“Hơ hơ.” Ai ngờ được người đàn ông đầu trọc lại cười lạnh lùng nói: “Phương pháp chỉ có một.”
Anh ta đập đập ngực, phát ra tiếng đập trống: “Đánh thắng hai bọn ta, là có thể cho tất cả các người vào trong.”
Hà Lung Linh nghe thấy vậy, không ngừng nhìn về phía ông Tô đang đứng một bên. Ở đây võ lực của ông Tô là cao nhất, nếu ông Tô đồng ý ra tay, thì vẫn có khả năng.
Ông Tô cười khổ, lắc lắc đầu, khoan hẳn nói với trạng thái lúc này của ông có thể đánh bại hai người đàn ông Nội công đỉnh phong trước mắt được hay không, cho dù là có thể, ông cũng không muốn vì hai người không liên quan mà đắc tội với Dược Y Cốc.
“Đường Tuấn, cô Hoa, phiền hai người đợi ở đây một lát. Đợi chúng ta xin được thuốc trong Dược Y Cốc, sau khi chữa khỏi bệnh của cháu gái, chúng ta sẽ lại ra đây đón các ngươi cùng rời khỏi.” Hà Đan Thông kéo Hà Lung Linh từ người Hoa Tiểu Nam qua.
“Ông nội.” Nước mắt của Hà Lung Linh có chiều hướng sắp rơi.
“Yên tâm đi. Ở ngoài Dược Y Cốc, bọn họ sẽ không có chuyện.” Hà Đan Thông thở dài.
Nói xong, lập tức kéo mạnh Hà Lung Linh đi vào trong.
Ông Tô và những người bảo vệ khác đi theo sau.
Lúc mấy người bảo vệ đi ngang qua người Đường Tuấn, nét mặt cười cợt và xem thường, trong đó có một giọng nói nhỏ: “Tôi muốn xem tên họ Đường này mạnh như thế nào. Đến cuối cùng không phải vẫn bị chặn ngoài hẻm núi, không vào được. Chỉ tội nghiệp Thần y Hoa.”
“Anh Đường.” Hoa Tiểu Nam đi đến bên Đường Tuấn.
Đường Tuấn xoa xoa đầu Hoa Tiểu Nam, dịu dàng nói: “Yên tâm. Dược Y Cốc nhỏ bé, làm sao chặn được anh.”
Mọi người nghe thấy vậy, trong lòng không ngừng lộ ra tâm tình cười cợt. Người này không phải là điên rồi sao, lại có thể kiêu căng đến mức độ này.
“Hứ!” Người đàn ông đầu trọc nghe thấy vậy, ánh mắt bỗng nhiên nheo lại, nhả ra một tiếng từ sâu trong âm mũi.
“Nếu Dược Y Cốc không ngăn được ngươi, vậy thì thử xem?” Người đàn ông để đầu đinh cong lên nụ cười chế giễu, hai tay ôm ngực, âm thanh quái lạ nói.
Đường Tuấn nhàn nhạt cười, bước ra một bước, đưa Hoa Tiểu Nam giấu sau lưng, bình tĩnh nói: “Vừa hay cũng có ý này.”
“Được!” Người đàn ông đầu trọc tức giận cười: “Tên nhóc to gan, không biết đã bao lâu rồi mới có người dám láo xược ở Dược Y Cốc.”
“Đường Tuấn, anh điên rồi hả?” Mấy người Hà Lung Linh cũng bị tình hình này dọa ngây ra, hét lên với Đường Tuấn: “Anh muốn chết, cũng đừng làm liên lụy Tiểu Nam.”
Ông Tô lạnh lùng cười, cậu nhóc này không phải thật sự xem mình là cao thủ võ đạo chứ? Đây là hai cao thủ võ đạo của Nội công đỉnh phong, không phải là những bảo vệ biết chút chiêu ở bên ngoài.
Những tên bảo vệ khác mang theo dáng vẻ xem kịch vui: “Tên nhóc này quá điên cuồng, cứ để hai người Dược Y Cốc dạy dỗ thật tốt.”
Đường Tuấn lắc lắc đầu, nhìn hai người đàn ông, hỏi: “Chỉ cần đánh bại các anh, là có thể vào Dược Y Cốc?”
“Đương nhiên!” Người đàn ông đầu trọc lạnh lùng cười nói: “Chỉ sợ là mày không có bản lĩnh này.”