạnh mẽ nhất đối với điều chưa biết. Klein phải dò xét mấy giây mới quyết định ngừng tiến bước về trước.
Hắn quay qua, hỏi Anderson đang chặt gốc cổ thụ:
“Sao ngươi lại ở đây?”
Anderson ngẩng đầu nhìn hắn một lát, bật cười:
“Tôi là một thợ săn kho báu.
Anh bảo tôi ở đây để làm gì?”
Thợ săn kho báu… Klein thuận miệng hỏi:
“Nơi này có kho báu ư?”
Anderson tiếp tục vùi đầu chế tạo thứ mà mình gọi là thuyền độc mộc, hơi trầm giọng xuống:
“Khắp nơi trên vùng biển này đều là kho báu.
Chỉ cần anh có thể thành công lấy được và toàn mạng rời khỏi.”
Thế cũng đúng… Nhưng vấn đề ở chỗ, không phải Bán Thần, nơi này sẽ rất nguy hiểm. Mà nếu là Bán Thần, nơi này lại càng nguy hiểm… Klein quan sát nơi sâu thẳm trong đại sảnh, hỏi tiếp:
“Ngươi có biết trong ấy có gì không?”
Theo hướng mắt hắn, Anderson liếc một cái, đáp:
“Chịu.
Ít nhất một phần ba số bạn đồng hành của tôi đã thành lập một đội đi về hướng đó thăm dò, nhưng chẳng còn quay về nữa.”
“Ý ngươi là ở thế giới hiện thực hay chỉ trong mơ?” Klein suy tư kín đáo, hỏi.
Phịch!
Cây rìu rơi xuống rồi, Anderson mới cười:
“Đương nhiên là thế giới hiện thực rồi.
Còn một phần ba số bạn đồng hành khác của tôi chính là đội đã đi thăm dò chỗ ấy trong mơ, họ cũng chưa trở lại.”
…Klein hít một hơi thật sâu, ngẫm nghĩ đôi điều, hỏi tiếp:
“Cơ thể ở thế giới hiện thực của họ đâu?”
“Biến dị thành quái vật, giết hại phần lớn số bạn đồng hành khác.” Anderson nhấc rìu lên, dùng sức bổ xuống.
Keng!
Giữa tiếng vang giòn giã, rìu của anh vỡ đôi. Vì nứt ra từ phần sau, vài mảnh vỡ lập tức bắn lên người anh.
Ngực phải và bụng Anderson lập tức tuôn ra dòng máu đỏ tươi, chảy ồng ộc như thác.
Anh dùng tay trái bịt miệng vết thương, cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn Klein, cười chua xót:
“Tôi bảo mà, từ lúc nhìn thấy bức bích họa kia, tôi đã bị vận xui ám quẻ.
Còn may, đây vẫn chưa tính là quá xui xẻo. Ít nhất chúng vẫn chưa phá hủy gương mặt đẹp trai thông thường của tôi.”
…Hai từ này có thể dùng cùng một lúc được như thế hả? Klein nhìn Anderson nhanh chóng rút mấy mảnh vỡ ra khỏi người, xử lý vết thương, uống thuốc. Hắn nhận ra Anderson vẫn dửng dưng, ra tay thành thạo, trông có vẻ đã hình thành thói quen này.
Klein đút một tay vào túi nghịch đồng xu, cân nhắc hỏi:
“Có phải lúc bạn đồng hành ngươi bắt đầu thăm dò, ngươi thuộc nhóm ở lại nghiên cứu bức bích họa không?”
Anderson sửng sốt hồi lâu. Anh buộc túi thuốc bằng da thuộc lên đai lưng rồi lau miệng, đáp:
“Không, tôi thuộc đội một phần ba người đã đi thăm dò.”
Nói rồi, khóe miệng tên này toét ra, để lộ một nụ cười hiền từ.
Đây… Đồng tử Klein co rụt. Hắn lập tức cong lưng và giơ tay trái lên.
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh sáng chói lòa chiếu rọi mọi thứ xung quanh thành một màu trắng xóa, rồi nó nhanh chóng tối dần và biến mất.
Klein mở mắt một cách tự nhiên, phát hiện thấy bên ngoài đã trở lại trạng thái ban trưa.
