Dịch: nhockd255
Cái gì? Klein bị câu hỏi của Roxanne làm cho đờ người ra, hồi tưởng với đôi chút mịt mờ:
“Lúc trước tôi tới nhà Neil, chính là vào tháng trước, phát hiện có một cây đàn dương cầm ở trong phòng khách của ông ấy. Neil nói với tôi là người vợ đã khuất của ông ấy rất yêu âm nhạc…”
Nói tới chuyện này, Klein chợt giật mình, bỗng nảy lên một ý tưởng không được tốt đẹp cho lắm.
Roxanne cau đôi hàng lông mày thanh tú lại, nói với vẻ không chắc chắn cho lắm:
“Có lẽ là tôi nhớ nhầm rồi… Không đúng, nửa năm nay tôi với mấy người phu nhân Olean thường xuyên tới nhà lão Neil chơi, khi đó trong phòng khách làm gì có cây đàn dương cầm nào. Tôi còn nhớ như in là tôi từng hỏi ông ấy rồi, tại sao vẫn cứ độc thân mãi thế, câu trả lời của ông ta là vì chưa gặp được người phụ nữ nào khiến ông ấy muốn kết hôn mà…”
Hơn nửa năm trước còn chưa có đàn dương cầm… Còn trả lời câu hỏi vì sao vẫn sống độc thân… Klein có chút căng thẳng, trầm giọng hỏi: “Roxanne, đã bao lâu rồi cô không tới nhà lão Neil chơi?”
“Từ khi Cornley chuyển lên thành Kẻ Gác Đêm, Viola quyết định rời khỏi chỗ này, không làm nhân viên văn chức nữa. Tôi không thức đêm thì ngủ bù, làm gì có thời giờ tới nhà người khác… Ừm, từ đầu tháng sáu này.” Roxanne nghe câu hỏi mà cảm thấy mơ hồ, chỉ có thể thành thật trả lời.
Klein nghe xong, trái tim chùng xuống, dường như hắn dự cảm được điều gì đó.
Hắn vội vàng móc một đồng xu nửa penny ra khỏi túi áo, kẹp vào giữa ngón cái và ngón giữa.
Klein hít vào một hơi thật sâu, cân nhắc đôi chút, rồi nhanh chóng quyết định “câu nói xem bói”.
“Tình trạng hiện giờ của lão Neil là bất thường.”
“Tình trạng hiện giờ của lão Neil là bất thường.”
…
Trong tiếng lẩm bẩm vô thanh, đôi mắt của hắn nhanh chóng đen thẫm lại, toàn thân tiến vào trạng thái minh tưởng.
Cong!
Hắn búng ngón cái, làm cho đồng xu màu vàng đồng kia bay lên giữa không trung, không ngừng xoay tròn và lăn lộn.
Bẹp! Đồng xu rơi xuống, vừa vặn rơi lên lòng bàn tay đang mở sẵn của Klein.
Lúc này, hình đầu vua George đệ Tam đang quay lên trên.
Mà hình cái đầu quay lên trên chứng tỏ câu trả lời là khẳng định.
Điều này có nghĩa là tình hình hiện tại của lão Neil quả thật bất thường!
Klein cầm đồng xu, chợt nhớ tới lúc mình vừa thăng cấp, nhanh chóng nắm giữ được linh thị, hắn nhìn thấy một đôi mắt ảo ảnh kỳ dị không có lông mi, gần như trong suốt, lạnh lùng tới khác lạ ngay sau lưng lão Neil.
Lúc đó ông ta đã giải thích là dấu hiệu của nghi thức ma pháp để lại!
