Dịch giả: nh0ckd255
“Ok.” Nghe Dunn nói, Leonard thoải mái đáp lại.
Sau đó anh ta và đám người Klein cùng nhau đi tới kho hàng, tới gần nơi quái vật Bieber “tự nổ tung”, coi đây là trung tâm mà tìm kiếm ra ngoài.
“Đội trưởng, rốt cuộc chúng ta đang tìm cái gì?” Klein nhìn máu thịt hôi thối rải rác khắc đất, cố nén cảm giác buồn nôn lại, nghi hoặc nhìn đội trưởng Dunn Smith ở bên cạnh.
Dunn không ngẩng đầu mà dùng đôi mắt xám sâu thẳm lướt qua mặt đất:
“Thức tỉnh trước, mất khống chế và biến thành quái vật đã chứng tỏ Riel Bieber chưa nhận lấy hết sức mạnh phi phàm mà cuốn bút ký kia cung cấp, đồng thời cũng cho thấy một bộ phận trên cơ thể hắn được tập trung siêu phàm nên trở thành vật liệu có phẩm bậc tương đối cao. Sau này nếu gặp tình huống tương tự, cậu đừng quên, bởi đó có lẽ là một “thứ” khá là quan trọng.”
Là vậy à… Klein gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Trong giây lát ấy hắn bỗng nghĩ tới một chuyện khác: Nếu nơi tập trung sức mạnh phi phàm của quái vật Bieber là cái chỗ đó, chả phải xấu hổ lắm à… Sau này dùng nó điều chế thuốc, chẳng phải là tởm lợm lắm à…
Ngay khi Klein mải mê suy nghĩ, Borgia tinh mắt bèn lên tiếng: “Tìm được rồi, khụ!”
Đám người Dunn và Al lập tức đi tới. Bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy nên Klein cũng chạy tới chỗ Borgia. Rồi hắn nhanh chóng nhìn thấy thứ trước người Borgia. Đó là một thứ màu xám trắng to bằng nắm tay người, bên ngoài đầy những nếp nhăn, toàn thân mềm mại, dường như là bộ não mới lấy ra khỏi đầu. Tuy Klein không nhìn ra cục màu xám trắng này có gì phi phàm, nhưng chỉ riêng việc nó không bị tổn hại gì sau vụ nổ ban nãy là hắn tin Borgia không tìm nhầm.
Dunn cẩn thận quan sát rồi ngồi xổm xuống, vừa duỗi tay phải, vừa dùng tay trái đeo găng tay đen cẩn thận cầm thứ màu xám trắng đó lên.
Vừa bị động tới, thứ đó lập tức chia ra ngoài, biến thành một thứ chất lỏng đặc sệt.
Lúc này Al Harson lấy một hộp vuông màu thiết sắt ra khỏi ngực, bỏ từng điếu xì gà ở trong ra rồi cho vào túi áo. Sau đó ông ta đưa hộp sắt cho Dunn, cười nói:
“Tôi biết anh chỉ thích dùng tẩu thuốc thôi.”
Dunn “a” một tiếng, nhận lấy hộp sắt hình vuông kia rồi “rót” thứ chất lỏng đặc sệt màu xám trắng kia vào trong, tạm thời để đó.
Sau khi cất xong, anh và đám người Lolotta lại tìm kiếm hiện trường một lần nữa. Xác nhận không bỏ sót thứ gì, bọn họ mới rời khỏi nơi này. Lúc ra ngoài bọn họ thấy ngựa đang nôn nóng giơ móng cào đất, suýt thì giãy khỏi dây thừng.
“Để tôi lái xe.” Borgia giơ tay che miệng, khẽ ho một tiếng.
“Tôi biết là anh biết vỗ về lũ động vật.” Al mỉm cười gật đầu.
Lúc lên xe ngựa, Dunn, Lolotta, Al Harson và Klein vẫn duy trì “động tác duỗi gập” đều im lặng, không ai nói gì.
Chờ khi vó ngựa vang lên, xe bắt đầu lăn bánh, Dunn mới nhìn sang phía Klein, châm chước rồi nói:
“Tôi biết là cậu chắc chắn rất tò mò về cuốn bút ký gia tộc Antigenous, muốn biết rõ ràng mọi chuyện.”
Không, không hề… Theo bản năng, Klein ngầm phủ định trong lòng. Đó là thứ cổ xưa đầy bất hạnh mà!
Nhưng Dunn không cho hắn thời gian trả lời mà tiếp tục nói:
“Chẳng qua tôi phải báo chuyện này cho Thánh Đường trước. Chờ khi bọn họ xác nhận cấp độ bảo mật của cuốn bút ký mới có thể xem xét là có cho cậu xem được không.”
” Không thành vấn đề.” Klein đáp ngắn gọn.
Dunn vừa duỗi gập cánh tay, ngẫm nghĩ rồi lại nói:
“Tôi từng hứa rằng chờ khi xác nhận Riel Bieber là hậu duệ gia tộc Antigenous thì sẽ khiến cậu trở thành thành viên chính thức của Kẻ Gác Đêm. Hiện tại chúng ta không chỉ khẳng định được thân phận của Riel Bieber, mà còn tiêu diệt con quái vật này, làm thất bại âm mưu của hội Mật Tu. Trong quá trình này cậu thể hiện vô cùng xuất sắc, tự tay giết chết một tên thành viên của tổ chức tà ác này, cho nên tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, lập tức xin Thánh Đường rồi chờ ý kiến phúc đáp của bọn họ.
Đúng rồi, tôi quên mất một chuyện quan trọng, đó là còn chưa hỏi cậu có muốn không. Klein Moretti, cậu có muốn chính thức gia nhập tiểu đội Kẻ Gác Đêm của thành phố Tingen, trở thành một thành viên của chúng tôi không? Tiền lương của cậu sẽ được tăng len gấp đôi, thành 6 bảng một tuần, hơn nữa hàng năm sẽ được tăng lương theo cấp độ nhất định. Tiền lương của cậu sẽ do giáo hội và sở cảnh sát quận Akhova mỗi bên chịu một nửa. Đồng thời cậu sẽ nhận được thân phận đốc sát thực tập, sẽ rất hữu dụng ở một số trường hợp cụ thể.
Làm một người phi phàm dạng phụ trợ, cậu không phải lúc nào cũng đối mặt với kẻ địch, nhưng mỗi tuần phải thay phiên canh giữ cửa Chianese một ngày… Nếu không được tiểu đội phê chuẩn thì cậu không được rời khỏi Tingen với bất cứ cái cớ nào, cũng phải giữ bí mật với cả người nhà…”
Chờ Dunn nói xong quyền lợi và giới hạn, Klein trầm tư mười mấy giây rồi nói: “Tôi hy vọng có thể trở thành một Kẻ Gác Đêm chính thức.”
Chỉ như vậy thì mình mới có thể tiếp xúc tới nhiều điều bí ẩn hơn, ví dụ như về hội Mật Tu!
Sau khi đọc xong những trang nhật ký Russel sưu tập được, Klein đã cải tiến một số ý tưởng về bản thân: Tinh thông tri thức thần bí học, tìm cách về nhà là điều mà hắn luôn luôn theo đuổi, mà tiến thêm một bước nữa là tăng sức mạnh bản thân để an toàn hơn mà sử dụng không gian thần bí trên màn sương xám, từ đó dùng nó để trở lại quê nhà.
Và thêm một mục tiêu nữa, chính như Russel đại đế đã nói, chỉ dựa vào ngoại lực đơn thuần không thôi là rất nguy hiểm! Hơn nữa, sau khi trở thành “Thầy Bói”, nhận được sức mạnh phi phàm, Klein phát hiện mình nắm giữ không gian thần bí kia hơn, ví dụ như có thể kéo thêm một thành viên nữa tham gia tụ hội. Điều này khiến hắn không thể không suy nghĩ rằng chờ khi hắn trở thành người phi phàm ở danh sách 8, danh sách 7 hoặc danh sách cao hơn, liệu không gian thần bí trên màn sương xám kia sẽ thay đổi theo chiều hướng càng có lợi hơn không.
Đương nhiên Klein biết rất rõ rằng tiền đề cho mọi thứ chính là hắn phải giải quyết hoàn toàn tai họa ngầm của ma dược “Thầy Bói, không thể nóng vội, không thể lỗ mãng.
“Được rồi, chờ khi Thánh Đường trả lời, cậu sẽ thành một thành viên của chúng tôi.” Đôi mắt xám của Dunn nhiễm đôi chút ý cười.
Đúng lúc này Al Harson vốn vẫn ngồi nghe từ nãy bỗng xen lời:
“Klein, tôi gọi cậu là Klein nhé, hôm nay cậu biểu hiện rất xuất sắc, thế mà giết được một người phi phàm của hội Mật Tu, mà tôi còn nghi ngờ gã đã đạt tới danh sách 7 rồi. Cậu làm như nào vậy? Tôi quả thực không tin được.”
Quả nhiên là hỏi… Klein đã chuẩn bị từ trước, lúc này ra vẻ như mình đang tổ chức ngôn từ. Hắn biết việc mình giết chết một người phi phàm mà có thể đọ sức với cả Dunn, Al và Lolotta là điều rất khó tin, rất bí ẩn. Chỉ cần đám người Al không mù, không đần thì sớm muộn gì sẽ hỏi tới, nhưng hắn không ngờ bọn họ lại nhịn tới giờ mới hỏi.
