Dịch: alreii
Giới sử học các quốc gia ở đại lục Bắc đều công nhận kỷ thứ 4 bao phủ một lớp sương mù dày đặc, khiến người ta không thấy rõ chân tướng.
Ghi chép mọi phương diện về đoạn lịch sử này đều có rất nhiều thiếu sót và mơ hồ. Thành cổ, văn hiến và những lăng mộ đào được rất ít, không chứng thực được điều gì cả. Nhưng nó không đại biểu không có ai nghiên cứu, tuy rất ít nhưng vẫn có một vài di tích và tư liệu.
Klein bản gốc là một tên đam mê cuồng nhiệt với lịch sử kỷ thứ 4, từng đọc rất nhiều luận văn và sách báo. Giờ đây hắn vẫn còn nhớ khá nhiều nội dung:
Bất luận là đế quốc Solomon, vương triều Tudor hay đế quốc Troensost đều có phong cách kiến trúc giống nhau. Phong cách kiến trúc trái ngược với lẽ thường, hỗn loạn không đối xứng, thích dùng màu đen làm đặc điểm. Trong đó có tính đại biểu nhất là giá cắm nến treo ngược trên trần nhà và dấu ấn hoa văn như bị chém trên bức tường màu đen.
Klein giơ cao đèn bão, nhìn những chiếc cán tròn kim loại treo trên mái vòm và giá cắm nến được khảm nơi phần đế của chúng nó. Chính vì chúng nó nên phản ứng đầu tiên của hắn chính là kiến trúc dưới mặt đất này thuộc về kỷ thứ 4, thuộc về đoạn thời gian cổ xưa bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày, khiến rất nhiều nhà lịch sử học, nhà khảo cổ học tiếc hận không thôi.
“Có mấy bài luận văn từng nhắc đến, trong những kiến trúc khác nhau, số lượng giá cắm nến sẽ khác nhau. Ba đế quốc lớn tuy sùng bái cái đẹp không đối xứng, nhưng dường như mọi phương diện đều có quy định nghiêm ngặt tỉ mỉ… Trái 3 phải 2 là quy cách cao nhất mà dân thường được hưởng thụ, đây là phán đoán từ quy cách bố cục và những ngôi nhà còn sót lại…” Klein giơ cánh tay lên, vừa chậm rãi tiến lên trước vừa đếm giá cắm nến hai bên.
Đại sảnh này còn rộng lớn hơn dự tính của hắn, đi gần phải trăm mét mới nhìn thấy một cái bệ cao nửa mét trên mặt đất, nhìn thấy bức tường dày nặng chứng tỏ cuối đường.
“Bên trái 41 chiếc giá cắm nến treo ngược, bên phải 40. Ồ khoa trương quá, nơi này thuộc về tầng lớp nào? Đại quý tộc? Shhh, gia tộc Antigenus, gia tộc của Zarathu đều là quý tộc ở kỷ thứ 4… Bọn họ đồng thời còn là gia tộc người phi phàm mạnh mẽ đáng sợ, những đại quý tộc khác chắc cũng không khác mấy…” Klein giơ đèn bão lên, tiếp tục tiến về phía trước. Hắn nhìn cầu thang bên cạnh chiếc bục nọ, nhìn dấu vết như bị rìu chặt đao chém trên lớp gạch màu đen của nó.
Là di tích của kỷ thứ 4 thật à? Klein suy tư.
Dựa vào thị lực nhạy bén, nhờ vào ánh sáng của đèn bão, thấy trên chiếc bệ cao nửa mét có hai chiếc ghế dựa bằng sắt đen, cực lớn, cổ xưa, từ trên cao nhìn xuống.
Tận hai chiếc ghế!
Hai chiếc! Tại sao lại có hai chiếc ghế? Dựa vào bố cục, ghế ngồi nơi này đáng lẽ thuộc về vị có quyền lực lớn nhất ở đây, nhưng sao lại có tận hai chiếc ghế? Đại quý tộc đồng đẳng? Song bá tước, song công tước, song vương tử? Klein dần dần cảm thấy kiến thức lịch sử của mình không đủ dùng rồi.
Hắn nhớ rõ, có rất nhiều bài luận văn từng nhắc đến: Trong ba đại đế quốc Solomon, Tudor và Troensost có phân chia đẳng cấp, tầng lớp rõ ràng và nghiêm ngặt, không thể vượt qua. Theo lý luận này, bên trong một thế lực đáng lẽ không nên tồn tại hai thủ lĩnh ngang hàng.
“Kỳ quái…” Klein lầu bầu một câu, xem như nói cho tiểu thư vệ sĩ nghe.
“Có gì kỳ quái chứ?” Sau lưng hắn chợt vang lên giọng nói lơ lững hư ảo, ở trong đại sảnh cổ xưa tĩnh lặng trống rỗng, nó cực kỳ ghê rợn.
