Tô Phi Hùng nói: “Người đàn ông ở bên cạnh Tào Thanh Vân lúc nãy cũng là đại sư thuật pháp.”
Dương Thiên Thành nhíu mày: “Chẳng lẽ Tô đại sư không phải đối thủ của người kia?”
Tô Phi Hùng hừ lạnh một tiếng, nói: “Chút tu vi của người này tôi còn chưa thèm để mắt đến. Nếu thật sự phải đấu pháp, tôi không cần tới mười chiêu là có thể đem người kia đánh chết. Đại hội giao lưu thuật pháp sắp sửa bắt đầu rồi, tôi không muốn cành mẹ đẻ cành con thôi. Đối thủ của tôi chỉ có Lã Kiến Trung, còn kẻ kia thì tính là thứ gì chứ?”
“Vậy khối ngọc thạch kia phải làm sao bây giờ? Bên trong đó thật sự có Linh Ngọc Tủy sao?” Triệu Kim Ngọc nhịn không được hỏi.
Tô Phi Hùng châm chọc nói: “Phán đoán của tôi chẳng lẽ còn giả được hay sao. Khối ngọc thạch này nếu đem đi bán đấu giá, ít nhất phải hơn ba mươi lăm tỷ. Thế mà cô chỉ lấy giá có ba tỷ rưỡi, không phải ngu xuẩn thì là cái gì?”
Sắc mặt Triệu Kim Ngọc ngay lập tức trở nên cực kì khó coi. Vốn dĩ cô ta cho rằng vụ làm ăn này lời to rồi, thế mà giờ mới biết mình bị lỗ những mấy tỷ.
"Ngài có muốn tôi giúp ngài cướp lại viên ngọc thạch này hay không?" Dương Thiên Thành nói.
Tô Phi Hùng lắc đầu, khinh thường nói: “Không cần. Tu vi của người đó cũng không cao, cho dù là có lấy được Linh Ngọc Tủy thì cũng không biết phải sử dụng nó như thế nào. Tôi đoán người này chắc cũng tới tham gia đại hội thuật pháp, đến lúc đó tôi sẽ tìm cơ hội thu hồi lại là được.”
Anh ta nhìn Dương Thiên Thành, ngạo nghễ nói: “Nhà họ Dương các người cứ dùng toàn lực ủng hộ cho tôi là được. Nếu lần này tôi đánh bại Lã Kiến Trung, trở thành đại sư thuật pháp mạnh nhất Đông Nam Á thì nhà họ Dương các người cũng có thể leo lên một nấc thang mới.”
Dương Thiên Thành gật đầu nói phải. Lã Kiến Trung chiếm vị trí đại sư thuật pháp mạnh nhất Đông Nam Á đã lâu như vậy, đúng là nên động đậy một chút rồi.
Lúc này, Đường Tuấn cùng Tào Thanh Vân đã về tới nhà họ Tào.
“Tô Phi Hùng sao?” Trong đầu Đường Tuấn hiện lên cái tên này, nhưng trên mặt anh vẫn như cũ không hề có gì thay đổi.
Lúc ấy, khi anh bước vào cửa hàng ngọc thạch Triệu Tín, thì đã phát hiện ra khí tức của Tô Phi Hùng. Thậm chí ngay cả tu vi của Tô Phi Hùng như thế nào, anh đều cảm ứng rất rõ ràng. Đó là cảnh giới Thần Hải, đã giác ngộ Thiên Nhân Huyền Quan, chỉ kém một chút là có thể bước vào cực cảnh. Đúng là có thể coi anh ta như một thiên tài thuật pháp.
Sau đó khi Dương Thiên Thành đột nhiên ra giá muốn mua ngọc thạch, anh cũng có thể đoán ra đây là kế hoạch của Tô Phi Hùng. Chẳng qua là Tô Phi Hùng không ra tay, Đường Tuấn tất nhiên cũng không có tâm trạng đi so đo làm gì.
“Xem ra thuật pháp Đông Nam Á cũng có chỗ độc đáo của nó.” Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng. Một Tô Phi Hùng mà đã có thể đạt tới loại trình độ này, có thể thấy giới thuật pháp của Đông Nam Á cũng có người tài giỏi.
“Ngài Đường, có cần các loại dược liệu khác nữa không?” Giọng nói của Tào Thanh Vân chợt cất lên cắt đứt những suy nghĩ trong đầu Đường Tuấn.
Đường Tuấn lắc đầu: “Không cần.”
Ánh mắt của anh bắt đầu tập trung trên khối ngọc thạch kia. Đây là lần đầu tiên anh luyện chế pháp khí kể từ khi tu luyện thuật pháp tới nay.
"Cô cứ ở đó quan sát thôi, không cần nói gì.” Đường Tuấn vuốt ve khối ngọc thạch trông có vẻ xấu xí này rồi nói với Tào Thanh Vân.
Tào Thanh Vân nhìn ông nội vẫn đang còn hôn mê trên giường, yên lặng gật đầu, trong đầu thầm nghĩ: “Chẳng lẽ mình thật sự đã nhìn nhầm rồi sao? Ngay cả Dương Thiên Thành cũng muốn mua lại khối ngọc thạch bỏ đi này, chẳng lẽ bên trong nó thật sự có Linh Ngọc Tủy?” Trong lòng cô lo lắng không yên, chỉ sợ vì chuyện mua ngọc thạch lần này mà đắc tội với Dương Thiên Thành. Nếu như không chữa trị được cho ông nội thì đúng là tự dưng không không lại kéo thêm một kẻ địch mạnh cho mình.