Mục lục
Quỷ Bí Chi Chủ - Mực Thích Lặn Nước (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng cú đêm hót kèm tiếng côn trùng kêu vang vọng quanh con đường đi từ pháo đài bỏ hoang tới thị trấn kia, Azcot nhìn phía trước, im lặng vài giây rồi đáp:

“Tuy vẫn chưa thể khẳng định trăm phần trăm, nhưng thầy đã có ý tưởng nhất định. Có lẽ, thầy là người đã sống được rất lâu rồi.”

Thầy Azcot ạ, kỳ thật thầy còn phải thận trong suy xét xem liệu mình có còn nằm trong cái phạm trù “người” này nữa không… Klein thầm đáp lại một câu như vậy, nhưng hắn không dám nói ra thành lời.

Trong đêm khuya yên tĩnh giữa vùng đồng không mông quạnh này luôn khiến người ta trở nên yếu ớt…

“Hẳn là thầy đã trả một cái giá nào đó mới nhận được sinh mệnh lâu dài, sống từ thời kỷ thứ tư tới tận bây giờ, hệt như một u linh du đãng khắp các lục địa…” Giọng Azcot trầm trầm hệt như đang đè nén cảm xúc trong lòng: “Thầy không nhớ rõ quá khứ, quên đi người và chuyện mà thầy đã thề là phải khắc ghi…”

Klein lấy gậy đẩy cỏ dại phía trước ra, như có suy nghĩ lên tiếng: “Thầy Azcot, em có một suy đoán về tình huống của thầy.”

“Suy đoán gì?” Azcot quay sang liếc nhìn người đồng hành.

“Em cho rằng việc mất ký ức của thầy là vòng lặp, có lẽ cứ mỗi vài thập niên thầy sẽ chết một lần, đánh mất toàn bộ ký ức lúc trước, trong khoảng thời gian nhất định tiếp theo thầy sẽ tỉnh lại từ giấc ngủ hắc ám, bắt đầu một cuộc đời mới. Chỉ như vậy mới giải thích được những cảnh mơ khác nhau của thầy, bởi đó là những chuyện mà thầy gặp được trong các cuộc đời khác biệt kia.” Klein chậm rãi nói ra suy đoán của mình.

Azcot bỗng đi chậm lại như thể bị bóng tối níu vạt áo lại, ông nặng nề nhìn phía trước, một lúc sau mới nói:

“Việc này khớp với một phần trí nhớ được đánh thức khi bị kích thích ban nãy.”

Bị kích thích ban nãy đánh thức một phần trí nhớ? Một ý nghĩ nảy lên trong đầu Klein, hắn bật thốt:

“Thầy Azcot, có lẽ thầy không cần rời khỏi Tingen để tìm kiếm quá khứ, thầy sẽ từ từ nhớ lại thôi!”

“Vì sao?” Azcot kinh ngạc quay sang.

Klein khẽ mỉm cười: “Trí nhớ của thầy không hề mất đi hoàn toàn, một phần được đánh thức do bị kích thích ngày hôm nay đã chứng minh điều đó. Ngoài ra, thầy còn nhớ lúc thầy tỉnh lại ở Backlund rồi phát hiện mình quên mất quá khứ không?”

Azcot trịnh trọng gật đầu, đáp: “Đây là một cơn ác mộng vẫn khiến thầy bối rối bao lâu nay.”

Klein chọc cây gậy batoong mạ bạc xuống đất, giải thích chi tiết:

“Trước hôm nay, em cũng không biết chuyện này có vấn đề gì, nhưng kết hợp với những gì thầy miêu tả và suy đoán của bản thân thì nó có vẻ kỳ quái rồi. Khi thầy mơ màng tỉnh lại từ trong giấc mộng nhưng lại có giấy tờ cho thân phận mới và đủ tiền bạc tiêu dùng, và cách thức xuất hiện mà không khiến người ta sợ hãi… Mọi việc đấy như thể đã được sắp xếp sẵn từ trước, khiến thầy có thể nhanh chóng dung nhập vào xã hội.”

“Như vậy ai là người đã sắp xếp những chuyện này?”

“Đáp án chỉ có một, đó chính là thầy của quá khứ. Thầy của quá khứ khôi phục trí nhớ, biết là sắp nghênh đón một cuộc đời mới nên đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, cố gắng không để người ta nghi ngờ.”

Azcot ngừng lại, ngắm nhìn những đóm sáng thưa thớt trong thị trấn nhỏ kia, lại im lặng khá lâu.

“Có lẽ người “cha mẹ” mà thầy luôn tìm kiếm chính là bản thân thầy của quá khứ…” Ông thở dài một hơi, ngầm thừa nhận những suy đoán của Klein rất có tính thuyết phục.

“Cho nên thầy không cần phải làm gì cả, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là sẽ từ từ phục hồi trí nhớ thôi.” Klein đưa ra kết luận an ủi đối phương.