Khóe miệng Klein giật giật, đúng sự thật nói cho đối phương biết đặc điểm hình dáng và cấu tạo, kiến thức lịch sử liên quan và sự nghi ngờ về địa vị mà mình quan sát được, cuối cùng còn bổ sung: “Thông gió nơi này làm rất tốt, không biết còn có cửa ra vào nào khác không.”
Tiểu thư vệ sĩ hòa mình vào trong bóng tối lặng im nghe xong, nhìn Klein với vẻ sâu xa: “Tại sao anh lại biết nhiều như vậy?”
Bởi vì tôi là sinh viên khoa lịch sử chứ sao… Klein thầm khinh bỉ trong lòng. Hắn mỉm cười nói: “Nếu không lựa chọn làm thám tử, có lẽ tôi đã trở thành một nhà lịch sử học trẻ tuổi có lương tâm rồi.”
Tiểu thư vệ sĩ không trả lời, cũng không biến mất, dẫn dầu bay đến chiếc bục cao nọ.
Klein xách đèn bão theo sát đằng sau, chiếc bục cao nữa mét rất lớn, rộng chừng 40 mét, dài chừng 10 mét.
“Phong cách kiến trúc rộng lớn khoáng đạt, cũng là một đặc điểm của kỷ thứ 4.” Hắn thuận miệng nói một câu. Klein cẩn thận đến trước hai chiếc ghế to lớn bằng sắt đen nọ, giơ đèn bão, cẩn thận quan sát.
“Dường như là để cho người khổng lồ 3 4 mét ngồi… trên lưng ghế có đồ án như huy hiệu, bên này là vương miện màu đen… bên này là một bàn tay nắm lấy quyền trượng… Không biết chúng nó tượng trưng cho điều gì…” Klein lầm bầm như tự nói một mình, không hề hy vọng tiểu thư vệ sĩ sẽ trả lời.
Nhưng quý cô hai chân lơ lững rời mặt đất đó lại chợt mở miệng: “Đây là huy hiệu của gia tộc Tudor.”
“Hả?” Klein ngạc nhiên nhìn qua, thấy tiểu thư vệ sĩ đang chỉ bàn tay cầm quyền trượng.
Gia tộc Tudor? Đây là di tích của vương triều Tudor kỷ thứ 4? Đây là cung điện của vị thành viên nào đó thuộc hoàng tộc? Klein nhíu mày nói: “Cô có nhận ra huy hiệu còn lại không?”
Thế mà ngang hàng với thành viên của gia tộc Tudor!
Tiểu thư vệ sĩ lắc đầu, không nói chuyện.
Klein thấy vậy đành phải tạm thời từ bỏ ý nghĩ muốn nghiên cứu, nói: “Sau khi gia tộc Tudor và Troensost phân biệt thành lập đế quốc, đều vẫn giữ phong cách vốn bắt nguồn từ đế quốc Solomon. Ví dụ như giá cắm nến treo ngược, dấu ấn bị chém vv… việc này không phù hợp với lẽ thường. Nếu tôi là hoàng đế, dù rất nhiều thứ cần phải kế thừa đời trước, nhưng vẫn sẽ thay đổi một vài thứ để đánh dấu sự đặc biệt của bản thân. Điều này có phải chứng tỏ ba đế quốc lớn che giấu gì đó liên quan đến nhau?”
Hắn đoán gia tộc Solomon, Tudor và Troensost đều nắm giữ Hắc Hoàng Đế, cũng chính là đường tắt Luật Sư, phong cách giống nhau là vì yêu cầu để đóng vai!
Tiểu thư vệ sĩ trầm mặc mấy giây, phun ra mấy từ: “Chỉ có hoàng đế mới được xưng là hoàng đế.”
Đây là đang chứng thực ý nghĩ của mình? Klein không hỏi nhiều nữa, xách đèn bão đi vòng quanh hai chiếc ghế lớn bằng sắt đen, không phát hiện được thứ gì khác.
“Chúng ta tiếp tục tiến về phía trước xem sao.” Klein đề nghị.
Lời của hắn vừa dứt, tiểu thư vệ sĩ đã tự mình lướt tới đoạn cuối bệ cao, âm u lạnh lẽo xung quanh vẫn chưa từng thay đổi.
Tiến về phía trước mấy mét, Klein mượn nhờ ánh sáng của đèn bão, nhìn thấy trên bức tường đoạn cuối đại sảnh có 7 cánh cửa đá dày nặng màu đen. Chúng nó được sắp sếp lần lượt là bên trái 2, chính giữa 1, bên phải 4. Hoàn mỹ phù hợp với truy cầu không đối xứng của kỷ thứ 4.
Klein đổi gậy batoong qua bàn tay xách đèn bão, tùy ý tung đồng xu, đọc thầm:
“Nên bắt đầu từ bên trái.”
Keng!
Đồng xu xoay tròn rơi xuống lòng bàn tay của hắn, hình người hướng lên trên.
