Dịch: Tần Lãng
Biên: alreii
Eileen mím chặt môi, cô ta giận dữ còn kèm theo chút hoảng sợ nhìn ngài đại sứ với khuôn mặt thon gầy và nụ cười ấm áp trên môi.
Bekron vươn tay phải ra, trên đó bao phủ một ngọn lửa màu cam đang lặng yên nhảy múa. Ông ta tiến lên hai bước, làm điệu bộ như muốn in bàn tay này lên làn da của Eileen.
Nó khiến Eileen nghĩ đến những lời miêu tả trong rất nhiều tiểu thuyết: Những người thẩm vấn tàn nhẫn sẽ dùng khối sắt nung đỏ nóng bỏng in lên cơ thể mục tiêu, khiến họ trải qua cảm giác đau đớn cùng cực.
“Không, đối với một tiểu thư xinh đẹp thì không nên hành xử thô bạo vậy được.” Bỗng bàn tay phải đang vươn về trước của Bekron dừng lại, ông ta cười khẽ một tiếng.
Ông ta chợt vẫy tay biến ngọn lửa màu cam kia trở thành một chiếc roi dài đỏ rực. Chiếc roi dài thiêu đốt không khí xung quanh, liên tiếp có những chiếc gai ngược mọc ra.
Chát!
Bekron vung roi lửa quất lên người Eileen, khiến quần áo trên người cô rách mở, làn da hiện lên từng vệt dài cháy đen. Đau đớn làm mặt cô vặn vẹo, kêu la thảm thiết.
“Là ai phái cô tới?” Bekron dùng giọng nói nhẹ nhàng hỏi lại.
Môi Eileen mấp máy mấy cái, cuối cùng há ra: “Là…”
Ngay khi Bekron theo bản năng lắng nghe đáp án, tròng mắt ông ta bỗng ánh lên sắc đỏ máu.
Hỏng rồi! Bekron bật ngửa người ra sau lăn mấy vòng dưới đất.
Một ngọn lửa vọt lên từ chỗ ông ta vừa đứng, tạo thành một bức tường lửa bốc cháy hừng hực.
Tí tách! Máu và thịt bắn đầy ra ngoài như những giọt mưa, văng lên bức tường lửa, vang lên từng tiếng xì xèo. Có một số xuyên qua bức tường lửa, rơi xuống đất trải thành một con đường máu loang lổ. Mà phía cuối con đường là ngài đại sứ Entis – Bekron vừa mới đứng lên.
Ông ta nhìn thấy phần bụng của Eileen bị xé rách, bên trong vươn ra hai cánh tay dính đầy chất lỏng nhớp nháp.
Hai cánh tay này chợt dùng lực, một bóng dáng chui ra khỏi bụng tiểu thư Eileen xinh đẹp. Toàn thân “nó” bao trùm bởi chất lỏng đặc dính màu máu ngọ nguậy không ngừng nhỏ xuống đất, kích cỡ của nó chừng một người đàn ông trưởng thành.
Thật khó tin, Eileen là một người phụ nữ bình thường hơn nữa phần bụng không hề nhô lên lại có thể cất giấu được cái thứ này.
Làm sao giấu được chứ!
Bùm!
Cơ thể Eileen từ phần đầu trở xuống nổ tung triệt để, hóa thành máu thịt thuần túy tuôn về phía vật có hình người nọ, trộn lẫn với chất lỏng không ngừng nhỏ giọt tạo thành một chiếc áo choàng dài màu đỏ quái dị.
Thứ đó lộ ra bộ mặt chân thật, xinh đẹp yêu dị giống như gương mặt của phụ nữ, mà dưới ánh lửa chiếu rọi chiếc áo choàng đỏ máu trên người “nó” như một đóa hoa đang nở rộ.
“Giáo chủ Tường Vi!” Là một nhân viên tình báo từng trải, Bekron lập tức nghĩ ngay đến tên gọi danh sách liên quan.
Danh sách 6 của đường tắt Người Khẩn Cầu Thần Bí, Giáo Chủ Tường Vi.
Mỗi một vị Giáo Chủ Tường Vi đều là chuyên gia ma pháp về máu thịt!
Người phi phàm danh sách này có thể trốn vào cơ thể người khác một cách quỷ dị, nhờ vậy tránh được rất nhiều tra xét. Nhưng khi họ chui ra, kí chủ sẽ mất mạng.
“Vì Chúa!” Cái đầu còn sót lại của Eileen hô nhỏ một tiếng rồi vĩnh viễn nhắm mắt.
Giáo Chủ Tường Vi đưa tay phải ra, điểm bốn lần trước ngực theo thứ tự dưới, trên, phải, trái.
Đôi mắt ánh lên sắc đỏ của máu và lửa lập tức nhìn về phía Bekron, chân phải của gã bước nhanh lên trước một bước, xuyên qua tường lửa trước mặt mà không bị tí xíu vết bỏng nào, chỉ có chất lỏng màu đỏ sậm vẫn đang không ngừng nhỏ xuống đất.
Bekron lui về sau lần nữa, cất cao giọng: “Người đâu!”
“Giúp tôi!”