Đúng rồi, lúc đó hắn còn thấy một bóng người gần như vô hình ở góc tối gần cửa, màu sắc khí tràng gần như hoàn toàn tương đồng với cảnh tượng mờ tối xung quanh… Còn cả lần hắn hoàn toàn tiêu hóa xong ma dược Thầy Bói, thầm đổi “công tắc” linh thị sang gõ răng nanh vào nhau, sau đó hắn thử một lần, cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn lão Neil mà kết quả là ông ta đột nhiên ho khan dữ dội, ho như muốn rách cả phổi ra… Những cảnh tượng đó thoáng hiện trong đầu Klein, làm cho vẻ mặt lại càng thêm nặng nề và nghiêm túc.
Roxanne nhìn hắn, vừa sợ hãi lại vừa e ngại hỏi:
“Hẳn là Neil sẽ không mất khống chế chứ? Không, tuy ông ấy vừa nhỏ mọn và kẹt sỉ, cái gì cũng đòi tiền, nhưng thực ra ông ấy lại là người tốt, rất ít khi thực sự tức giận, sẽ không mất khống chế đâu…”
“Tôi không thể xác định được, nhưng tôi cho rằng ông ấy chỉ đang cận kề bờ vực mất khống chế mà thôi.” Klein trấn an Roxanne rồi nhanh chóng băng qua vách ngăn, đẩy cửa phòng đội trưởng ra.
Dunn Smith đang uống cà phê, bị người ta mở cửa bước vào đột nhiên như vậy làm cho giật mình, suýt thì bị sặc.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Anh ta không trách cứ Klein, mà vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
Klein trả lời khá ngắn gọn và không hề giấu diếm:
“Đội trưởng, tôi bói ra tình trạng của lão Neil có vẻ bất thường. Tháng trước Neil nói với tôi là người vợ đã mất của ông ấy yêu âm nhạc, nhưng hôm nay Roxanne lại nói với tôi là ông ta vẫn độc thân từ trước tới nay.
Vả lại ngày tôi mới trở thành người phi phàm, tôi có nhìn thấy một đôi mắt kỳ dị mà ảo ảnh sau lưng lão Neil đang nhìn chằm chằm vào tất cả, ở cửa cũng có một cái bóng gần như là trong suốt đang nhìn ngó. Neil nói cho tôi đây là biểu hiện của nghi thức ma pháp để lại. Tôi cảm thấy không đúng lắm, vì vậy đã xem bói thử một lần.”
Dunn lẳng lặng lắng nghe với sắc mặt khá chăm chú và nghiêm túc, rồi anh ta đứng phắt dậy, vừa đi tới giá treo mũ áo vừa hỏi:
“Vì sao cậu không trực tiếp bói xem có phải Neil mất khống chế không?”
“Một tháng nay, Neil biểu hiện không có gì khác với người phi phàm bình thường, thậm chí còn phối hợp với tôi giúp Swain thanh trừ một Kẻ Trừng Phạt bị mất khống chế. Tôi cũng nhiều lần sử dụng linh thị quan sát màu sắc khí tràng của ông ấy, phát hiện là Neil khá khỏe mạnh, chỉ là hơi già cả. Cho nên, tôi cho rằng ông ta chỉ cận kề việc mất khống chế, xuất hiện dấu hiệu nhất định, và vẫn còn cứu chữa được.” Klein nói một mạch quan điểm của mình.
Dunn đội mũ phớt màu đen, khoác chiếc áo gió dài tới đầu gối, khẽ gật đầu và nói:
“Một suy đoán rất có lý… Bây giờ chúng ta tới thăm Neil, ừm, cố gắng tránh việc kích thích ông ta. Sau đó, thử khống chế ông ta, dùng nghi thức ma pháp để ổn định tình trạng của Neil, ngăn cho tình hình xấu đi.”
Khống chế… Klein nghe thấy từ đó, chợt nảy ra một ý tưởng: “Đội trưởng, liệu chúng ta có thể sử dụng vật phong ấn “3 – 0611″ không?”
