Vả lại ta còn có thêm công trạng từ việc giao phương thuốc Tên Hề… Đều là nghiệp vì lúc trước chia ra làm hai phần để nhận công lao đây mà… Thôi, dạo này cũng chẳng tìm được cơ hội nào để nói rằng thực ra ta đã có phương thuốc đó rồi… Klein hít vào một hơi, cố gắng nở nụ cười:
“Hy vọng là việc sát hạch sẽ thuận lợi.”
Hắn tán thành cả hai chân hai tay về quyết định của Dunn khi điều hắn trở lại tiếp tục canh gác cửa Chianese, bởi vì hắn không những thiếu năng lực chuyên môn về việc giám thị và điều tra, mà còn chưa đạt tới mức tiêu chuẩn về việc tác chiến chính diện.
Về bắn súng, tuy so với cảnh sát bình thường thì được coi là không tệ, nhưng với những đội viên đều là những người phi phàm có tố chất thân thể được tăng cường, cho dù không phải tay súng thiện xạ thì cũng không kém là bao.
Còn về chiến đấu cận thân, Klein mới chỉ đạt tới trình độ sơ cấp.
Nói đơn giản thì, cho dù có bùa chú ngủ say và bùa chú cảnh mơ, hắn vẫn là một người phi phàm thuộc loại hình phụ trợ. Để đối phó với người bình thường thì đơn giản thôi, nhưng nếu gặp phải người phi phàm tương tự mà am hiểu chiến đấu thì khá là nguy hiểm.
Chờ khi mình lên danh sách 8, trở thành Tên Hề am hiểu chiến đấu, cũng nắm giữ được một vài pháp thuật, lúc đó ta sẽ có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ siêu phàm thông thường rồi… Ừm, nếu có thể đánh cắp sức mạnh của vật phong ấn “3 – 0782” thành công, tạo ra bùa chú Viêm Dương, như vậy thì lại càng hoàn hảo, việc lấy yếu thắng mạnh không phải là không thể làm được… Klein nghĩ với tâm thái vô cùng mong chờ, chầm chậm quay về công ty Bảo an Gai Đen.
Mãi cho tới sáng sớm hôm sau, hắn hết ca gác rời khỏi cửa Chianese, tiểu đội Kẻ Gác Đêm vẫn không lấy được manh mối hữu dụng gì từ việc theo dõi Hood Eugene ở bệnh viện tâm thần, tạm thời chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào việc điều tra bên trong của người mà họ gọi là người đưa tin.
Klein về tới nhà, lẳng lặng ăn sáng xong rồi quay về phòng ngủ đánh một giấc tới tận mười hai giờ trưa.
Hắn tỉnh dậy, rửa mặt qua, ngửi thấy mùi đồ ăn bèn đi xuống tầng.
“Melissa đang làm bữa trưa ạ?” Klein nhìn Benson, người đang đọc báo trong phòng khách.
Benson hạ tờ báo xuống, đáp lại:
“Đúng vậy. Hôm nay con bé có khách tới chơi, anh bảo con bé là cứ ngồi nói chuyện với khách đi, để anh chuẩn bị bữa trưa cho, nào ngờ con bé lại chẳng hề tin tưởng vài tài nấu nướng của anh, cứ thế kéo khách xuống bếp cùng nấu, đúng là chẳng lịch sự chút nào.”
Benson, anh lại nhận ra Melissa không thích tài nấu nướng của anh nhanh đến vậy ư… Klein cố nhịn cười, vừa bước tới sô pha vừa thuận miệng hỏi:
“Khách của Melissa?”
“Ừ, chắc là em biết đấy, là Elizabeth mà chúng ta gặp được ở tiệc sinh nhật của Selina.” Benson dựa ra sau một chút, tiếp tục nhàn nhã đọc báo.
Không chỉ gặp ở bữa tiệc sinh nhật đó… Cô ta lại còn tới nhà chơi… Vẻ mặt Klein đờ ra, hắn nghiêng người liếc nhìn cửa bếp.
Đúng lúc này Melissa bưng đĩa đi ra, theo sau là Elizabeth cũng đang đeo tạp dề.
“Klein, anh dậy rồi à? Em đang định lên gọi anh đây.” Melissa mừng rỡ đặt đĩa thức ăn đang tỏa ra mùi thịt thơm nức xuống bàn ăn: “Đây là Elizabeth, anh biết rồi mà.”
“Chào anh, Klein.” Elizabeth với đôi má phúng phính cười rạng rỡ cất tiếng chào hỏi.
Klein ôn hòa đáp lại một cách lịch sự.
Chờ khi hai người chào hỏi xong, Melissa chớp mắt, nói với vẻ rất nghiêm túc:
“Lát nữa Elizabeth sẽ theo chúng ta tới Hiệp hội Người hầu phụ giúp gia đình, nhà cô ấy có thuê vài người nên khá giàu kinh nghiệm về chuyện này, có thể đưa cho chúng ta những ý kiến tham khảo khá hay. Thật ra bọn em đã nghĩ xong những yêu cầu về việc lựa chọn hầu gái rồi, các anh nghe xem có gì cần bổ sung không.”
