Đường Tuấn ngẩng đầu nhìn Vu Trấn Linh, vẻ mặt bình tĩnh lại không buồn không vui, mỉm cười: “Có một câu anh nói rất đúng, yếu đuối chính là có tội.”
Anh nhìn mấy người kia, nói bằng giọng bình tĩnh: “Thứ cho tôi nói thẳng, mấy người các người đều là rác rưởi! Quá yếu ớt.”
“Thằng nhóc này muốn chết mà!”
“Ngông cuồng!”
Mấy người họ đồng loạt thay đổi sắc mặt, quát lớn.
Vu Trấn Linh cười giễu cợt, anh ta siết chặt bàn tay đánh về phía Đường Tuấn. Nguyên khí chi trụ võ đạo hợp lại làm một, hóa thành một con rồng nguyên khí dài. Rồng dài rất sống động, y như thật, nó phẫn nộ gầm lên như muốn nuốt chửng Đường Tuấn.
Vu Trấn Linh nở nụ cười ác độc, dường như đã nhìn thấy kết cục của Đường Tuấn.
Nhưng đối mặt với cú đấm này, Đường Tuấn chỉ tách hai tay ra. Con rồng chân khí mang theo sức mạnh khủng khiếp trực tiếp bị xé nát, hóa thành nguyên khí tan biến giữa trời đất.
Đường Tuấn sáp đến gần Vu Trấn Linh, nện một cú lên mặt anh ta.
Sức mạnh cú đấm này rất lớn, khiến nửa bên mặt của Vu Trấn Linh lõm vào trong.
Một cú đấm, Vu Trấn Linh đã bị thương. Nếu không phải anh ta lùi lại kịp lúc, cú đấm kia đã có thể đập nát đầu anh ta!
“Năm cột nguyên khí chi trụ rất lợi hại sao?” Đường Tuấn thu nắm đấm, thuận miệng hỏi.
Bùm!
Trời đất chấn động.
Sau lưng Đường Tuấn, cũng hiện ra năm cột nguyên khí chi trụ, hơn nữa còn to hơn của Vu Trấn Linh, tôn anh lên như một vị thần.
Vẻ mặt năm người Vu Trấn Linh, cậu Long, Vương Thanh An, Quỷ Tử và Mộc Thanh Lam ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, như gặp phải kẻ địch lớn. Vào lúc này, họ mới xem Đường Tuấn là đối thủ đáng để coi trọng.
“Dám làm Tiểu Lan bị thương, tôi phải giết anh!” Giọng nói Đường Tuấn lạnh lẽo.
“Cùng ra tay! Tuyệt đối không thể để anh ta giết Vu Trấn Linh!” Vương Thanh An là Kiếm Đài trời sinh của Kiếm Môn. Ông ta là người quả quyết nhất, lập tức hét lên.
Bùm bùm bùm!
Vừa dứt lời, chân khí trên người Mộc Thanh Lam, Quỷ Tử, Vương Thanh An cùng lúc bộc phát.
Sau lưng Quỷ Tử hiện lên năm cột nguyên khí chi trụ!
Vương Thanh An và Mộc Thanh Lam thì nhiều hơn, có đến sáu cột!