Ban nãy hắn cứ mải miết nghĩ tới cách giải quyết chuyện của lão Neil, cố nghĩ cách cứu đối phương, nhưng vì quá bối rối, quá bất an và quá lo lắng mà suy nghĩ của hắn cứ rối lại, không thể tìm được biện pháp nào, mãi tới khi được lời nói của Dunn Smith đánh thức, hắn mới nhớ ra có một món vật phong ấn hữu dụng:
“Số hiệu: 0611.”
“Tên: Sợi Tóc Yên Tĩnh.
Cấp độ nguy hiểm: 3, có nguy hiểm nhất định, cần sử dụng cẩn thận, chỉ khi có từ ba người trở lên thì mới được xin.
Cấp độ bảo mật: Thành viên chính thức của Kẻ Gác Đêm trở lên.
Phương thức phong ấn: Không tiếp xúc trực tiếp với sinh vật sống.
Miêu tả: Đây là một món trang sức đơn giản được bện thành từ rất nhiều sợi tóc màu đen bóng.
Chỉ cần tiếp xúc trực tiếp với nó mà không sử dụng đồ vật bảo hộ, tất cả sinh vật sống đều đánh mất toàn bộ cảm xúc, bao gồm nhưng không giới hạn trong đói khát, phẫn nộ, buồn bã, đau đớn, ghen tị, hâm mộ, oán hận, vui vẻ, thỏa mãn và tham lam…
Trải qua xác nhận, sinh vật chịu ảnh hưởng thì kể cả khi không còn tiếp xúc với 0611 thì hiệu quả vẫn sẽ duy trì, bọn họ sẽ im lặng đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi sinh mệnh đi tới cuối.
Nếu có ngoại lực khiến người chịu ảnh hưởng không tiếp xúc với 0611 nữa, người bị ảnh hưởng sẽ dần trở lại bình thường. Nhưng số liệu thí nghiệm cho thấy điều kiện cho việc này là khi thời gian tiếp xúc chưa quá hai tiếng đồng hồ.
Một khi tiếp xúc quá hai tiếng đồng hồ, người bị ảnh hưởng sẽ vĩnh viễn yên lặng.
Đối tượng thí nghiệm có danh sách cao nhất là 5.
Có thể dùng các cách như đeo bao tay để tránh tiếp xúc trực tiếp.
Những sợi tóc này không có đặc tính sống, không có xu hướng trốn thoát khỏi phong ấn.
Phụ lục: Những sợi tóc này cùng xuất hiện trong sự kiện thăng cấp thất bại, là di vật của một đội trưởng Kẻ Gác Đêm không thể đi lên danh sách 6 thành công.”
Nghe Klein nói như vậy, Dunn gật đầu:
“Một đề nghị rất hay, tôi suýt thì quên mất “3 – 0611″. Cậu sang phòng giải trí tìm Loya, tôi tới cửa Chianese lấy vật phong ấn, về rồi bổ sung đơn xin sau.”
Nên làm như vậy, không thể lãng phí thời gian được! Klein không lề mề, lập tức đi tới phòng giải trí của Kẻ Gác Đêm, gọi Kẻ Không Ngủ Loya, người chẳng mấy khi thể hiện nét mặt gì.
“Là nhiệm vụ gì vậy?” Loya với mái tóc suôn mượt như tơ lụa bình tĩnh hỏi.
Klein thở hắt ra, trả lời với vẻ nặng nề: “Thăm lão Neil.”
“Thăm lão Neil… Lão ấy?” Loya trợn to mắt, chợt có một suy đoán không tốt lành cho lắm.
“Vẫn chưa khẳng định.” Klein khẽ gật đầu.
Loya câm lặng, không nói gì thêm. Cả hai người đều im lặng, không khí xung quanh dường như đang có thứ gì đó đông lại từng chút một, đang dần trở nên nặng nề và ngột ngạt.
Cứ như thế, vài phút sau, Dunn cuối cùng đã quay trở lại từ lòng đất.
