Dịch giả: nh0ckd255
Pằng!
Viên đạn màu bạc vượt qua khoảng cách vài mét mà xuyên thẳng vào cổ tên hề áo đuôi tôm. Từng dòng máu chảy ra, nhuộm đỏ da thịt, nhuộm đỏ chiếc nơ.
Tên hề mặc áo đuôi tôm không thể kêu lên, cổ họng chỉ phát ra tiếng hà hà. Gã muốn giơ tay dời vết thương chết người kia đi, nhưng khớp bả vai với các đốt ngón tay như bị rót đầy nhựa cao su, khiến động tác cứng nhắc và chậm chạp.
Pằng!
Đã tiến vào trạng thái minh tưởng nên Klein không bị máu tươi làm cho sợ, hắn tiếp tục bóp cò, bình tĩnh như đang luyện tập hàng ngày.
Trán tên hề bỗng xuất hiện một lỗ thủng dữ tợn, dòng máu đỏ trào ra, khiến đôi mắt trở nên tối xuống. Uy lực của khẩu súng lục tinh xảo này mạnh hơn Klein tưởng tượng không phải là ít.
Đầu gối tên hề gấp khúc, cánh tay rũ xuống, tên hề chậm rãi ngã xuống, đôi mắt ánh lên vẻ mờ mịt. Thân thể gã run rẩy vài cái, rồi từ từ thả lỏng, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Một phát súng trúng đích, Klein lạnh lùng quay người, vặn ổ xoay khiến vỏ đạn rỗng lả tả rơi xuống đất. Sau đó hắn, trong trang phục vest đen và đầu đội mũ phớt, đi về phía Al Harson, vừa đi vừa lấy viên đạn săn ma cuối cùng ra khỏi túi áo, nhét vào trong lỗ đạn.
Sở dĩ hắn không quay đầu lại nhìn tình trạng tên hề chỉ đơn giản là vì cảm thấy khó chịu khi lần đầu giết người, nhưng không giết không được. Hắn không biết đối phương mà bị rối gỗ khống chế hoàn toàn thì sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa hắn không muốn lại mạo hiểm tiến vào phạm vi ảnh hưởng của vật phong ấn “2 – 049”, dù sao chẳng ai rõ lúc này liệu có xảy ra biến hóa kỳ quái nào khiến biện pháp dùng “nghi thức đổi vận” để cứu bản thân mất tác dụng.
Về phần đồ vật trên người tên hề áo đuôi tôm, Klein chỉ quan tâm tới việc có phương pháp điều chế ma dược tên là “Tên Hề” không, hoặc manh mối tương ứng, nhưng đây không phải chuyện cần hoàn thành ngay lập tức, chờ lát nữa cùng đám người Dunn, Al cùng làm là được. Đội ngũ Kẻ Gác Đêm chiếm được những gì mà hắn nhận được, cho nên bọn họ sẽ không tiếc một phương pháp điều chế ma dược danh sách 8 làm gì. Cùng lắm thì mất thêm thời gian tích lũy công lao, dù sao hắn mới thành “Thầy Bói” không lâu, từ giờ đến lúc “tiêu hóa xong” còn lâu.
Suy nghĩ cứ nảy lên trong đầu, Klein bước nhanh tới cạnh Al Harson. Quý ông mặc áo gió màu xám vạt đối xứng này mấy lần cố gắng ngồi dậy nhưng đều không được, khiến toàn thân đầy bùn đất và tro bụi.
“Ông Harson, có cần tôi làm gì không?” Hắn ngồi xổm xuống, mở miệng hỏi, khẩu súng lục trong tay thì được chĩa xuống bên cạnh tránh việc cướp cò.
Al thở dốc một hơi, cảm thán: “Quái vật kia mạnh thật, nếu không phải còn có nhược điểm…”
Nói tới đây, ông ta chỉ vào bình nhỏ kim loại màu xanh da trời bên cạnh, tự cười nhạo: “Vốn định uống thuốc, nhưng mà tay run…”
Chiếc bình kim loại màu xanh da trời kia chỉ to bằng ngón cái của Klein, cao chưa tới 5cm, nắp bình với phần vặn xoắn bên trong rơi ở bên cạnh, ướt đẫm chất lỏng.