Azcot vô thức vung gậy batoong trong tay, sau đó toàn thân như hóa thành một bức tượng điêu khắc nên từ đá cẩm thạch.

Một lúc lâu sau, ông mới đáp lại với ánh mắt sâu xa:

“Có lẽ, khi cuộc đời cũ đi tới khúc cuối thì thầy mới có thể khôi phục toàn bộ trí nhớ. Thầy không muốn phải chờ lâu như vậy, thầy muốn có đủ thời gian để hiểu rõ và đồng thời cũng thoát khỏi số mệnh này, cho nên thầy phải chủ động đi tìm quá khứ, kích thích bản thân từng chút một, hoàn thành cái thức tỉnh mà em đoán từ trước. Còn chờ đợi thì chỉ khiến thầy lặp lại vòng tuần hoàn trước đây.”

“Đây đúng là sự lựa chọn đáng chờ mong nhất.” Klein không khuyên giải đối phương nữa, bèn nói: “Thưa thầy, khi giúp nhau tìm ra kẻ đã khiến vận mệnh của em không hài hòa và cũng lấy đi đầu của con trai thầy, liệu em có thể nhờ thầy giúp một việc nhỏ bé không đáng kể không?”

Azcot khẽ gật đầu nói: “Em muốn thầy giúp gì?”

Klein sắp xếp từ ngữ: “Em hy vọng tuần sau hoặc tuần sau nữa thầy sẽ đến các thị trấn nhỏ xung quanh Tingen, tốt nhất là những thị trấn mà ngồi xe ngựa đến đó mất từ hai tiếng đồng hồ trở lên, dưới năm tiếng trở xuống, tạo ra vài sự kiện ma ám không làm hại người khác. Ừm, em thấy cách thầy căn cứ huyết thống để truy ngược về tên tội phảm, hẳn là thầy khá am hiểu một số thứ liên quan tới lĩnh vực tử linh.”

“Không thành vấn đề.” Azcot đồng ý không chút do dự, còn không thèm hỏi tại sao hắn lại muốn làm như vậy.

Cùng lúc đó, ông cũng thừa nhận suy đoán của Klein về năng lực của mình.

“Cảm ơn thầy, chuyện này rất quan trọng với em. À, mục tiêu của sự kiện linh dị mà thầy chọn chỉ có thể là tín đồ của nữ thần Đêm Tối, còn nữa, thầy nhớ đừng để lại đầu mối gì.” Klein lại dặn thêm một câu.

Chỉ như vậy chuyện này mới được chuyển cho tiểu đội Kẻ Gác Đêm của thành phố Tingen, chỉ như vậy hắn mới có thể gia nhập đội làm nhiệm vụ, cũng đề nghị sử dụng vật phong ấn “3 – 0782”, và chỉ có như vậy thì hắn mới có thể nhân lúc luân phiên trông coi đánh cắp sức mạnh thần huyết trong vật phong ấn, cũng chính là Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị, để tạo ra bùa chú Viêm Dương.

Đây là món đồ mạnh nhất mà hắn có thể lấy được ngay lúc này.

Khi tên hung thủ sau màn sống trong căn nhà có ống khói đỏ còn chưa rời khỏi Tingen, với tiền đề bản thân hắn đang không ngừng điều tra, Klein bắt buộc phải cố gắng bằng mọi cách để trở nên mạnh hơn!

Ừm, dựa theo tri thức mà ta có được thì chỉ đánh cắp một chút sức mạnh sẽ không khiến “3 – 0782” bị hư hại gì, cùng lắm là khiến số năm mà hiệu quả tinh lọc của nó có thể duy trì bị giảm xuống một chút… Ta làm vậy là vì sự yên bình và ổn định của thành phố Tingen! Klein tự biện giải như vậy cho bản thân.

Azcot không thèm để ý tới mục đích của Klein, ông vẫn gật đầu đáp:

“Thầy sẽ báo cho em biết tên và thời gian đại khái và tên của thị trấn để em chuẩn bị sẵn trước.”

Phù… Klein thở phào một hơi, cảm thấy chuyến đi tới thị trấn Ramde này quả nhiên là không hề uổng công: Ừm, mặc dù chỉ lột bỏ được tầng vải bao ngoài cùng của những tầng lớp thần bí đang bao trùm lên thầy Azcot, còn rất nhiều thứ vẫn chưa biết được, nhưng chí ít hắn nhận được tình hữu nghị với thầy ấy, tìm được một đồng minh đáng tin cậy để đối phó với tên hung thủ kia!

Mười một giờ rưỡi đêm, Klein vừa mệt vừa buồn ngủ lại vừa đói quay về ngôi nhà số 2 phố Hoa Thủy Tiên.

“Thầy lại chẳng mời mình đi ăn tối gì cả… Ôi, với tình hình hiện tại thì thầy ấy nào có lòng dạ ăn uống gì chứ…” Klein vừa lặng lẽ nói thầm vừa lấy chìa mở cửa ra.

