Thiên Tinh Lan Thảo phải làm sao bây giờ?"
Cùng lúc đó, một pháp lực nhẹ nhàng hòa nhập vào cơ thể Vũ Vô Thương, nhanh chóng chữa trị vết thương của cô ta.
Vũ Vô Thương tỉnh táo lại, nỗi sợ hãi trong lòng dần dần biến mất, tự tin và tinh thần chiến đấu cũng từ từ khôi phục: “Đây là lần thí luyện cuối cùng của tôi, không thành công thì thành nhân! Chiến!”
Cô ta bay lên và lao về phía Viên Nhị.
Thân thể mảnh mai trái ngược hẳn với cơ thể như ngọn đồi của Viên Nhị tạo thành tương phản mãnh liệt.
Trên mặt Viên Nhị tỏ ra vẻ khinh thường, nhưng nó vẫn đấm một quyền về phía Vũ Vô Thương.
Phần lớn tâm trí của nó là cảm nhận xung quanh, chỉ cần khí tức khi nãy dám xuất hiện là nó có thể cảm nhận được.
Sức mạnh của cú đấm này không yếu hơn bao nhiêu so với lần trước.
Nhưng cũng tại thời điểm nắm đấm này sắp đập vào người Vũ Vô Thương, khí tức đó lại xuất hiện.
Trong lòng Viên Nhị run lên, lần này khí tức trực tiếp đối đầu với khí tức của nó, thậm chí còn gián tiếp tác động vào pháp lực của nó, khiến uy lực của nắm đấm giảm mạnh.
Oanh.
Sức mạnh của nắm đấm bị giảm hơn phân nửa, nhưng nó vẫn đáng sợ như vũ, trực tiếp đánh bay Vũ Vô Thương.
Khóe miệng Vũ Vô Thương chảy máu, hơi nhíu mày.
Thực lực này so với cô ta tưởng tượng yếu hơn rất nhiều, có lẽ cô ta còn có hy vọng chiến thắng.
"Lại tới."
Không quan tâm đến vết thương, Vũ Vô Thương lại lao lên trời.
Càng đánh, Viên Nhị càng ấm ức.
Mỗi khi nó muốn đánh trọng thương Vũ Vô Thương, khí tức đó sẽ xuất hiện.
Khiến nó phải tách phần lớn sức lực và tâm trí để chiến đấu.
Hơn nữa thực lực của đối phương mạnh hơn nó rất nhiều, nó hoàn toàn không thể phát hiện ra đối phương đang ở đâu.
Thêm vào đó, thực lực của Vũ Vô Thương không ngừng tăng lên.
Một tăng một giảm khiến cho nó càng áp lực hơn.
Không lâu sau, đã trải qua hơn chín mươi chiêu.
"Bắt nạt quá đáng!"
Trong nội tâm Viên Nhị gào thét.
Nó không nên chịu ấm ức như vậy đến khi kết thúc một trăm chiêu! Hai mắt nó đỏ bừng, như thể bị máu tươi nhuộm đỏ.
Hai tia sáng đỏ như máu dần dần hiện ra trong đáy mắt nó.
"Nguy rồi.