Dịch giả: nh0ckd255
Leonard mỉm cười nhìn Klein, gật đầu nói: “Vậy anh cần bọn họ cung cấp những gì?”
Anh ta đã hợp tác nhiều lần với những người như lão Neil nên thừa biết bói toán cần môi giới, lại còn trong tình huống không có “nhân vật chính”.
Klein ngẫm nghĩ, quay sang nhìn quản gia Clea, nói:
“Tôi cần quần áo Elliot mặc gần đây mà chưa giặt, nếu như có thể lấy được trang sức mà cậu ấy đeo thường xuyên thì càng tốt hơn.”
Hắn cố gắng lựa chọn vật môi giới bình thường nhất là không phải thứ sẽ khiến người bình thường đoán mò.
Nhưng như vậy rồi lão quản gia Clea vẫn tỏ ra ngờ vực:
“Vì sao?”
Hỏi xong ông ta lại bổ sung:
“Tôi có mang ảnh chụp của cậu Elliot tới đây.”
Vì sao? Bởi vì chúng tôi định tìm tung tích của cậu ta qua việc bói toán… Klein tạm thời không biết nên trả lời như nào.
Nếu nói thật, không đề cập đến việc có vi phạm điều khoản giữ bí mật không, quá nửa là lão quản gia Clea sẽ xé hợp đồng, quay đầu bỏ đi và lòng thì mắng mỏ: “Cái lũ lừa đảo này! Nếu làm thế hữu dụng thì tao đi tìm người thông linh nổi tiếng nhất quận Akhova cho rồi!”
Leonard Mitchell bên cạnh khẽ cười một tiếng:
“Thưa ông Clea, đồng bạn, ừm, đồng nghiệp của tôi có nuôi một thú cưng kỳ lạ có khứu giác còn linh hơn cả chó săn, cho nên chúng tôi mới cần quần áo hoặc đồ vật mà cậu Elliot từng mang trên người để hỗ trợ tìm người. Ông biết đó, manh mối thường chỉ tập trung ở một phạm vi đại khái thôi.”
“Còn tấm hình kia, chúng tôi cũng cần. Tôi và anh này cần biết cậu Elliot trông như thế nào.”
Lão quản gia Clea chấp nhận lời giải thích này, bèn gật đầu, nói:
“Các anh ngồi đây chờ hay là cùng tôi đi tới nhà của ngài Vek”lor trong thành phố?”
“Đi cùng đi, để tiết kiệm thời gian.” Klein trả lời ngắn gọn.
Hắn vừa muốn thử năng lực người phi phàm của mình, đồng thời cũng muốn đi cứu vớt kẻ khác.
“Vâng, xe ngựa ở dưới kia.” Lão quản gia Clea vừa nói vừa móc một tấm ảnh chụp đen trắng ra khỏi túi áo rồi đưa cho Leonard.
Đây là ảnh chân dung của Elliot Vek”lor, cậu bé chừng mười tuổi, tóc mái khá dài suýt thì che khuất đôi mắt, mặt lấm tấm tàn nhang, trông không có gì đặc sắc.
Leonard liếc nhìn một cái rồi tiện tay đưa cho Klein.
Klein nhìn khá kỹ, sau đó đút ảnh vào trong túi, cầm gậy, đội mũ rồi theo hai người kia rời khỏi công ty Bảo an Gai Đen, đi lên cỗ xe ngựa đang chờ bên dưới.
Bên trong cỗ xe ngựa này khá rộng rãi, trải một lớp thảm dày, và có một chiếc bàn nhỏ bày đồ.
Bởi vì lão quản gia cũng ngồi ở đây nên Klein và Leonard không nói gì, chỉ yên lặng hưởng thụ tiếng mưa nhỏ dần đánh lên xe ngựa và tiếng bánh xe lộc cộc đi trên con đường đầy nước.
“Lái xe ngựa không tệ.” Không biết bao lâu sau, Leonard phá sự im lặng bằng một câu khen ngợi.
“Ừm.” Klein đáp lại có lệ.
Lão quản gia Clea thì nặn ra một nụ cười:
“Sự khen ngợi của anh là vinh hạnh của anh ta! Chúng ta sắp đến rồi…”
Vì lo bọn cướp phát hiện nên xe ngựa không lái tới tận nhà của thương nhân thuốc lá Vek”lor mà dừng bên con đường gần nhất.
Lão quản gia Clea bật ô một mình đi về. Trong lúc chờ, Leonard nói với Klein:
“Lần trước tôi suy đoán nguyên nhân không phải là có mục đích gì khác, chỉ muốn nói cho anh biết cuốn bút ký kia chắc chắn sẽ lại xuất hiện, có lẽ là sắp rồi.”
“Đây không phải một suy đoán khiến người ta vui vẻ gì cả.” Klein dùng cằm chỉa về phía lái xe ý bảo là trong lúc có kẻ khác thì đừng thảo luận đề tài nhạy cảm như vậy.