Anh ta đeo một chiếc găng tay màu đen, cầm một búi tóc đen mượt quấn vào nhau lộn xộn.
So với Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị, Sợi Tóc Yên Tĩnh không có vẻ bề ngoài khác thường gì. Nếu nó mà rơi ở hành lang đi bộ, sẽ rất dễ bị người ta bỏ qua.
Sau khi gọi lái xe Cesare, bốn người đi lên con đường tới nhà lão Neil.
Bánh xe lăn qua con đường lầy lội sau cơn mưa, không khí bên trong buồng xe còn yên tĩnh hơn cả đêm tối.
Không biết qua bao lâu, Dunn mới thở dài một hơi, rồi lên tiếng:
“Thật ra lúc còn trẻ lão Neil có một người bạn tình sắp đính hôn, nhưng cô ta đột nhiên bị bệnh nặng, khó mà cứu chữa. Lão Neil mạo hiểm nguy cơ bị lộ bí mật người phi phàm, sử dụng nghi thức ma pháp cứu cô ấy, nhưng vẫn không thể thành công. Khi đó, lão Neil mới chỉ nhập môn ở lĩnh vực thần bí học.
Theo những gì tư liệu ghi lại, những Kẻ Gác Đêm khi đó đều cảnh giác, đề phòng lão Neil mất khống chế. Nhưng điều khiến người ta may mắn là cuối cùng lão đã lấy lại được lí trí của mình, không thể hiện ra điều gì khác thường.”
Hy vọng lần này cũng sẽ là sợ bóng sợ gió… Klein không nhịn được vẽ một mặt trăng đỏ lên ngực, khẽ cầu khẩn:
“Mong nữ thần phù hộ cho ông ấy.”
Dunn và Loya cũng làm động tác tương tự:
“Mong nữ thần phù hộ cho ông ấy.”
…
Trời dần sáng, tầng mây âm u đã hoàn toàn biến mất, xe ngựa của tiểu đội Kẻ Gác Đêm dừng lại ở trước tòa nhà của lão Neil.
Sau khi khiến Cesare điều khiển xe ngựa tránh ở đằng xa, Dunn thu cảm xúc lại, đôi mắt trở nên sâu thẳm, một tay cầm gậy, tay kia cầm vật phong ấn “3 – 0611” đi tới cửa chính.
Klein đè chiếc mũ phớt xuống, cùng Loya đi theo sau đội trưởng xuyên qua khu vườn gieo trồng hoa hồng và kim bạc hà.
Sau khi tới cửa, Klein bước tới trước, kéo sợi dây thừng có nối với chuông ở trong nhà.
Đing đong, đing đong!
Tiếng chuông ngân vang vọng khắp căn nhà, phá vỡ sự yên tĩnh như đặc quánh này.
Đing đong, đing đong! Đing đong, đing đong! Klein kéo vài cái liên tục, rồi lịch sự lùi ra sau, không thử thêm nữa.
Ba Kẻ Gác Đêm kiên nhẫn chờ vài giây, nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng bước chân đi tới mở cửa.
“Có lẽ, lão Neil đi gặp bác sĩ, không ở nhà.” Klein cố nặn ra nụ cười.
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên một giai điệu du dương truyền ra từ trong nhà, đó là khúc nhạc tuyệt vời được đánh ra từ cây đàn dương cầm, hệt như một hồ nước lặng sóng dưới ánh trăng, được bao phủ một tầng lụa bằng sương mỏng.
Vẻ mặt của Dunn lập tức trở nên nghiêm túc và nặng nề, trái tim của Klein cũng chùng xuống.
Hắn đang định thử bói toán một lần, đột nhiên thấy từ kẽ hở bên dưới cửa rò rỉ ra một dòng nước.
Ban đầu dòng nước này trong vắt, rồi dần bị nhuộm đỏ, rồi đỏ sậm như máu tươi, và cuối cùng là đỏ một cách đậm đặc.