Melissa lấy tạp dề lau tay, rồi móc một tờ giấy từ trong túi quần, giở ra đọc:
“1. Khỏe mạnh.
2. Chăm chỉ, có trách nhiệm.
3. Giỏi nấu nướng.
4. Im lặng, không ồn ào.
5. Gia cảnh đơn giản.
6. Mặt mũi bình thường.”
…
Từng yêu cầu được đọc ra, Klein và Benson nghe mà miệng há hốc, ánh mắt đầy mờ mịt, cả hai đều không ngờ chỉ thuê một hầu gái làm việc vặt thôi mà lại rắc rối như vậy.
“Melissa, không phải lúc trước em phản đối việc thuê hầu gái làm việc vặt à?” Chờ khi cô em gái đọc xong, Klein hỏi một câu theo bản năng.
Melissa mím môi, rồi trịnh trọng gật đầu:
“Vâng, em phản đối, nhưng nếu sự phản đối đó vô hiệu thì em cho rằng, chúng ta bắt buộc phải làm thật tốt chuyện này. Mà muốn làm cho tốt thì trước đó ta phải chuẩn bị đầy đủ. Ừm, các anh có muốn bổ sung gì không?”
“Không!” Klein và Benson đồng thời lắc đầu, khiến Elizabeth phải che miệng cười trộm.
Sau bữa trưa, bốn người lên xe ngựa tuyến cố định đi tới Hiệp hội Người hầu phụ giúp gia đình ở phố Champagne.
Thật ra hiệp hội này khá giống với công ty quản lý gia đình mà Klein biết ở đời trước, nhưng nó có một nửa là từ thiện. Một mặt thì bọn họ đăng ký các loại thông tin cá nhân và nhu cầu công việc của người hầu để tiện cho người thuê lựa chọn, đồng thời cũng tăng khả năng giúp đối phương vào nghề. Về mặt khác, bọn họ sẽ tổ chức vài buổi đào tạo cơ bản để tăng năng lực làm việc của đối tượng lên.
Một phần kinh phí duy trì của hiệp hội này tới từ các tổ chức từ thiện, phần khác thì là tiền trả từ người thuê. Dựa theo tính chất tập hợp và tổng thể, thuận tiện và tổ chức, bọn họ sẽ nhanh chóng thay thế những người này khiến bọn họ một là gia nhập, hai là đổi nghề.
Klein và mọi người vừa vào hiệp hội thì đã được tiếp đón nhiệt tình. Một cô gái mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt viền lá sen dẫn bọn họ tới ngồi ở khu vực ghế sô pha, mỉm cười hỏi:
“Tôi có thể giúp gì cho các anh chị?”
“Chúng tôi cần thuê một hầu gái làm việc vặt.” Tới những lúc như thế này, Benson luôn bị hai đứa em đẩy ra trước.
“Các anh chị có yêu cầu cụ thể gì không?” Cô gái trẻ tuổi kia thuần thục hỏi.
Benson nhớ tới sự đối lập giữa tài nấu nướng của mình và Klein, khẩn khoản hỏi: “Giỏi nấu nướng.”
“Giỏi nấu nướng?” Cô gái trẻ tuổi khẽ nhíu mày: “Nói thẳng thì trong các hầu gái làm việc vặt thì không có ai giỏi nấu nướng cả, hay là các anh chị thuê một đầu bếp nhé? Nếu các anh chị cần đầu bếp nữ, hiệp hội chúng tôi cũng có không ít.”
“Trong hầu gái làm việc vặt không có ai giỏi nấu nướng?” Melissa thấy yêu cầu của mình vừa mới được đưa ra đã không được, cô không nhịn được chen miệng hỏi lại.
Cô gái trẻ tuổi gật đầu, trả lời chắc nịch:
“Hầu gái làm việc vặt thường là con cái của những lao động tầng đáy, hoặc là những cô gái nông thôn, bản thân việc nấu nướng mà bọn họ có thể tiếp xúc được đều khá kém, dù đã được hiệp hội đào tạo qua nhưng bọn họ tối đa chỉ đảm bảo nấu ra đồ ăn không khiến người ta bị bệnh.”
“…” Melissa chợt im lặng, rốt cuộc mới hiểu cái gì gọi là kế hoạch thì hay thay đổi.
“Đây đúng là chuyện làm cho người ta nuối tiếc.” Benson suy nghĩ, sắp xếp ngôn từ rồi nói: “Có lẽ chúng tôi sẽ sửa yêu cầu lại: Sẵn sàng và cũng có năng lực học nấu nướng.”
Benson thật không tệ, biết đổi suy nghĩ nhanh đấy… Không cần mình phải lên tiếng… Klein ngồi bên cạnh, một tay cầm gậy, tay kia cầm mũ, rất nhàn nhã thảnh thơi.
