Dịch: alreii
Klein cuộn mình trong tủ, lặng yên mở linh thị, chỉ thấy hai đoàn màu sắc khí tràng tiến vào.
“Erica, anh mang quà đến cho em.” Sau khi cửa đóng, một giọng nam trầm vang lên trong phòng.
Quả nhiên là thân sĩ của vương quốc Ruen, cho dù yêu đương vụng trộm vẫn khá là bảo thủ. Đổi lại là đàn ông Entis à, chắc chắn đã ngọt ngào, gì mà honey, thiên sứ của anh rồi… Klein nhịn không được châm chọc trong lòng.
À dĩ nhiên những ấn tượng này của hắn đều là xem từ trên báo, tạp chí và tiểu thuyết.
Erica Taylor hỏi với giọng điệu ngạc nhiên: “Để em đoán xem… là, là kem mắt, kem dưỡng mặt hay là serum của Fasman? Hoặc là của Lofter?”
Đó là những thứ gì vậy… Klein nghe mà lơ ngơ cả ra.
Rõ ràng Delaco Gaelle cũng chẳng phản ứng kịp, 7 8 giây sau mới nói: “… Không phải, là tất tơ tằm.”
Ở thế giới này bởi vì không phát hiện ra dầu mỏ, nên không có các sản phẩm hóa chất giá rẻ tương ứng được. Tất tơ tằm là vật phẩm cao cấp được dệt từ tơ tằm.
“Không tệ lắm, em xem thử.” Sự vui sướng của Erica không hề giảm bớt.
“Hôm qua anh đi cửa hàng bách hóa Phillip để mua, một đôi 30 saule, tổng cộng là 5 đôi.” Delaco rõ ràng đang khoe khoang.
“Đắt quá.”
Đắt thật!
Erica và Klein một người là bật thốt ra, một người thì thầm cảm thán, biểu đạt cùng một ý nghĩ.
Benson đi làm nhiều năm mà lương tuần cũng chỉ mới 1 bảng 10 saule, cũng chính là 30 saule. Chỉ bằng giá một đôi tất tơ tằm, anh ấy dựa vào mức lương đó cho em trai và em gái đi học, còn có chỗ ăn chỗ ngủ… Người bình thường có chút tay nghề, lương tuần chỉ chừng 20 saule thôi… Klein líu lưỡi không nói nên lời.
“Không, không đắt, tất tơ tằm xứng với giá tiền này. Anh còn tặng thêm 5 saule tiền boa.” Trong lúc Delaco nói chuyện, màu sắc khí tràng quanh thân ông ta rõ ràng hơn nhiều, Klein nhờ đó phỏng đoán ông ta đã cởi áo khoác.
“Để em mang thử xem sao.” Erica Taylor nói bằng giọng mềm mại.
Có cảm giác như đang xem cảnh nóng… còn là bản live hiện trường… Hơn nữa tiểu thư vệ sĩ cũng đang ở đây… Khóe miệng Klein giật giật, thấy màu đỏ đang di du trên màu đỏ, nhìn ánh sáng cảm xúc của hai người nhanh chóng biến thành màu đỏ như lửa.
Màu tím dựa gần vào màu đỏ, vẫn luôn hướng lên… Màu đỏ bao lấy màu xanh, ôm lấy màu cam… Klein vừa nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng cười khẽ, vừa dựa vào biến hóa vị trí của màu sắc khí tràng để phán đoán động tác và tư thế của hai người.
Sau khi cảm thấy đến lúc rồi, Klein lặng yên đẩy mở cửa tủ, nhìn về phía giường.
Delaco và Erica đã quấn quýt lấy nhau, váy áo cởi một nửa, động tác kịch liệt.
Klein nhấc “Máy ảnh thần quái” lên, nhắm chuẩn đôi nam nữ đang nhiệt tình như lửa nọ, chờ đợi cảnh có thể nhìn rõ được mặt của cả hai người.
Lúc Delaco và Erica ôm nhau ngã về phía giường, Klein rốt cuộc bắt được cảnh thích hợp nhất, ấn vào nút chụp ảnh.
Tiếng tách tách không quá rõ ràng, ánh chớp mạnh và những dị tượng khác đều bị hạn chế trong phạm vi rất nhỏ, không hề kinh động đến đôi nam nữ nọ.
Bởi vì Klein không tự tin với kỹ thuật chụp ảnh của chính mình cho lắm, nên hắn lại chụp nhiều thêm mấy tấm nữa, tính xong chuyện còn có ảnh để mà lựa.
… Hắn chỉ tính đưa một tấm cho chủ thuê thôi, bởi vì quá nhiều ảnh chụp sẽ khiến luật sư chất vấn đối phương tại sao chụp ảnh nhưng không bị ai phát hiện.
Nội y nhẹ nhàng rơi xuống đất, tiếng thở dốc đột nhiên cao vút. Klein ôm máy ảnh cầm tay nhanh nhẹn lăn ra khỏi tủ, còn tiện tay đóng cửa nơi đó lại. Hắn tiếp tục lăn thẳng đến bên cạnh cửa phòng nghỉ, sau đó lặng yên mở cửa, trở lại hành lang.
Xong! Klein thở phào nhẹ nhõm, lễ phép không tiếng động đóng cửa lại, tiếp đó hắn đặt tay lên ngực, cúi người với phương hướng giường ngủ.
Không nán lại quá lâu, hắn trở lại phòng nghỉ của mình.
7 bảng còn lại sẽ nhanh chóng tới tay… Hơn nữa còn kiếm hời được thẻ hội viên câu lạc bộ Cragg đáng giá hơn 50 bảng, bao ăn bao ở bao chơi. Không, nó còn quý hơn cả 50 bảng, nếu chẳng có ai giới thiệu, chẳng quen biết ai, cầm 100 bảng cũng không gia nhập câu lạc bộ được… Nhiệm vụ này tốt ghê, vừa đơn giản lại vừa an toàn, còn kiếm được nhiều tiền… Klein để máy ảnh cầm tay xuống, cảm khái mấy câu từ tận đáy lóng.
Vào lúc này, chỗ ống kính của máy ảnh chợt có một cánh tay vươn ra.
Tiểu thư vệ sĩ mặc váy dài cung đình màu đen chậm rãi chui ra, lại bay lơ lửng lên giữa không trung, sắc mặt vẫn khá nhợt nhạt.
Klein nhớ đến hồi nãy còn dẫn theo đối phương xem cảnh nóng, hắn ngượng ngùng chuyển đề tài: “Tôi tính đến sảnh buffet ăn chút gì đó, cô có muốn đi cùng không?”
Mỗi hội viên đều có thể dẫn theo một vị khách.
Còn về phải làm sao giải thích vấn đề vị khách này đột nhiên xuất hiện, kế hoạch của Klein là đi ra ngoài trước sau đó vòng về lại.
Tiểu thư vệ sĩ trả lời với giọng điệu không chút phập phồng: “Tôi có thể không ăn gì cả trong hai tuần.”
Trong lúc nói chuyện, cô ta quay người đưa lưng về phía Klein, bay về phía tấm gương, chớp mắt đã biến mất.
Rốt cuộc cô ta là danh sách gì… Klein rất tò mò. Hắn bỏ máy ảnh cầm tay về lại trong rương da.
Làm xong hết thảy, hắn đi vào phòng tắm, giải quyết vấn đề cá nhân.
Rửa tay, lau mặt, Klein nhìn về phía gương, kiểm tra kỹ bộ dạng hiện giờ của bản thân:
Bởi vì lúc sáng không cạo râu, trên mép cùng với dưới cằm có chút râu màu xanh đen, mái tóc là kiểu rẽ mái 3:7, trên mặt còn đeo chiếc kính gọng vàng, trong vẻ nhã nhặn trí thức còn kèm chút chín chắn.
Có hơi khác biệt với lúc trước, nhưng quan sát kỹ thì vẫn có thể nhận ra được, chờ khi râu dài rồi thì không cần quá lo lắng nữa… Về sau thăng lên làm Người Không Mặt danh sách 6, thì không cần sợ hãi gì nữa… Klein móc đồng hồ quả quýt mở ra xem, đi ra khỏi phòng tắm, nhấc rương da xuống sảnh bufett ở tầng 1.
Lúc này vừa mới qua 9 giờ, vẫn còn trong phạm trù buổi sáng. Klein lấy một phần trứng tráng nửa chín hai mặt, một ổ bánh mì trắng, một miếng bơ, một cái bánh Dispy, một phần thịt xông khói cùng với một ly hồng trà Bá Tước có lá chanh trôi nổi bên trên.
Lúc tìm kiếm chỗ ngồi, hắn chợt nhìn thấy một người quen, chính là bác sĩ ngoại khoa Ellen Chris đã giới thiệu hắn vào câu lạc bộ.
Quý ông dáng người cao gầy này ngồi một mình trong góc, đã dùng bữa sáng xong, hiện đang vừa xem báo vừa uống cà phê.
“Chào buổi sáng, bác sĩ Chris.” Klein đi qua, chào hỏi với Ellen tính cách có vẻ lạnh nhạt.
Vị bác sĩ ngoại khoa này đẩy đẩy gọng kính trên mũi: “Gọi tôi Ellen là được, thám tử Moriarty.”
“Dựa theo nguyên tắc có qua có lại, anh nên gọi tôi là Sherlock.” Klein thuận thế ngồi xuống, “Hôm nay có tin tức gì mới không? Tôi ra ngoài quá vội nên không kịp đọc báo.”
“Đại sứ Entis bị ám sát, một tổ chức khủng bố tên là “Hội Cực Quang” tuyên bố chịu trách nhiệm. Aiz, thế giới bây giờ càng lúc càng loạn, sớm muộn gì cũng có một trận chiến tranh toàn diện lan đến đại lục Nam Bắc.” Ellen cảm thán.
“Quý ông, chiến tranh chưa bao giờ ngừng, chỉ là chúng ta may mắn có thể hưởng thụ được hòa bình thôi.” Klein ăn hết trứng tráng, cười trả lời: “Đáng tiếc thật, vụ án quan trọng thế này mà những thám tử tư như chúng tôi không được mời giúp đỡ.”
Ellen lật báo nói: “Tin tức này không liên quan quá nhiều tới chúng ta, chuyện quan trọng chân chính ấy là hôm nay hoặc là ngày mai, Thượng Hạ nghị viện trải qua tranh chấp đã lâu, rốt cuộc thông qua một vài chính sách. Một là “Dự luật sát hạch thống nhất cho nhân viên chính phủ”, cùng với các điều lệ và kế hoạch thực thi liên quan; Hai là thành lập “Hiệp hội điều tra ô nhiễm không khí”; Ba là thành lập “Bộ kiểm sát kiểm nghiệp độc lập”, hai tổ chức sau đều để ứng đối với ô nhiễm. Thần ạ, cuối cùng thì bọn họ đã bắt đầu xem trọng vấn đề này rồi. Số lượng bệnh nhân mắc các bệnh về phổi trong bệnh viện vẫn luôn gia tăng.”
Cuối cùng đã thông qua? Không biết Benson chuẩn bị ra sao rồi… Có khi nào bị cái chết của mình ảnh hưởng hay không… Nụ cười của Klein chợt trở nên xán lạn: “Đây là chuyện tốt.”
“Đối với Mary thì đây là chuyện cực kỳ tốt. Bà ấy sẽ muốn mình hoặc là chồng mình, ông Delaco trở thành một thành viên của “Hiệp hội điều tra ô nhiễm không khí” của vương quốc”. Hy vọng của bà ấy khá lớn, vì bà ấy không đảm nhận chức vị gì trong công ty thương nghiệp cả, hơn nữa còn là tín đồ của Nữ Thần, mà bất kể là cơ cấu tổ chức gì thì cũng đều cần phải cân bằng.” Ellen nhắc đến chủ thuê của Klein, “Tôi đề nghị bà ấy gần đây nên thường đến câu lạc bộ, chỗ này của chúng ta có mấy nghị sĩ Hạ viện.”
Ở vương quốc Ruen, cơ cấu nghị sĩ Hạ viện chủ yếu là những người đại biểu của quý tộc hoặc là những phú hào có tiền, nhưng cũng không thiếu những nhân sĩ chuyên ngành, ví dụ như: bác sĩ, luật sư, mực sư, giáo sư, nhà khoa học, kế toán viên.
Câu lạc bộ Cragg chính là lấy các đối tượng nhân sĩ chuyên ngành giai cấp bậc trung để làm đối tượng, không phân biệt đảng phái.
Klein không hiểu rõ lắm về phương diện này, thuận miệng phụ họa vài câu, tiếp đó tán gẫu: “Ellen, hôm nay là thứ sáu, anh không cần trở lại bệnh viện à?”
“Không, tôi xin nghỉ, gần đây tệ quá.” Ellen đột nhiên nhíu mày nói.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Klein nhấp một ngụm hồng trà.
Bởi vì Beckron vừa bị ám sát, thi thể của Rosago bị ném vào dưới cống thoát nước ở chỗ xa, không biết lúc nào mới bị phát hiện. Klein lại kiêng dè ảnh hưởng còn sót lại cùng với sự ngụy trang của mình chưa hoàn thiện, nên gần đây hắn không tính nhận nhiệm vụ gì quá khó dẫn đến bại lộ bản thân. Cho nên hắn rất có hứng thú với mấy chuyện tiềm ẩn, đơn giản mà thù lao cao.
Ellen đặt tờ báo xuống, thở dài: “Gần đây tôi khá xui xẻo, liên tiếp mấy cuộc phẫu thuật xảy ra sai lầm, may mà không tạo thành hậu quả quá nghiêm trọng, bằng không tôi có thể bị thu hồi giấy phép rồi.”
Tuy ở thời đại bây giờ bác sĩ ngoại khoa phẫu thuật chết người không phải là tin tức chấn động gì, nó là chuyện khá thường thấy. Nhưng nếu bởi vì sai lầm của bản thân dẫn đến sự cố nghiêm trọng, xử phạt vẫn khá nghiêm khắc.
Được rồi, tôi chẳng giúp đỡ được gì cả… Ừm, thực ra tôi hiểu một nghi thức chuyển vận, nhưng muốn hiệu quả thì phải đưa anh lên màn sương mù xám… Klein cúi đầu, gặm bánh mì.
Dùng bữa sáng xong, hắn tạm biệt Ellen. Hắn trước hết đi rút 500 bảng tiền mặt, đưa cho tiểu thư vệ sĩ 300 bảng, tiếp đó về nhà. Hắn vừa đợi rửa ảnh vừa hy vọng có ủy thác gì đó đơn giản đưa tới cửa, đáng tiếc tạm thời chẳng có gì cả.
Đến chạng vạng, Klein chuẩn bị ra ngoài lần nữa, mục tiêu là quán rượu Người Dũng Cảm.
Nhân lúc tiểu thư vệ sĩ có mặt ở đây, hắn hy vọng có thể tiếp xúc nhiều hơn với các nhóm người phi phàm.