Leonard huýt sáo nhìn ra ngoài qua cửa sổ, chỉ thấy giọt mưa đánh lên kính thủy tinh, để lại dấu ấn mông lung làm cho thế giới bên ngoài nhòa cả đi.
Một lúc sau, Clea xách một túi đồ quay lại. Vì đi quá nhanh mà ống quần ông ta dính đầy bùn đất, trước người ướt một mảng.
“Đây là quần áo cậu Elliot mặc ngày hôm qua, đây là bùa hộ mệnh Bão Táp mà lúc trước cậu ấy đeo.”
Klein nhận lấy, nhìn thoáng qua thì phát hiện đây là một bộ vest thân sĩ bản thu nhỏ, áo sơ mi nhỏ, áo vest loại nhỏ, nơ nhỏ… Còn bùa hộ mệnh Bão Táp kia thì lấy đồng xanh làm đế, điêu khắc biểu tượng gió lớn và sóng biển, nhưng chưa gợi đến linh cảm của Klein.
“Giờ tôi sẽ kể lại tường tận về việc cậu Elliot bị bắt cóc để tiện cho các anh tập trung mục tiêu….” Lão quản gia Clea ngồi xuống, kể lại cơn ác mộng sáng nay mong sao có thể tìm được chi tiết đáng giá.
Klein và Leonard không hứng thú gì với chuyện này, chỉ quan tâm xem bọn cướp có mấy tên, có biểu hiện điều gì bất thường không, có mang vũ khí không.
“Ba tên”, “bình thường”, “có súng”… Sau khi được thông tin mình cần, bọn họ chào tạm biệt lão quản gia Clea, thuê một cỗ xe ngựa hai bánh tiện lợi nhất ở gần đó.
Khác với xe ngựa công cộng, loại xe ngựa cho thuê này có bốn bánh hoặc hai bánh, có thể tính tiền theo từng km hoặc theo thời gian. Nếu thu theo km thì 1km là 4 penny, ra ngoại ô thì là 8 penny/1 km. Còn theo thời gian thì một tiếng 2 saule, nếu không đến một tiếng thì tính giá như một tiếng, còn hơn một tiếng đồng hồ thì mỗi mười lăm phút là 6 penny, chưa tới mười lăm phút vẫn tính tiền như mười lăm phút. Nếu thời tiết xấu hoặc đang trong tình huống khẩn cấp cần đi nhanh hơn là sẽ tăng giá.
Klein nghe thầy Azcot nói rằng lái xe ngựa ở thủ đô Backlund nổi tiếng với việc hét giá lung tung.
Với hắn đây là sự hưởng thụ xa xỉ, chẳng qua hiện giờ hắn không phải lo điều này, bởi vì Leonard đã quẳng hai tờ 1 saule cho lái xe rồi.
“Tính theo thời gian.” Leonard dặn xong bèn đóng cửa xe lại.
“Các anh muốn đi đâu?” Lái xe nhận tiền rồi, vừa sung sướng vừa ngỡ ngàng hỏi.
“Chờ chút.” Leonard quẳng mắt về phía Klein.
Klein khẽ gật đầu, lấy quần áo của Elliot trải qua trên sàn xe ngựa, sau đó quấn chiếc bùa hộ mệnh Bão Táp kia lên đầu cây gậy batoong của mình.
Hắn nắm cây gậy màu đen mạ bạc rồi dựng thẳng nó ở bên trên quần áo của Elliot.
“Quả cầu ánh sáng” ngưng tụ trong đầu, tâm tư Klein nhanh chóng yên tĩnh lại, đôi mắt nâu sậm dần, tiến vào trạng thái minh tưởng.
Hắn cảm thấy “linh” của thân thể trở nên nhẹ dần và lơ lửng, mang máng thấy được “thế giới linh hồn” ở khắp mọi nơi, lòng thì lẩm nhẩm “vị trí của Elliot”.
Sau bảy lần, hắn rời tay khỏi chiếc gậy batoong. Cây gậy không hề đổ xuống mà vẫn dựng thẳng nơi đó, bất kể là toa xe lắc lư khá nhẹ!
Bốn phía truyền tới tiếng động nhỏ bé và vô hình, Klein như cảm thấy một đôi mắt đang hờ hững nhìn mình. Trong khoảng thời gian này, thi thoảng hắn có cảm nhận tương tự mỗi khi ở trong trạng thái linh thị khi minh tưởng.
Mang theo cảm giác sởn tóc gáy này, hắn nhìn chăm chú vào gậy chống, lòng lại lẩm nhẩm lần nữa: “Vị trí của Elliot.”
Hắn vừa nhẩm xong, chiếc gậy màu đen làm từ gỗ mạ bạc kia đổ xuống, chỉ tới phía trước.
“Đi thẳng.” Klein cầm gậy, nói, giọng hắn hơi mờ ảo như có thể xuyên thấu tới thế giới không biết.
Đây là một trong những năng lực chiêm bặc mà hắn nắm giữ, có tên là “Bói gậy tìm đồ”, đạo cụ nhất định phải là đầu gỗ, sắt hoặc nửa gỗ nửa sắt.