Nhà cửa không hề tối om như hắn tưởng, một chiếc đèn khí gas thanh lịch lẳng lặng tỏa ra ánh sáng làm cho cả căn phòng khách ấm áp và sáng ngời, phủ thêm một lớp “áo khoác” lên Benson đang ngồi một mình trên ghế sô pha.

Thấy cửa nhà mở ra, Benson đang đọc sách, định lên tiếng thì chợt ngáp một cái, không thể không giơ tay lên che miệng lại.

Klein đóng cửa, cười nói một câu như tùy ý nói ra: “Em với thầy Azcot đi thị trấn Ramde, nơi đó có một tòa pháo đài cổ bỏ hoang khá lâu đời.”

Benson nhất thời giật mình, cười nói: “Đêm tối không trăng, pháo đài cổ bỏ hoang cả nghìn năm, cảnh tượng xung quanh lạnh lẽo u tối, mà đội khảo cổ lại chỉ có hai người, chuẩn cho phần mở đầu của truyện kinh dị mà.”

Mọi việc xảy ra đêm nay thật đúng là giống như chuyện kinh dị…. Klein nhớ tới cánh cửa do thầy Azcot tạo ra, nhớ tới tiếng trẻ con khóc, chợt cảm thấy hơi sợ: “Quả thật lúc đó em có cảm giác như vậy.”

Benson lại ngáp một cái nữa, bèn gấp sách lại, nói: “Anh phải đi ngủ đây, từ lúc bắt đầu học ngữ pháp và văn học cổ, anh cảm thấy giấc ngủ của mình trở nên tốt hơn hẳn.”

Klein thầm cười một tiếng, chợt nhớ tới chuyện “Chính Nghĩa” từng nói, bèn hạ nhỏ giọng báo: “Benson, anh cũng biết rồi đó, công ty của em có chút quan hệ với sở cảnh sát quận Akhova. Dạo gần đây em nghe nói bên phía Backlund có truyền tới một lời đồn là vua, thủ tướng, các bộ trưởng và nghị sĩ đều đang rất bực bội với chính phủ làm việc không hiệu quả hiện giờ, đang định tiến hành cải cách, dùng cuộc thi công khai để lựa chọn người tài giỏi đảm nhận các vị trí công việc cụ thể, giống thi vào đại học vậy.”

Benson ngơ ngác, sau đó mắt tỏa sáng hỏi ngược lại: “Cuộc thi công khai?”

“Vâng, chỉ cần thi đỗ là anh có thể trở thành nhân viên tạm thời xử lý các sự vụ cụ thể cho chính phủ. Theo suy đoán của em, ừm, em đoán là, cuộc thi này sẽ noi theo thi vào đại học, sẽ thi về ngữ pháp, văn học cổ, toán học và năng lực logic với những kiến thức cơ bản về pháp luật…” Klein tranh thủ nói ra cách nghĩ của mình, cuối cùng hắn chốt lại một câu: “Anh ạ, chuyện này bắt buộc phải giữ bí mật, hơn nữa cũng không nên ôm hy vọng quá lớn. Ai biết liệu có có được thượng viện và hạ viện thông qua không.”

“Anh nhớ rồi, anh biết là anh chỉ cần cố gắng học tập là được.” Benson cười thật tươi, tiếp lời: “Mặc kệ là có chuyện này hay không, anh đều sẽ cố gắng học tập để tranh thủ thời gian thoát khỏi tình cảnh trước mắt, tìm được công việc tốt hơn. Học tập là điểm khác biệt lớn nhất giữa con người và khỉ đầu chó.”

Ồ không, nghiên cứu khoa học cho thấy rằng chỉ số thông minh của khỉ đầu chó là không thấp, chúng còn có năng lực học tập cơ… Klein lặng lẽ giễu một câu, rồi dõi mắt nhìn Benson đi lên tầng.

Sau đó, hắn sờ phần bụng đã đói meo, cất bước đi tới phòng bếp.

Lục được phần đồ ăn thừa buổi tối và phần thịt gà mà Melissa cố ý để lại, Klein hoàn toàn thả lỏng tâm tình chuẩn bị hưởng dụng “bữa tối”.

Lúc này ngoài kia yên tĩnh không còn âm thanh gì, đêm đã khuya, hầu hết mọi người đều đã đi vào giấc ngủ. Quanh đó chỉ có hắn đang hít thở bầu không khí mát mẻ xen lẫn mùi hỗn tạp tạo ra tiếng phì phì.

Mọi thứ đều yên bình và an yên đến vậy.

Sau khi ăn uống no nê, rửa chén bát, tắm táp sạch sẽ, Klein trở lại phòng ngủ, khóa trái cửa lại.

Hắn ngáp một cái, làm cho bản thân tỉnh táo lại rồi rút chiếc muỗng bạc nghi thức ra, dùng bức tường linh tính đóng kín cả căn phòng này lại.

Hắn định lên trên sương xám bói toán xem triệu hồi “Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này” thì có gặp nguy hiểm gì không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK