Dịch giả: nh0ckd255
Bị năm ngón tay lạnh lẽo với các đốt ngón tay trắng bệch nắm chặt phần cổ tay, Klein tức thì dựng tóc gáy, theo bản năng rút tay rồi bối rối định lùi ra sau.
Cảm giác nặng nề truyền tới, Klein dùng hết sức lực toàn thân để kéo tay mình ra.
Bịch!
Thi thể tái nhợt và trần truồng kia bị kéo tới lệch người, rồi rơi khỏi chiếc bàn dài kia. Nhưng bàn tay lạnh lẽo trắng bệch vẫn nắm chặt lấy cổ tay Klein.
Klein tức thời mất năng lực suy nghĩ, đầu hắn chỉ còn lại ý nghĩ là rút súng bắn pằng pằng. Nhưng vì tay thuận bị nắm chặt, rút mãi không được, hắn quăng gậy đi, cố gắng nhiều lần vẫn không thể rút được súng lục ra khỏi túi súng dưới nách.
Cùng lúc đó, thi thể kia bỗng mở mắt để lộ đôi tròng mắt màu lam không có tiêu cự. Miệng gã mấp máy, phát ra tiếng nỉ non: “Hornaces… Hornaces… Hornaces…”
Sau ba tiếng, Klein vốn gấp tới mức luống cuống tay chân cảm giác được những ngón tay nắm chặt lấy cổ tay mình bắt đầu buông lỏng, sau đó rũ xuống. Tên hề áo đuôi tôm nhắm mắt lại, dường như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Nếu không phải thi thể còn nằm dưới sàn nhà lát đá, Klein cho rằng mình vừa gặp phải ảo thuật.
Hắn lảo đảo lùi ra sau vài bước, chỉ cảm thấy mọi bộ phận trên cơ thể đang co rụt lại vì sợ hãi và căng thẳng quá độ.
Phù… Phù… Klein thở hổn hển, từ từ khôi phục năng lực suy nghĩ, vừa cảnh giác vừa e sợ mà nhìn thi thể dưới nền.
Hắn rút súng lục ra, cẩn thận lùi khỏi phòng từng bước một, xác nhận thi thể kia không còn động tĩnh gì thì mới liếc nhìn phần cổ tay của bàn tay đang cầm súng. Nơi đó có năm dấu ngón tay đỏ sậm và sâu, im lặng kể rõ chuyện mà hắn vừa gặp.
Klein bình tĩnh không ít, lòng cứ quanh quẩn một câu chửi tục: Cmn nó chứ, làm bố mày sợ chết khiếp!
Sau khi thở dốc chừng mười giây, hắn bắt đầu phác thảo đồ vật trong đầu khiến bản thân nhanh chóng trở lại trạng thái tỉnh táo.
Klein cẩn thận hồi tưởng, “chiếu lại” từng cảnh tượng vừa xảy ra ban nãy. Tuy hắn không rõ vì sao thi thể tên hề lại “vùng dậy” như vậy, nhưng hắn nhạy bén nắm bắt được trọng điểm, đó là đối phương nỉ non “Hornaces” mấy lần!
“Lại là Hornaces…” Klein nhíu mày: “Cuốn bút ký gia tộc Antigenous ghi chép về quốc gia Đêm ở trên dãy Hornaces, khi ta minh tưởng và linh thị mà nghe được âm thanh không nên nghe thì cũng có từ “Hornaces” này, mà bây giờ người chết lại dùng cách thức kỳ dị nhấm mạnh Hornaces với ta… Chẳng lẽ đáp án cho rất nhiều vấn đề nằm ngay trên dãy Hornaces… Có lẽ nơi đó ẩn chứa nguy hiểm cực lớn, ví dụ như tà thần bị phong ấn trong dãy núi đó, thông qua những “lời cám dỗ” tương tự để tìm cách thoát thân.”
Klein nghĩ vậy, rồi cẩn thận trở lại căn phòng. Hắn đụng thi thể vài cái, xác nhận đối phương đã chết hẳn. Hắn nghĩ rằng không thể để “Người Nhặt Xác” Frye nhìn thấy cảnh mình biến nơi này thành một mớ lộn xộn, cho nên cố bơm dũng khí mà vừa kéo vừa khiêng thi thể lên chiếc bàn dài kia.
Trong quá trình này, Klein không chỉ cảnh giác cao độ, mà thần kinh căng thẳng có thể đứt phựt bất cứ lúc nào vì những động tĩnh nhỏ bé, hơn nữa hắn còn cảm thấy vô cùng ghê tởm khi phải tiếp xúc với da thịt lạnh lẽo của thi thể.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ vất vả này, hắn mới nhớ tới lý do vì sao mình lại tới gần thi thể, vì thế hắn lại tập trung nhìn về dấu vết kỳ lạ trên cổ tay của tên hề.