Bình thường mà nói bắt buộc phải dùng hai cây xem bói chân chính, có hình dáng tương tự với một dây thép thẳng được uốn thành góc vuông, sau đó cầm bên ngắn hơn dùng chuyển động để xác định phương hướng. Nhưng là “Thầy Bói”, được trải qua luyện tập nên Klein phát hiện mình có thể trực tiếp sử dụng loại tìm đồ vật để tìm người, cũng có thể dùng gậy batoong thay cho gậy bói toán, gậy đổ hướng nào chính là hướng của đồ vật mình muốn tìm.
Còn về cuốn bút ký của gia tộc Antigenous thì do Klein không nhớ được hình dáng của nó, cũng chẳng có ấn tượng gì nên không thể tìm được.
“Đi thẳng.” Klein cất cao giọng dặn dò lái xe: “Lúc nào cần chuyển hướng chúng tôi sẽ nói cho anh.”
Lái xe ngựa hoàn toàn không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng với số tiền mặt trong túi cộng với việc đối phương trả tiền không chút do dự khiến anh ta không nói gì mà chấp nhận làm theo.
Xe ngựa từ từ chạy qua từng con đường một.
Dọc đường đi, Klein nhiều lần sử dụng “bói gậy tìm vật” để chỉnh sửa hướng đi. Tới khi xe ngựa dạo một vòng quanh một tòa nhà, hắn mới xác nhận Elliot đang ở bên trong. Lúc này đã là ba mươi phút sau khi tạm biệt lão quản gia Clea.
Cho lái xe ngựa đi, Klein không dùng quần áo của Elliot nữa chọc gậy batoong có quấn bùa hộ mệnh xuống đất. Đôi mắt hắn lại trở nên sâu hơn, những giọt mưa không quá nhiều ở xung quanh bỗng nhiên xoay vòng tại chỗ.
Gậy chống ngả ra phía trước, Klein chỉ vào cầu thang, nói: “Chỗ đó.”
“Đôi khi tôi rất hâm mộ lão Neil, hiện giờ tôi cũng rất hâm mộ anh.” Leonard mỉm cười nhìn cảnh này, thở dài nói.
Klein liếc anh ta một cái, bình thản đáp: “Thế này có khó gì đâu, chỉ cần anh muốn là học được ngay… Linh cảm của anh chắc cao lắm nhỉ?”
Leonard gật đầu, khẽ cười đáp: “Đó cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.”
Anh ta bước nhanh qua màn mưa sắp tạnh, đi vào cầu thang.
Klein sợ mưa xối hỏng bộ vest nên cũng gần như là chạy theo.
Tòa nhà này có ba tầng, tương tự chung cư ở trên Trái Đất, cứ mỗi tầng lại có hai căn hộ. Klein lại dùng “bói gậy tìm vật” ở tầng một và tầng hai, mà gậy vẫn đứng im bất động, chỉ thẳng lên bên trên.
Hai người nhẹ nhàng bước lên tầng ba, Klein lại dựng gậy chống màu đen mạ bạc xuống đất.
Ù!
Một cơn gió nhẹ thổi qua cầu thang, đôi mắt của hắn sậm lại, sâu và đen như có thể hút lấy linh hồn người ta.
Ù ù ù!
Dường như có tiếng khóc vô hình vang lên bốn phía.
Klein buông tay ra, cây gậy batoong quấn bùa hộ mệnh Bão Táp dựng thẳng một cách thần kỳ.
Lại lẩm nhẩm “vị trí của Elliot” một lần nữa, hắn thấy gậy batoong đổ xuống không tạo ra tiếng động gì, chỉ vào căn hộ bên phải.
“Hẳn là ở trong đó.” Klein vừa nhặt gậy lên vừa gõ nhẹ lên ấn đường của mình hai cái.
Trong các “màu sắc” khá sậm, hắn nhìn về cửa phòng bên phải mà nhìn thẳng các “khí tràng” bên trong.
“Một, hai, ba, bốn… Ba tên bắt cóc cộng thêm một con tin, số lượng trùng khớp… Một người có khí tràng thấp bé, hẳn là Elliot… Clea có bảo rằng bọn chúng có hai chiếc súng săn và một khẩu súng lục…” Klein khe khẽ nói.
Leonard cười ha ha, bảo: “Để tôi đọc một bài thơ cho bọn chúng nào. Sao cứ phải làm bọn bắt cóc nhỉ, vui vẻ làm người văn minh không được sao?”
Anh ta đặt gói đồ đựng quần áo của Elliot xuống, đi hai bước về phía trước, vẻ mặt tức thì trở nên tĩnh mịch và đau buồn.
Giọng nói lôi cuốn và trầm thấp chậm rãi vang lên:
“Ôi, uy hiếp đáng sợ, khát khao đỏ rực!
Chí ít một chuyện là thật: cuộc đời trôi qua rất nhanh.
Một chuyện là thật, còn lại là giả,
Hoa nở một lần rồi vĩnh biệt cõi đời…”