Mặc dù trợ thủ đắc lực nhất của gã là Rosago và mấy nhân viên tình báo đã bị phái ra ngoài, nhưng trong đại sứ quán vẫn có không ít người phi phàm. Đó là các tùy viên quân sự được sự đồng ý của đế quốc Ruen, là lực lượng bảo vệ ngoài sáng của nơi này!
Một người danh sách 5, một người danh sách 6, ba người danh sách 7, cùng với gần mười người danh sách 8 và 9 cộng lại.
Tiếng của Bekron không ngừng vang vọng trong phòng, nhưng không cách nào truyền ra ngoài được. Âm nhạc bên ngoài không ngừng, vũ hội vẫn đang tiếp tục.
Nơi này giống như đã trở thành một thế giới ngăn cách với bên ngoài!
“”Đây là…”” Bekron lý trí dừng la hét, nheo mắt lại nhìn kỹ bốn phía. Truyện Dị Giới
Vị Giáo Chủ Tường Vi kia không vội ra tay, cười nhẹ nói: “Đây là nguyện vọng của ông, là quy tắc chính bản thân ông đặt ra.”
“Trước đó ông nói với thủ vệ không được làm phiền, không được tới gần, không cho bất kỳ ai đến đây.”
“Ừm… Tôi đã phóng đại mong muốn của ông, hơi làm xíu điều chỉnh thôi. Nếu ông muốn thoát khỏi tình trạng này thì nhất định phải chiến thắng chính mình”.
Mặt Bekron biến sắc, tuy nhìn thì giống như tuân thủ quy tắc, nhưng thực tế lại đang bóp méo quy tắc, đặc điểm của nó là không ngừng hấp thu sức mạnh của trật tự để phục vụ cho chính bản thân. Ông ta nghĩ đến một cái tên khác của danh sách này.
“Nam Tước Sa Ngã!”” Bekron gầm nhẹ ra tiếng.
Đây là đường tắt Luật Sư, cũng chính là danh sách 6 đường tắt Hắc Hoàng Đế.
Chưa dứt lời, sắc mặt Bekron càng thêm âm trầm, bật thốt thêm một câu: “Người Chăn Cừu! Mày là Người Chăn Cừu!”
“Mày là ai trong Hội Cực Quang? Ngài A?”
“Vì sao chúng mày lại muốn ám sát tao?”
Vị Giáo Chủ Tường Vi kia, không, Người Chăn Cừu cười ha ha: “Ông không cần phải biết tôi là ai.”
“Nhận lấy sự quan tâm của Chúa đi…”
Gã chưa dứt lời thì cơ thể đột nhiên cứng đờ, các đốt ngón tay như mọc đầy rỉ sét, cả người cứ đơ đơ như biến thành rối gỗ.
Bekron bật cười, sự âm u vừa nãy thoáng cái đã biến mất tăm. Ông ta rút ra một chiếc khăn trắng từ túi áo bên ngực trái, lau khóe miệng: “Rất vui vì mày có thể tán gẫu cùng tao nhiều thế, cho tao đủ thời gian.”
Sau khi khăn tay màu trắng bị rút ra, có một cái đầu chỉ chừng ngón cái lộ ra khỏi chiếc túi áo bên ngực trái ông ta, đây đầu rối gỗ với con mắt đen tuyền!
Người Chăn Cừu há miệng muốn nói chuyện, nhưng chỉ nghe được tiếng nói hư vô như được truyền đến từ nơi xa xăm nào đó: “Ông…”
Bỗng nhiên thân thể gã chợt phồng lên, làn da biến thành đen xì, trên đầu mọc ra hai chiếc sừng dê uốn cong có hoa văn kỳ dị, sau lưng xòe ra một đôi cánh tràn ngập mùi lưu huỳnh.
Người Chăn Cừu thoáng cái cao gần ba mét, biến hình thành sinh vật ác ma.
Nhưng dù vậy các khớp xương gã vẫn như bị người ta buộc lại, động tác cứng ngắc chậm chạp, suy nghĩ cũng dần mơ hồ.
“Mày có năng lực Ác Ma? Không hổ là Người Chăn Cừu nhỉ, để tao tiễn mày đi gặp Chúa của mày.”
Bekron không nói nhảm nữa, lòng bàn tay phải ngưng tụ ra một thanh trường thương bằng lửa, mũi trường thương có ngọn lửa màu trắng.
Ông ta xoay hông vươn vai, muốn ném trường thương, ghim Người Chăn Cừu lên tường rồi đốt thành tro bụi.
Danh sách 7 đối ứng của Nhà Âm Mưu gọi là Kẻ Phóng Hỏa, thời cổ đại còn được gọi là Pháp Sư Lửa!
Khục! Khục khục khục!
Đúng lúc này, Bekron bắt đầu ho khan dữ dội, ho như thể muốn nôn cả tim gan phèo phổi, ho đến độ cây thương lửa mất kiểm soát tiêu tán từng khúc, ho đến mặt mũi đỏ hồng trán nóng bừng bừng.
Ảnh hưởng của vật phẩm thần bí ông ta mượn nhờ để đối phố kẻ dịch cũng theo đó biến mất, Người Chăn Cừu thoát khỏi trì trệ, khôi phục bình thường.
