Lý Hùng Cường cười nhạt: “Anh Tá Đằng là kiếm thánh nước Yên, được chân truyền kiếm thuật Đoạn Thủy Lưu. Nếu như anh ra tay, đương nhiên hai người họ sẽ không sống nổi.”
Anh ta ngừng lại rồi mới nói tiếp: “Dù sao ở đây cũng là nước Việt Nam, giết người ngay trước mặt Hoàng Phủ Ngọc. Cho dù chúng ta có thể thoát thân, nhưng sẽ chọc giận những nhân vật cấp cao ở đây. Đây là điều mà tôi và nhà họ Lý không muốn thấy. Mặc dù đa phần người nước Việt Nam hám lợi, nhưng dân số của họ nhiều, tập đoàn của chúng ta có rất nhiều vụ làm ăn phải nhờ vào thị trường lớn này.”
Tá Đằng Quân Anh cười ngạo nghễ, dễ thấy anh ta đang vô cùng hưởng thụ sự nịnh nọt của Lý Hùng Cường. Anh ta trầm ngâm trong chốc lát: “Trước khi tôi tới nước Việt Nam đã nghe người ta nói, vào khoảng thời gian trước ở đại hội võ đạo Hà Nam có Thần Cảnh trẻ tuổi xuất hiện, quét sạch võ giả thế hệ trước, thậm chí còn có người bảo người kia đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân.”
Lý Hùng Cường khi nghe thấy bốn chữ ‘cảnh giới thiên nhân’ sắc mặt nhanh chóng thay đổi, nhíu mày: “Họ Đường? Chẳng lẽ có liên quan tới tên họ Đường này sao?”
Tá Đằng Quân Anh ung dung nở nụ cười, lắc đầu: “Không có khả năng đó. Vị Thiên Nhân Thần Cảnh kia dù cho có trẻ, chắc chắn cũng đã hơn bốn mươi tuổi, phong thái cách biệt, năng lực bao trùm chúng sinh. Còn tên họ Đường này, ngay cả khí thế bộc phát của tôi còn đỡ không nổi, còn cần tôi tớ tới thay anh ta cản lại. Không thể đặt hai người này cùng một chỗ để so sánh đâu. Lần này tôi vượt biển đến vì để có thể giao thủ với Thiên Nhân Thần Cảnh đó, kiểm chứng sở học, một bước tiến vào cảnh giới Thần Minh.”
Lý Hùng Cường nở nụ cười tự giễu, anh ta cho rằng ý nghĩ vừa rồi của bản thân thật sự rất nực cười. Anh ta nói với Tá Đằng Quân Anh bằng giọng khiêm nhường: “Vậy tôi chúc anh Tá Đằng sớm ngày được như mong muốn, bước vào Thần Cảnh.”
Kim Đông Thành lên tiếng: “Nếu Huyết Vệ không thành công thì sao?” Chẳng biết tại sao, anh ta luôn cảm thấy dáng vẻ của Đường Tuấn hơi quen, trong lòng khá bất an.
Vẻ mặt của Lý Hùng Cường thay đổi, nhưng Tá Đằng Quân Anh lại cười: “Dù tôi ở Biển Đông xa xôi, cũng từng nghe qua danh tiếng của Huyết Vệ. Năm tên huyết vệ liên thủ, đủ để đồ sát Thần Cảnh bình thường. Anh Kim, chẳng lẽ anh còn sợ tên nhóc kia có thể lật ngược thế cờ sao?”
Kim Đông Thành còn muốn nói tiếp, Lý Hùng Cường lại vỗ vào bả vai anh ta: “Năm tên huyết vệ đi giết anh ta đã đủ.”
Kim Đông Thành chỉ đành phải giữ yên lặng.
Lý Hùng Cường nói với Liễu Đàm Liên và Ma Sinh Long Nhật: “Kết quả tỷ thí buổi tối, hai người không cần để ý. Hai ngày sau, anh ta sẽ không thể xuất hiện ở Đại hội giao lưu. Đến lúc đó tôi còn cần phải dựa vào y thuật của hai người. Nếu có thể đánh bại Trung y nước Việt Nam, nhà họ Lý chúng tôi sẽ không bạc đãi hai người.”
Vẻ mặt Liễu Đàm Liên và Ma Sinh Long Nhật có chút lúng túng, bọn họ cảm thấy kinh ngạc bởi y thuật của Đường Tuấn. Mặc dù lập trường khác nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc giết anh. Trong lòng cảm thấy tiếc thay cho Đường Tuấn. Nhưng thân phận của Lý Hùng Cường như thế, đương nhiên bọn họ không dám nói thêm điều gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Hoàng Phủ Ngọc, cô trốn không thoát lòng bàn tay của tôi đâu.” Lý Hùng Cường thầm nghĩ. Nhếch miệng nở nụ cười đắc ý.
Đường Tuấn và Hoàng Phủ Ngọc sóng vai đi ra ngoài, Phi Nguyệt và Hàn Bảo Long đi theo phía sau hai người, cách đó không xa.
“Tá Đằng Quân Anh là đệ tử Kiếm Nhất Sakai của kiếm thánh nước Yên, được xem là người trẻ tuổi đứng đầu kiếm đạo nước họ. Kiếm thuật Đoạn Thủy Lưu của anh ta xuất quỷ nhập thần, khiến nhiều thế hệ cao thủ kiếm đạo đều mặc cảm. Hộ vệ Kim Đông Thành bên cạnh Lý Hùng Cường là truyền nhân của võ thần Thôi Phong Hách của Hàn Quốc, tu vi võ đạo không thua kém Tá Đằng Quân Anh bao nhiêu.” Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngọc cứng đờ, lên tiếng giải thích.