“Chúng ta đi bên trái.” Klein dẫn đầu cất bước.
Tiểu thư vệ sĩ im lặng đi theo, thẳng đến khi đến gần cánh cửa bên trái mới chợt nói: “Từ bên phải cũng vậy thôi.”
Cũng chính là nói, xem bói hay không đều giống nhau… Klein nhếch khóe miệng, giơ cao đèn bão, quan sát kỹ đồ án và ký hiệu trên cánh cửa:
Màn đêm làm nền, tô điểm cho vòng tròn đỏ rực sáng chói bị che mất một nửa.
Đây là… Con người Klein chợt co lại.
Đây là thánh huy của đêm tối! Đây là tượng trưng của Nữ Thần Đêm Tối!
Vào kỷ thứ 4, giáo hội Nữ Thần ủng hộ vương triều Tudor? Hắn suy nghĩ, đặt bàn tay lên cửa đá.
Kítttt!
Trong tiếng ma sát nặng nề đứt quãng, cửa đá màu đen chậm rãi mở rộng về phía sau.
Ánh sáng đèn bão chiếu vào, cảnh tượng bên trong từng chút một phác thảo ra trong tầm mắt của Klein:
Đầu tiên hết là khoảng đất trống rộng mấy mét, vẫn được lát đá phiến màu đen, tiếp đó là một bệ cao gần 1 mét.
Klein thận trọng tiến về phía trước, giơ cao đèn bão, để nó chiếu sáng sự vật trên bệ cao.
Mấy giây sau, ánh sáng nhiễm lên sắc lửa phác họa ra một bức tượng lớn, nó dài chừng 4 5 mét, gần như chiếm hết cả căn phòng.
Đó là một quý cô với khuôn mặt mông lung nhưng lại cực kỳ đẹp đẽ, tay phải của cô ta chống đầu, nằm trên bục. Cô ta mặc một chiếc váy tầng cổ điển sắc đen nhưng không hề phức tạp, phía dưới đầu có một vòng tròn tỏa ra ánh sáng.
Trên váy của quý cô này lấp lánh điểm điểm sáng, đó là những mảnh vỡ bảo thạch lấp lánh trong suốt.
Chỉ nhìn một cái, Klein như thấy được những ngôi sao giữa màn đêm. Được phụ trợ như vậy, hình tròn dưới đầu quý cô như là một vầng trăng tròn.
Đây là… Suy nghĩ của Klein như bị đông lại, nhưng trong đầu có một suy đoán đang điên cuồng va chạm, muốn xông ra.
“Nữ Thần Đêm Tối?” Trong giọng nói của tiểu thư vệ sĩ mang theo nghi ngờ hiếm thấy.
Mặc kệ là nhìn từ ý nghĩa tượng trưng hay là biểu hiện thực tế, đây dường như chính là tượng của Nữ Thần rồi! Suy đoán của Klein cuối cùng thành hình, vang vọng quanh quẩn trong đầu của hắn.
Hắn nhớ mình từng hỏi đội trưởng Dunn Smith, hỏi khác biệt giữa tà thần và chính thần. Tà thần có hình tượng giống với sinh linh có trí tuệ, mà chính thần chỉ là thánh huy được tạo thành từ ký hiệu tượng trưng!
Mà hôm nay, ngay giờ phút này, trong kiến trúc cổ xưa dưới mặt đất quỷ dị này, hắn nhìn thấy một pho tượng nghi là Nữ Thần Đêm Tối, một pho tượng hình người hoàn hảo!
Nó đại biểu cho điều gì, chỉ nghĩ thôi đã khiến Klein không rét mà run.
Chẳng lẽ Nữ Thần từng là tà thần?
Không… chắc là tà thần nào khác của lĩnh vực bóng đêm… Nhưng huy hiệu Đêm Tối trên cửa không hề khác biệt gì với trước mắt…
Hoặc là nói, có hình tượng của sinh vật trí tuệ cũng không phải là tiêu chuẩn để phân biệt tà thần và chính thần? Dù sao thì cấp bậc của đội trưởng không cao, hiểu biết vẫn chưa được chính xác.
Còn có khả năng là người của gia tộc Tudor cố ý khinh nhờn Nữ Thần! Cũng có thể là đang mượn nhờ cái này bố trí nghi thức quỷ dị nào đó!
Từng suy nghĩ nhảy nhót trong đầu Klein. Khiến hắn hoài nghi, thấp thỏm, căng thẳng, lại cảm thấy quái dị nói không rõ không thể nào miêu tả được.
“Chúng ta qua mấy cánh cửa khác xem sao.” Klein đưa mắt nhìn quanh một vòng, không phát hiện được thêm gì khác, hắn hít vào một hơi, chủ động lên tiếng.
Không biết 6 cánh cửa còn lại lần lượt tượng trưng cho điều gì, có phải đều tà dị và cổ quái thế này không… Hắn có vẻ ngưng trọng suy nghĩ.