Klein giơ tay nhặt bình lên, nheo mắt lại nhìn, bất đắc dĩ đáp:
“Harson, chỉ còn vài giọt dính trên thành bình thôi.”
“Cậu đi… tìm trên người Borgia…. Bên trong… Bên trong túi áo.” Al vừa nói vừa thở hổn hển.
“Ok.” Klein đứng dậy, tiện thể hỏi một câu: “Là thuốc trị liệu à?”
Vật phẩm thần bí?
“Không, nó chỉ có đôi chút hiệu quả trị liệu, chủ yếu… chủ yếu là kích thích tinh thần của chúng ta, ép tiềm năng… của thân thể chúng ta, khiến chúng ta giữ được trạng thái tốt nhất… trong khoảng thời gian ngắn, chống đỡ tới lúc về, tới lúc nhận… Nhận trị liệu.” Al thử ngồi dậy, nhưng vẫn không được: “Tên của nó là “Sự Ngóng Trông Của Nữ Thần”… Cậu nhớ cho Borgia uống một nửa.”
Klein không lề mề, lập tức quay người đi tới bên cạnh Borgia, người đang rên rỉ đau đớn, tìm được một bình kim loại nhỏ màu xanh da trời từ trong ngực của vị Kẻ Gác Đêm đang nửa hôn mê này. Hắn vặn nắp, cẩn thận ghé miệng bình tới bên miệng Borgia.
Borgia cảm nhận được, cố gắng mở miệng ra. Klein nghiêng bình, khiến chất lỏng màu đỏ sậm chảy vào trong miệng Borgia.
Tính toán lượng vừa đủ là Klein thu bình lại, rồi vặn nắp.
Hiệu quả của loại thuốc này khá là tốt, Borgia uống xong vài giây, trở nên tỉnh táo hơn, và khàn khàn nói: “Cảm ơn.”
Nói xong, anh ta chống tay đứng dậy, xử lý vết thương trên người trước rồi đi tới Dunn và Lolotta đang hôn mê, móc “Sự Ngóng Trông Của Nữ Thần” ra từ trong túi áo thứ hai.
Klein thì quay lại chỗ Al, rót nửa lọ thuốc còn lại vào miệng đối phương.
Al thở hổn hển vài hơi, động tác trở nên nhanh nhẹn mà đứng lên như chưa từng bị thương bao giờ.
“Tôi đi giúp Borgia, cậu đi giúp đồng nghiệp của cậu đi.” Vị quý ông trung niên trông rất quyến rũ này chỉ vào Leonard Mitchell.
Klein không ý kiến gì, hắn quay người đi tới cạnh “Thi Sĩ” Leonard.
“Không cần, tôi tự uống được.” Leonard, lúc này đầu tóc rối tung, mỉm cười giơ bình kim loại nhỏ trong tay lên.
Nhìn đối phương chống tay nhanh nhẹn đứng dậy, Klein vốn định oán thầm bỗng giật mình: Vết thương của Leonard nhẹ hơn cả mình tưởng… Anh ta vốn có thể uống thuốc từ trước! Nói cách khác, có khả năng anh ta đã thấy mình đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ mà thực hiện “Nghi thức đổi vận”!
Không, vẫn còn may là ta chỉ lẩm nhẩm trong lòng, mà “nghi thức đổi vận” không hề thể hiện điều gì dị thường ra ngoài, nếu không tên hề áo đuôi tôm đã không mắc mưu rồi… Nhưng cho dù như vậy, Leonard vốn có thể khôi phục sớm lại lựa chọn bàng quan, chứng tỏ đã thấy không ít chuyện, ví dụ như mình không bị “2 – 049” ảnh hưởng, và lúc ám toán tên hề kia…
Ngay khi Klein khẽ nheo mắt lại, Leonard đi tới bên cạnh hắn, nhìn về phía trước, khẽ cười nói: “Tôi định cứu anh, nhưng phát hiện là anh không cần. Không phải để ý, thế giới này có rất nhiều người đặc biệt luôn làm được chuyện mà kẻ khác không làm được, ví dụ như anh…”
“… Cũng như tôi nữa.” Leonard mỉm cười, lướt qua Klein mà chạy tới chỗ Dunn và Lolotta.
Tên tự kỷ… Klein thầm cười nhạo, lòng thả lỏng không ít. Xem ra Leonard Mitchell cũng cất giấu không ít bí mật… Hắn hội hợp với đội, nhìn đội trưởng Dunn đeo găng tay rồi nhặt cuốn bút ký gia tộc Antigenous dính đầy thứ màu nâu vàng và máu đen.
Cuốn bút ký này do một loại giấy cứng màu đen sậm tạo nên, tỏa ra một thứ cảm giác xưa cũ, không hề có dấu hiệu của việc mềm đi hoặc mục nát, dáng vẻ giống hệt với những gì Klein mơ thấy. Thế cho nên hắn bắt đầu nghi ngờ rằng khi mở ra sẽ thấy một Kẻ Khờ đeo trang sức sáng rực.
Nhưng hắn nhanh chóng biết là mình nghĩ nhiều, bởi Dunn cẩn thận lật giở cuốn bút ký để xác thực bước cuối. Klein nhìn không rõ những câu chữ bên trên vì góc đứng của hắn, nhưng hắn khẳng định là trên đó không hề có hình ảnh Kẻ Khờ mặc trang phục hoa lệ và đeo trang sức rực rỡ.
“Khụ, không có vấn đề.” Dunn khép cuốn bút ký lại, cầm thật chặt, sau đó nhìn đám người Al: “Mấy ngày này cất nó và vật phong ấn “2 – 049″ vào trong cửa Chianese của thành phố Tingen trước, chờ khi các vị khỏi hẳn, hoặc Backlund phái người tới.”
Nghe vậy, Klein hơi thất vọng, nhưng lại cảm thấy may mắn. Hắn rất muốn được xem cuốn bút ký gia tộc Antigenous này một lần nữa để biết rõ nguyên nhân cái chết của nguyên chủ, Welch và Naya, nhưng lại cảm thấy đồ vật cổ xưa này tràn ngập bất hạnh, luôn mang tới tai họa nên không dám đụng vào. Nộp cho tổng bộ của giáo hội, phong ấn nghiêm ngặt xem như lựa chọn tốt nhất… Hắn thầm thở hắt ra.
“OK.” Al Harson, Borgia và Lolotta đều gật đầu đồng ý, rồi đồng loạt quay người đi tới cạnh vật phong ấn “2 – 049”. Bọn họ đánh thức lẫn nhau, lại đút con rối gỗ không biết đã khôi phục hành động từ khi nào vào trong rương sắt, cũng theo dõi nó nghiêm ngặt.
“Mọi thứ bình thường.” Giọng Al có vẻ thoải mái.
Chỉ có con rối gỗ quấn vải dầu trong rương sắt màu đen là xoay người soạt soạt, làm cho khuôn mặt bôi màu như gã hề ngửa tới chỗ nguồn sáng. Trên khuôn mặt kỳ dị đó, dưới đôi mắt đen sì không đồng tử, hai khe nhỏ màu đỏ sậm xuất hiện, khó mà có thể thấy rõ.
Cùng lúc đó, Dunn, Leonard và Klein đang cố phồng dũng khí lên tới điều tra thi thể tên hề áo đuôi tôm. Bọn họ tìm được hoa giấy, khăn tay, bộ bài tú lơ khơ với các thứ đồ kỳ quái khác. Nhưng ngoài những thứ đó ra, gã không mang theo bất cứ thứ gì có giá trị, hoặc có thể nói là cung cấp manh mối.
Hừm, ngoại trừ chiếc ví da có bảy tám bảng và mười mấy saule… Klein lặng lẽ thở dài.
Nghĩ tới tiền, hắn lập tức cúi đầu nhìn bản thân, mặt xụ xuống. Bộ vest trị giá vài bảng của hắn, vì lăn lộn quay cuồng mà đã xước ra năm sáu chỗ cần vá, hơn nữa chỗ nào cũng đầy vết bùn đất bẩn thỉu.
Dunn liếc hắn một cái, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Thiệt hại khi làm nhiệm vụ đều được thanh toán.”
Thanh toán… Nghe được từ mà Russel đại đế “phát minh”, Klein mới cảm thấy tâm tình tốt đẹp hơn đôi chút: Hừm, bộ vest này mà giặt đi, sau đó vá lại là vẫn mặc được, mà trông vẫn oách lắm… Chờ khi nào phí dụng thanh toán xuống là có thể mua bộ mới, có thể mặc thay thế rồi!
Hừm, mình không phải là chuyển đổi mục đích sử dụng của khoản thanh toán kia đâu… Chẳng qua sau này phải suy xét tới “trang phục chiến đấu”, ví dụ như áo gió màu đen của đội trưởng này… Chất liệu tuy hơi kém chút, nhưng rẻ hơn áo vest đuôi én rất nhiều… Oa, cái tên Leonard kia chẳng mấy khi mặc vest, phải chăng là cũng nghĩ tới phương diện này…
“Để thi thể cho Frye xử lý xem có phân biệt được diện mạo ban đầu của gã, tìm được manh mối liên quan không.” Dunn thò tay chạm vào vệt thuốc màu trên mặt tên hề áo đuôi tôm.
Sau đó, bọn họ điều tra kho hàng trong góc tối kia, thấy bãi máu thịt bị tảng đá đè lên, rồi những khúc xương trắng hết vứt lung tung khắp nơi.
“Hẳn là Riel Bieber sử dụng nghi thức cổ xưa tiếp nhận sức mạnh chứa trong cuốn bút ký, giống như chúng ta uống thẳng ma dược danh sách có cấp bậc khá cao ấy, rất là nguy hiểm, bắt buộc phải ở nơi không bị quấy rầy, bắt buộc phải ngủ say trong một thời gian nhất định. Đó cũng là lý do vì sao tới giờ hắn vẫn chưa rời khỏi Tingen.” Dunn xem xét kỹ một lượt, suy đoán ra một khả năng.
Nghe được lời ấy, Lolotta cười một tiếng, mặt mày cô khá tái nhợt: “Tiếc quá, hắn bị chúng ta đánh thức trước tiên, cơn bực lúc rời giường đúng là khiến người ta ghi nhớ lâu đây.”
“Đây là một loại mất khống chế.” Dunn nhìn Klein, nửa giải thích nửa giảng giải.
“Vậy vì sao hắn không rời khỏi Tingen, tới nơi khác rồi hãy thử tiếp nhận?” Klein cảm thấy không hiểu.
Al Harson cười, chỉ vào đầu mình rồi nói: “Kẻ bị sức mạnh cổ xưa và tà dị ảnh hưởng thì chỗ này thường không hữu dụng cho lắm.”
Lúc này Dunn hít vào một hơi thật sâu, nén đau đớn mà nói:
“Leonard, tình trạng cậu tốt nhất, ở lại chỗ này đi, đừng cho người thường tới gần… Mấy người chúng tôi lập tức tìm kiếm vật mà Riel Bieber để lại, mang theo chúng với vật phong ấn và cuốn bút ký gia tộc Antigenous về, cũng khiến Frye, Loya và cảnh sát tới đây.”
P/s: Mỗi một cmt của các bác là lời động viên to lớn với người làm. (Mặc dù đôi khi em rất sợ kéo xuống khu cmt vì nhỡ đâu đọc phải cmt chê rồi chửi. Ahaha)