Sau đó, đại hội võ đạo tiếp tục được cử hành, chỉ có điều là Đường Tuấn không hề xuất hiện.
Có lẽ là do sắp xảy ra chuyện lớn, hoặc cũng có lẽ do bị sự kiêu ngạo của Tạ Nam kích thích, ngoài đám người Hoa Tiểu Nam và Vũ Tuyết Hương ra, trong đợt đại hội võ đạo lần này còn có rất nhiều thiên tài hào kiệt trẻ tuổi xuất hiện.
Một vị thiếu niên mười tám tuổi, xuất thân từ thôn quê đã đánh bại được một vị đệ tử đang ở Chân Khí cảnh trung kỳ của nhà họ Vũ ở Tây Bắc bằng sức mạnh của một kẻ chỉ mới bước chân vào cảnh giới Chân Khí, vào lúc này, cậu ta lại thể hiện được huyết mạch không tầm thường của mình, cuối cùng, Thanh Liên đã đại diện thu nhận cậu ta vào Nghịch Luân.
Một vị thiếu nữ đang tuổi đôi mươi của nhà họ Từ chỉ vừa vung một roi đã có thể chiến đấu đầy vượt bậc, đánh bại cả một vị tông sư tiền bối, cuối cùng, Từ Vũ ra mặt thu nhận cô nàng làm đệ tử.
Trừ hai người này ra vẫn còn những trang tuấn kiệt khác xuất hiện như măng xuân mọc sau cơn mưa, có những võ giả của thế hệ trước cũng tạo nên mấy điều bất ngờ khi ra trận, tuy rằng không có tình huống chân khí tiến vào thần hải đầy rầm rộ, nhưng vẫn không tầm thường, giới võ đạo đang trở nên sục sôi đầy sức sống. Rất nhiều người đều dần ý thức được, một thời hoàng kim sắp xảy ra trong giới võ đạo này.
Thế nhưng, dù cho những thiên tài này có xuất sắc đến đâu đi nữa thì tất cả mọi người đều biết, phần lớn hào quang trong đợt đại hội võ đạo lần này đều tập trung vào cái người chưa đầy ba mươi tuổi mà đã tiến vào thiên nhân ấy. Đường Tuấn tựa như một ngọn núi cao không thể leo trèo dựng sừng sững trước mặt bọn họ, trở thành mục tiêu và động lực để bọn họ phấn đấu. Thậm chí còn có rất nhiều người xem anh là thần tượng của mình, là linh hồn của võ đạo! Có thể nói, sự xuất hiện của Đường Tuấn đã gây ra sự kích thích vô cùng lớn đến ý chí chiến đấu của những võ giả vốn quen sống anh nhàn.
Mà kẻ gây chuyện là Đường Tuấn lại không hề biết những thứ này, sau khi từ miệng Từ Vũ biết về chuyện của Tống Hữu Đức, anh đã liền rời khỏi nhà họ Từ ngay trong đêm, đến cả Hoa Tiểu Nam cũng chẳng biết anh đã đi đâu.
Hà Nam ba mặt đều giáp núi, tuy rằng mấy năm nay đã phát triển thêm không ít tập đoàn của chính phủ và địa phương, nhưng nơi đây vẫn là một vùng không người ở vô cùng hoang vu chưa được ai khai phá.
Bấy giờ Đường Tuấn đang thong thả đi giữa núi rừng, nhìn thì như thong thả đấy, nhưng mỗi bước chân đều dài đến mấy trượng. Ánh trăng trong trẻo từ trên cao rọi xuống, tốc độ di chuyển loạn xạ khiến anh trông như một linh hồn quái quỷ.
Đường Tuấn nhíu mày, thì thầm nói: “Tống Hữu Đức, rốt cuộc là cậu đang trốn ở đâu?”
Trong Nghịch Luân, Tống Hữu Đức nổi tiếng với tài ám sát cao siêu, thậm chí có thể đã tiến vào Thần Hải, đương nhiên là Đường Tuấn không thể giữ lại một đối thủ như thế. Thay vì chờ đối phương ám sát anh, chi bằng chủ động tấn công để giải quyết mối hoạ ngầm ấy. Thế là Đường Tuấn đã rời khỏi nhà họ Từ một mình, anh không tin Tống Hữu Đức sẽ bỏ qua cơ hội ám sát trời ban này.
Ở một nơi khác tại vùng rừng núi hoang vu này, có một cái động được hình thành từ một vách núi lõm. Ánh trăng không thể rọi đến nơi đây, chỉ có bóng đêm vô cùng tĩnh mịch. Một mùi tanh nồng từ trong động truyền ra, đôi con ngươi xanh biếc như hai chiếc lồng đèn khổng lồ chớp nháy trong đêm tối.
Bỗng nhiên, trong bóng tối xuất hiện một tiếng động cực kỳ nhỏ.
“Xích Luân, tin gì thế?” Bên trong động, một giọng nói lạnh lẽo như sắt thép vang lên.
“Gã họ Đường đó đã thật sự đi về phía này. Ha ha, anh ta đúng là không sợ chết mà. Lại dám một mình ra ngoài.”
“Muốn ra tay bây giờ chưa? Anh ta giết Cổ Sáng làm cho Huyết Sát chúng ta bị tổn thất nặng nề, nhất định phải trả giá đắt.”