“Không có vấn đề, lúc đào tạo nấu ăn, chúng tôi sẽ ghi lại hầu gái nào có biểu hiện xuất sắc.” Cô gái trẻ tuổi cười rất chuyên nghiệp: “Còn yêu cầu khác không?”
“Có.” Cảm nhận được ánh mắt của Melissa, Benson nuốt nuốt nước miếng rồi móc tờ giấy ra khỏi túi áo, đọc từng dòng một.
Cô gái trẻ tuổi kia kinh ngạc ngồi nghe, hồi lâu sau mới lên tiếng:
“Tôi… Tôi sẽ đi sàng lọc tư liệu, đề cử cho các anh chị những hầu gái phù hợp với yêu cầu. Các anh chị không cần phải quyết định luôn, cứ lựa chọn từ hai đến bốn người trước, tôi sẽ dẫn bọn họ tới nhà các anh chị thử việc một lần, sau đó mới quyết định là sẽ thuê ai. Đương nhiên làm như vậy sẽ khiến chi phí các anh chị phải trả cho hiệp hội nhiều hơn, và các anh chị cũng phải tự mình chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.”
“Đồng ý.” Benson gấp tờ giấy lại, lịch sự gật đầu.
Cô gái kia đứng lên đi tới văn phòng, nhưng vừa đi được hai bước thì cô ta quay đầu lại, cười ngại ngùng: “Có thể đưa cho tôi tờ giấy kia được không? Tôi sợ là mình sẽ quên yêu cầu của các anh chị…”
“Không thành vấn đề.” Benson cố nhịn cười.
Một lúc sau, cô gái trẻ tuổi mặc chiếc váy màu vàng nhạt cầm một xấp tài liệu đi ra, giao cho Benson lựa chọn.
Trên những tài liệu đó có ghi những thông tin về hầu gái làm việc vặt như tên, năm sinh, tình hình gia đình, còn miêu tả về khuôn mặt, tình trạng cơ thể, kinh nghiệm trong quá khứ, đặc điểm tương ứng và tiền lương muốn nhận.
Elizabeth tranh thủ Benson và Melissa đang chăm chú đọc tài liệu, vội tới gần Klein, khẽ hỏi:
“Anh không có yêu cầu gì à?”
“Có, nhưng không chi tiết lắm.” Klein trả lời cho có lệ.
Elizabeth lại càng cảm thấy hứng thú: “Vậy anh sẽ chọn như thế nào?”
Klein khẽ cười một tiếng, chỉ vào con lắc cảm xạ mà hắn giấu trong cổ tay áo bên trái: “Đương nhiên là viết câu nói xem bói tương ứng, loại trừ lần lượt, từ đó bói ra người nào phù hợp làm hầu gái việc vặt cho gia đình nhất.”
“…” Elizabeth sửng sốt, mười mấy giây sau cô mới mờ mịt gật đầu: “Đây đúng là biện pháp đơn giản mà hiệu quả nhất… Em lại quen mất anh là…”
Cô ta còn chưa nói xong, vì Melissa phát hiện hai người đang lén nói chuyện với nhau mà quăng mắt nhìn sang.
Melissa liếc nhìn ông anh và cô bạn thân của mình, khuôn mặt toát lên vẻ suy ngẫm.
Ê, em ơi, đừng hiểu nhầm thế chứ! Bọn anh chỉ trao đổi bình thường thôi… Klein khẽ ho một tiếng, chủ động cầm một vài tập tài liệu ra xem.
Bọn họ nhanh chóng chọn được ba người, giá cả từ 4 saule 8 penny tới 5 saule 2 penny mỗi tuần.
Benson không mặc cả tiền lương của hầu gái việc vặt, mà còn nghiêm túc thảo luận chi phí phải trả thêm cho hiệp hội với cô gái trẻ tuổi kia.
Qua một hồi thảo luận, anh đã thành công khiến chi phí này từ tiền lương hai tuần của hầu gái tạp hoạt xuống thành một tuần, nhưng mặt khác phải trả chi phí xe ngựa 1 saule cho đối phương về việc dẫn hầu gái làm việc vặt tới thử việc.
Sau khi xong việc, Elizabeth chào mọi người rồi đi về. Ba anh em thì lên xe ngựa công cộng trở lại phố Hoa Thủy Tiên.
Dọc đường đi, Klein bị ánh mắt nhìn chòng chọc của Melissa làm cho rất là mất tự nhiên, nên vừa vào nhà hắn đã phi thẳng lên tầng hai.
“Klein.” Melissa gọi hắn lại, con bé sử dụng một loại ngữ khí trịnh trọng sau khi đã suy nghĩ cẩn thận khuyên bảo hắn: “Nếu anh muốn đính hôn với Elizabeth, anh càng phải cố gắng hơn. Cha của bạn ấy là một doanh nhân xuất nhập khẩu, mẹ là Tòng nam tước, cũng chính là con gái của huân tước…”
Khoan, đính hôn? Chuyện lúc nào vậy? Klein ngơ ngác nhìn cô em gái.
Con bé đã nghĩ tới tận bước này rồi ư?