Dấu ấn kia không rõ từ khi nào đã tróc ra, co lại thành một quả cầu máu xen lẫn màu lam. Quả cầu máu này chỉ to bằng ngón cái, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung mà trái với các định luật vật lý.
“Đây là thứ gì vậy?” Klein thì thầm một câu, lại không dám lỗ mãng đụng vào.
Hắn hoàn toàn không muốn nuốt riêng quả cầu máu kỳ lạ này. Một là vì hắn hoàn toàn không rõ thứ này tốt hay xấu, hai là hắn tin rằng Frye đã kiểm tra kỹ càng thi thể nên chắc chắn phát hiện dấu ấn ở cổ tay từ trước, thậm chí còn có thể biết rốt cuộc nó là gì. Mà cho dù Frye không biết, cứ nộp lên cho đội trưởng khiến cả đội Kẻ Gác Đêm thăm dò nghiên cứu, hiển nhiên là tốt hơn việc ta thử nghiệm linh tinh nhiều… Klein thầm nghĩ. Sống trong một tổ chức, cá nhân phải hiểu cách sử dụng sức mạnh của tổ chức một cách tốt nhất.
Klein căng thẳng chờ đợi vài phút thì thấy Frye quay lại. Anh ta lập tức bị quả cầu máu kia thu hút, bèn hỏi vấn đề mà Klein vừa suy nghĩ xong: “Đây là gì vậy?”
“Không biết.” Klein thành thật lắc đầu, kể lại câu chuyện mà không giấu diếm điều gì.
“Dấu ấn bóc ra thành quả cầu máu…” Frye gật đầu như đang tự hỏi: “Thi thể người phi phàm luôn biến hóa theo cách khá kỳ quái…”
Anh ta ngẩng đầu nhìn Klein: “Anh đi mời đội trưởng tới đây, nói cả nội dung lời thì thầm cho anh ấy.”
“Ok.” Klein đã muốn rời khỏi chỗ này từ nãy rồi.
“Anh không phải tới đây cùng đội trưởng đâu.” Frye bổ sung một câu: “Tôi nghĩ là anh chắc chắn không thích hình ảnh tiếp sau.”
Lúc nói, anh ta cầm con dao giải phẫu màu trắng bạc bên cạnh lên.
Klein gật đầu, lòng còn sợ hãi: “Đây đúng là điều tôi muốn.”
Hắn cầm gậy, đội mũ rồi rẽ qua cửa Chianese, tới phòng trực thấy đội trưởng Dunn, người đã không còn vẻ mệt mỏi gì nữa.
Dunn bình tĩnh nghe hắn kể, sau đó khẽ gật đầu nói: “Tôi sẽ báo cáo chuyện này để Thánh Đường giải quyết, có lẽ bọn họ sẽ phái người tới đỉnh núi cao nhất của dãy Hornaces xem thế nào.”
Klein đáp “vâng” một tiếng, thấy phòng này chỉ có đội trưởng và “Kẻ Không Ngủ” Cornley, bèn thuận miệng hỏi: “Al và những người khác đi nghỉ rồi à?”
Dunn gật đầu nói: “Al với Borgia đang ở giáo đường St Selina, còn Lolotta hẳn là đi tìm quán cà phê rồi.”
“Quán cà phê? Cô ấy hình như chưa khỏi hẳn mà?” Klein kinh ngạc.
Dunn vuốt vuốt hai bên xương mày, cười nói:
“Lolotta có ba sở thích, cà phê, đồ ngọt và hầu gái. Cô ấy nói bắt buộc phải có ba thứ đó mới có thể nhanh chóng khỏi hẳn được.”
“Hầu gái?” Klein ngỡ ngàng hỏi lại. Chẳng lẽ Lolotta có sở thích đó?
Dunn lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Cô ấy thích hầu gái, ừm, đúng là như vậy, hơn nữa còn thích ngực bự.”
“… Cô ấy đúng là người kỳ quái.” Klein không biết nên tỏ vẻ như thế nào cho đúng.
Dunn không trì hoãn nữa, bước ra ngoài phòng trực. Klein dõi theo bóng lưng anh ta, yên lặng chờ anh ta quay người. Cùng lúc đó, hắn thấy “Kẻ Không Ngủ” Cornley lấy đồng hồ bỏ túi, ấn mở nắp ra.
Truyện đề cử: Nước Sôi Lửa Bỏng
Ba, hai, một… Klein đếm xong, Dunn liền ngừng lại, quay người và nói:
“Lại quên một việc. Klein, hôm nay cậu trải qua nhiều chuyện rồi, sau khi thả lỏng hẳn là sẽ rất mệt, nên chiều không cần ở đây nữa, cứ về nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày mai sẽ trình đơn xin, nhớ liệt kê kỹ các tổn thất ra. Ừm, đừng quá để ý chuyện giết chết người phi phàm, việc cậu giết gã chẳng khác nào cứu được nhiều người hơn.”
“Thực ra tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.” Klein lặng lẽ thở hắt ra.
Dunn khẽ gật đầu, đang định quay người thì bỗng anh vỗ nhẹ lên trán một cái rồi nói:
“Còn nữa, tôi đã giao bức tranh chân dung người phi phàm kia cho Leonard, để cậu ta với sở cảnh sát phụ trách điều tra tiếp. Tôi nghĩ chắc là người phi phàm này đi xe ngựa, ăn đồ ăn và có chỗ ở cố định ở thành phố Tingen này. Phàm là việc xảy ra đều để lại dấu vết, những lời này của Russel đại đế quả nhiên rất chí lý.”
“… Đúng vậy.” Klein đờ đẫn trả lời.
Khi đội trưởng đi xa rồi, hắn mới rời khỏi phòng trực, chậm rãi đi lên tầng hai. Trên đường đi, hắn bỗng nhớ tới một việc, cảm thấy sợ hãi hơn hẳn:
“Tên hề áo đuôi tôm nói rằng hội Mật Tu nắm giữ danh sách đường tắt tương ứng của “Thầy Bói”… Cho dù đây là phóng đại, kỳ thực bọn họ không có phương pháp điều chế danh sách cao, nhưng chắc chắn không thiếu danh sách thấp. Nói cách khác, bọn họ có không ít thầy bói. Như vậy liệu có thể bói ra là ta giết tên hề áo đuôi tôm, từ đó âm thầm trả thù không? Không đối phó được Kẻ Gác Đêm, chẳng lẽ còn không đối phó được một tên “Thầy Bói” thiếu thủ đoạn khắc định như mình…”
Klein dừng lại trên cầu thang, nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, rồi hắn nhanh chóng phát hiện là mình lo lắng thái quá:
“Thứ nhất, hội Mật Tu hoàn toàn không biết Kẻ Gác Đêm có những thành viên nào. Thứ hai, cho dù có biết một hai người, chưa chắc bao gồm cả nhân viên văn chức như mình. Thứ ba, trong tình hình này, trừ phi là “Nhà Tiên Tri”, còn không thì chẳng thể nào bói được hung thủ là ai.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi rời khỏi công ty, đi xe ngựa công cộng quay lại phố Hoa Thủy Tiên. Tuy trưa nay hắn chẳng ăn gì, nhưng lúc này cảm thấy không thèm ăn.
Klein vào phòng ngủ, cởi bộ vest bị sờn rách ra trước, bỏ chiếc mũ phớt ra, sau đó nằm dài trên giường định ngủ một giấc.
Suy nghĩ của hắn vẫn nảy lên rất nhiều, toàn thân không thể nào lơi lỏng được, nhưng thứ lặp lại trong đầu không phải cảnh tượng bắn chết tên hề áo đuôi tôm nữa, mà là cảnh hắn kéo thi thể, là cảm xúc khiến người ta rợn tóc gáy.
Hắn đã bớt cái cảm giác khó ở khi lần đầu giết người, nhưng lại thêm sự buồn nôn khi chỉ nghĩ lại thôi là sẽ mọc lên từng cục mụn một.
“Đây có lẽ chính là mục đích của Frye, mong mình thông qua việc nhìn thẳng vào thi thể để chiến thắng bóng ma tâm lý… Nhưng mà, bóng ma tâm lý cũ vừa hết, bóng ma tâm lý lại xuất hiện…” Klein tự giễu, tinh thần cũng thư giãn ra theo.
Hắn ngủ từ lúc nào không biết, chờ khi tỉnh dậy bụng đã réo lên ùng ục.
“Mình cảm thấy có thể ăn cả một con bò!” Klein thì thầm một câu, thấy mặt trời đã ngả về đằng tây, ánh sáng lóe ra từ đường chân trời.
Thay bộ đồ ở nhà tuy cũ nhưng thoải mái, hắn bước xuống tầng một, còn chưa kịp nghĩ nên làm gì cho bữa tối thì đã nghe thấy tiếng cửa mở.
Melissa… Hắn mỉm cười nghĩ.
Từ khi bắt đầu đi xe ngựa công cộng, con bé không về nhà muộn nữa.
Chìa khóa xoay, cửa được mở ra, Melissa xách chiếc túi đựng sách vở bước vào. Con bé nhìn nhà bếp, nói:
“Klein, anh có thư này, do thầy của anh gửi tới.”
Thư của thầy giáo? Đúng rồi, mình có viết thư hỏi ông ấy các tài liệu lịch sử liên quan tới đỉnh núi cao nhất dãy Hornaces… Klein sửng sốt, sau đó mới nhớ ra.