Cũng đúng, lúc nãy cả đội trưởng và Harson đều bị thương, tình hình có thể trở nên tồi tệ đi bất cứ lúc nào, nên những lúc như này mọi chuyện có thể khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt đều phải đè xuống trước, tránh cho mình vì bị vạch trần “bí mật” mà bí quá hóa liều… Chờ khi mình tỏ thái độ, sẵn sàng chính thức gia nhập Kẻ Gác Đêm, bọn họ mới yên tâm mà hỏi… Đều là “người từng trải” mà, dù không trao đổi gì với nhau, nhưng đều đưa ra quyết định vô cùng ăn ý…
Klein tỏ ra suy nghĩ rồi đáp:
“Đây là một chuyện vô cùng may mắn, do tên hề đó đưa ra một phán đoán sai lầm chết người. Lúc ấy vật phong ấn “2 – 049” bị vụ nổ hất tới gần tôi, cách tôi khoảng năm sáu mét gì đó. Lúc ấy gã chỉ liếc qua liền kết luận rằng tôi nằm trong phạm vi ảnh hưởng của vật phong ấn. Mà khi đó tôi bị ảnh hưởng của vụ nổ nên bị choáng, động tác chậm chạp, thoạt trông như bị khống chế vậy.
Tên hề kia ẩn mình đi tới gần tôi không biết từ khi nào, dùng việc giải cứu tôi và danh sách 8 “Tên Hề” của ma dược “Thầy Bói” để dụ dỗ tôi đi lấy cuốn bút ký gia tộc Antigenous. Đúng vậy, gã nói rằng hội Mật Tu nắm giữ danh sách đường tắt của ma dược “Thầy Bói”, nói rằng bản thân gã cũng từng là một “Thầy Bói”.”
…
Klein kể lại kỹ càng tình hình khi đó, thậm chí còn cả những suy luận trong lòng, bao gồm cả việc hắn cho rằng tên hề áo đuôi tôm bói ra có nguy hiểm khi lấy cuốn bút ký nên mới thay đổi phương pháp. Đương nhiên tất cả những lời nói thật ấy đều để che giấu câu nói dối ban đầu, rằng hắn từng bị vật phong ấn “2 – 049” khống chế.
“Bói ra là có nguy hiểm cực lớn khi lấy bút ký? Đúng, quả thật là quá nguy hiểm, nhưng nguy hiểm này lại nằm ở cậu cơ.” Lolotta che miệng khẽ cười: “Gã bói đúng rồi đó, nhưng lại khiến bản thân gã rơi vào nguy hiểm chết người, đây đúng là chuyện thú vị.”
Klein giật mình một cái, rồi trịnh trọng gật đầu: “Quả thực là vậy, bói toán ra kết quả luôn không quá rõ ràng, mà mơ hồ thì có nghĩa là có khả năng giải mã sai.”
Ừm, ta phải chú ý điều này!
“Sau đó cậu giải quyết gã như nào?” Dunn vừa duỗi gập tay, vừa dựa ra sau rồi hỏi.
Klein cười nói:
“Tôi vờ đồng ý, để gã tới đánh thức tôi lại. Mà gã không dám tiến vào phạm vi ảnh hưởng của vật phong ấn, nên đứng cách tôi chừng hai ba mét, rồi dùng một tờ giấy kỳ quái định đẩy tôi. Bắt lấy cơ hội đó, tôi bắt lấy tờ giấy kia rồi kéo gã vào phạm vi ảnh hưởng của vật phong ấn “2 – 049″, cũng bắn liên tục, hoàn thành được mục đích. Haiz, đây là việc khiến tôi khá xấu hổ, lúc ấy tôi không tin rằng mình sẽ bắn trúng gã với khoảng cách hai ba mét kia.”
Al khẽ gật đầu:
“Với năng lực né tránh của gã thì khoảng cách hai ba mét đó không hề đảm bảo là bắn trúng. Có lẽ cậu có thể bắn trúng gã, nhưng nếu không trúng vị trí yếu hại thì phiền toái… Sự lựa chọn của cậu lúc đó không hề sai lầm chút nào, thậm chí phải nói là xuất sắc. Nếu là tôi, chưa chắc tôi đã làm tốt được như cậu.”
Ông ta không hỏi chuyện sau đó, bởi vì tên hề áo đuôi tôm khi rơi vào phạm vi khống chế của vật phong ấn “2 – 049” thì kết cục đã xác định, chính là một bia ngắm sống.
“Sau “Thầy Bói” là “Tên Hề”… Đúng là kỳ quái…” Dunn bỗng cảm thán.