“Ông cho rằng tại sao tôi phải nói nhiều với ông vậy hả? Cảm giác viêm phổi nghiêm trọng cùng với ho khan không kiềm được thế nào hửm?” Khuôn mặt như ác ma mỉm cười hỏi.
Nghe được lời này, Beckron chợt nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp yêu dị giống như phụ nữ của kẻ dịch lúc mới xuất hiện, hối hận nói: “Khục khục, bệnh tật!””
“”Mày…khục khục…giết một…khục khục…Ma Nữ Đau Khổ!”
Người Chăn Cừu giải trừ biến đổi ác ma, thân thể trở nên mờ ảo, trùng điệp lên nhau.
Gã ha một tiếng: “Không, tôi chỉ nhận lấy quà tặng của Thánh Giả U Tối mà thôi.””
“Tôi biết Nhà Âm Mưu luôn có rất nhiều biện pháp. Cho nên tiếp theo tôi sẽ dùng năng lực mạnh nhất của mình, không cho ông bất cứ hy vọng không cần thiết nào nữa.”
Trước mắt gã xuất hiện một quyển sách trong suốt mờ ảo. Quyển sách cổ xưa này lật giở nhanh chóng, cùng với đó là giọng ngâm xướng trầm thấp:
“Tôi đến đây, tôi nhìn thấy, tôi ghi lại.”
“Miễn là tôi đã từng ghi lại, tôi đều có thể dùng một lần. Đây là năng lực mà Thánh Giả U Tối cố ý biểu diễn cho tôi xem. Mặc dù hiệu quả chỉ bằng một nửa, nhưng vậy là đã đủ rồi.” Giọng nói của Người Chăn Cừu chợt trở nên biến ảo, cơ thể bị bóng tối tuôn ra từ trong quyển sách bao lấy.
Gã nhanh chóng biến thành một người khổng lồ cao chừng 2m3 2m4, toàn thân bao trùm bởi bộ giáp màu đen lạnh lẽo, chỉ còn lại vị trí đôi mắt đang lóe ra ánh sáng đỏ thẫm.
Kỵ sĩ bóng đêm này giơ thanh kiếm lớn âm trầm tối tăm trong tay lên, bước về phía trước một bước, chém mạnh xuống.
“Không!”
“Tại sao?”
Trong tiếng kêu thảm thiết của Bekron, từng ngọn lửa tuôn ra từ trong thân thể ông ta bị chém tắt, đủ loại ánh sáng không ngừng bùng nổ bị chém tắt, thân thể ông ta cũng bị chém thành hai nửa.
Phịch! Bekron ngã trên mặt đất, vết chém không hề có tí máu nào chảy ra. Đến cả linh hồn ông ta dường như cũng bị thanh kiếm dài tối tăm âm trầm như không hề tồn tại đó ăn mòn tất cả.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Những ngọn lửa phun ra từ cơ thể Bekron mất kiểm soát, nổ xụp gian phòng, thủy tinh vỡ loảng xoảng. Giờ đây sự cách ly mà bản thân ông ta mong muốn cũng đã biến mất theo cái chết của ông ta.
Người Chăn Cừu không ở lại lâu, cũng không đợi đặc tính phi phàm tách ra. Gã khôi phục bộ dáng mờ ảo lúc trước, chớp thời cơ các tùy viên quân sự trong đại sứ quán chưa kịp chạy tới, xuyên qua tầng tầng vách tường hòa vào bóng tối bên ngoài.
…
Số 15 phố Minsk, tay phải đang nắm tay cửa của Klein khựng lại.
Hắn quyết định trước khi mở cửa, để chắc ăn nên tung đồng xu một lần.
Nếu như Ian đã tới, hình ảnh gợi ý từ cảnh xem bói trong mơ đã xuất hiện, vậy nguy hiểm có thể tới bất cứ lúc nào!
Đọc thầm câu “Vị khách bên ngoài sẽ mang đến nguy hiểm”, Klein tung đồng 1/4 penny lên, nhìn nó rơi xuống lòng bàn tay, mặt chữ số hướng lên trên.
Phủ định… Klein tự nói với một mình câu. Hắn dò xét vặn tay nắm cửa.
Nhưng hắn không vì vậy mà thả lỏng cảnh giác, hắn biết rõ cạnh đại sứ có tên danh sách giữa cùng đường tắt có thể quấy nhiễu kết quả xem bói mình.
Nếu là đối phương, nhận được đáp án sai lầm là rất bình thường!
Đáng tiếc, không có thời gian cũng không có cơ hội lên màn sương xám xác nhận… Klein dùng linh thị cách tấm cửa gỗ nhìn ra ngoài, phát hiện không có vấn đề gì, sau đó kéo mở cửa rồi lui về phía sau hai bước.
Vị cảnh sát trưởng Faxine với bộ đồng phục đen trắng bên ngoài lấy mũ xuống, nói với vẻ nghiêm túc:
“Người bên trên phái tôi tới báo cho cậu biết, đêm nay và ngày mai phải chú ý an toàn, cẩn thận với người lạ.”