Hắn móc đồng hồ bỏ túi mạ vàng ra, nhấn mở, nhìn lướt qua:
Mới chỉ nửa giờ trôi qua. Màn đêm này có vẻ hơi ngắn…
Tên Anderson xui xẻo đó trông rất bình thường, ai ngờ hắn lại đáng sợ như thế chứ!
Xoay người xuống giường, Klein chợt nhớ ra một chuyện. Đó là “Con Rắn Vận Mệnh” Will Oncetine vẫn chưa “hồi âm” mình!
Vì giấc mơ của tất cả mọi người bị kéo vào trong thế giới kia, không có mối liên kết nào với Linh giới, nên Thần không thể định vị được mình? Hay Thần đã phát giác ra mùi của “Kẻ Nuốt Đuôi” Ouroboros nên không dám lại gần? Hoặc có khi nào bản thân vùng biển này có vấn đề gì? Giữa dòng nghi hoặc như con thoi, Klein quyết định kiểm chứng điều này.
Về phần làm cách nào để kiểm chứng, biện pháp rất đơn giản. Đó là nhân lúc “ban trưa” thì một lần nữa ngủ tiếp.
Song, hắn không vội làm vậy. Đây là vì hắn không chắc liệu ngủ ban ngày có phải là một điều cấm kỵ hay không.
Đội mũ lưỡi trai lên, Klein bước tới bên ngoài phòng thuyền trưởng gõ cửa.
Sau ba tiếng gõ cộc cộc cộc, hắn rút tay lại, kiên nhẫn chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, 'Thượng Tướng Ánh Sao' Cattleya mở cửa.
Cô không còn mang vẻ nửa mê nửa tỉnh như trong mơ, cũng đã đeo đôi kính dày nặng nề kia lên một lần nữa.
“Có thể ngủ vào ban ngày không?” Klein hỏi thẳng.
Cattleya khẽ gật đầu:
“Có thể.”
Đáp xong, cô hơi do dự rồi mới hỏi:
“Hình như anh có vẻ rất chủ động trong giấc mơ đó nhỉ?”
Nghĩ đến mức độ nguy hiểm mà vùng biển này cất giấu, nghĩ đến việc có thể sau này mình sẽ bị ép buộc phải biểu hiện ra cái gì, Klein quyết định chủ động trải đệm trước một ít.
Hắn nhìn Cattleya, cười tao nhã:
“Phải.
Đây là nhờ chúa tể của tôi ban ân.”
Chúa tể… Dưới cặp kính dày nặng, ánh mắt Cattleya sáng lóe lên.
Hiếm thấy làm sao, đôi mày cô khẽ nhíu vào, lại giãn ra. Cô không nhiều lời hỏi thêm.
Klein ngẫm nghĩ, bổ sung:
“Coi chừng Heath Doyle.”
Cattleya hiểu rõ ý hắn, đáp thẳng:
“Không phải lo, anh ta có một món Vật Phong Ấn, tác dụng phụ của nó khiến anh ta chỉ có thể nghe thấy âm thanh có nguồn gốc gần mình.”
Quả là một cách dùng tác dụng phụ thông minh… Klein không nói nhiều, ngả mũ chào rồi quay người trở về phòng.
Hắn lại nằm xuống, một lần nữa dùng suy tưởng để nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ở thế giới trong mơ, hắn tỉnh táo lại, nhìn thấy bình nguyên hoang vu đen kịt và tháp chuông sẫm màu quen thuộc.
Phù, còn may, vẫn liên lạc được… Klein thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng vào sâu trong tòa tháp nhọn, nhìn thấy dòng chữ mới viết tại nơi rải đầy lá bài Tarot:
[Nơi đó có rất nhiều mối nguy, mà nguy hiểm nhất là giấc mơ xuất hiện sau khi đêm đến.
Đây không phải chỉ do không nằm ngủ thì sẽ biến mất, mà anh phải nhớ kỹ một điều:
Đừng thăm dò giấc mơ ấy!
Tuyệt đối không được thăm dò giấc mơ ấy!
Vì không đủ diện tích viết, tôi sẽ không giải thích ở đây. Được rồi, đùa thôi. Nguyên nhân là nơi đó chứa một số giấc mơ do thần linh để lại.]