Trông thấy cảnh tượng bên dưới cửa sổ, nụ cười trên mặt Lý Hùng Cường lập tức cứng đờ, còn trên mặt đám người Hạ Văn Thanh thì lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Ngoài cửa sổ.
Gầm một trăm người tụ tập lại một chỗ, cầm biểu ngữ, hô khẩu hiệu: “Ngài Đường cố lên!” “Trung y tất thắng!”
Trong đám người này, có người mặc đồ công nhân công trường, có bà lão chống gậy, có trẻ em mới tập đi, có mấy hộ gia đình nghèo khổ, cũng có phụ nữ nhà quyền quý ăn mặc lộng lẫy.
Trong số bọn họ không chỉ có người địa phương Lai Châu mà còn có người ở những địa phương khác.
Nhưng vào lúc này, bọn họ không hẹn mà tập chung lại một chỗ, hô lên khẩu hiệu giống nhau. Nguyên nhân chỉ có một, bọn họ từng nhận ơn của Trung y, có những người do Đường Tuấn tự tay chữa trị, nhưng có những người là do người khác chữa trị.
Nhìn tình hình liên tục còn có thêm người mới gia nhập vào trong đội ngũ. Nếu không phải bọn họ không đủ tư cách tiến vào Tế Thế Đường, e rằng lúc này Tế Thế Đường đã bị chen chúc đến vỡ tung.
Đường Tuấn nhìn về phía Hạ Văn Thanh, người ở sau nhún vai một cái, mặt đầy mờ mịt nói: “Cái này tôi không biết thật. Nhìn tình hình này, hẳn là do bọn họ tự tổ chức.”
Dù nói là như vậy, nhưng Hạ Văn Thanh rõ là kích động đến đắc ý. Có thể bất kỳ một vị giàu có nào ở Lai Châu phía sau Lý Hùng Cường hay Sơn Hạ Chu Tài đều giàu hơn cả đám người đó cộng lại, nhưng vậy thì đã sao. Có những thứ không phải có tiền là mua được, ví như lòng người, ví như lòng thành.”
Lý Hùng Cường hừ lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy mặt nóng đến phát đau, trước đó anh ta còn đang giễu cợt Đường Tuấn thế cô sức yếu, nhưng tình hình hiện tại thật là đánh mạnh vào mặt.
“Nhiều người quá thì sao nào, y thật cao hay thấp mới là mấu chốt quyết định thắng thua.” Lý Hùng Cường trầm giọng nói.
Sơn Hạ Chu Tài nhìn thấy cảnh tượng này thì không nén được tiếng thở dài. Có thể được người bệnh yêu mến như vậy, đối với Đường Tuấn và Hiệp hội Y học cổ truyền là một lời khẳng định. Ở nước Yên, những y sư có thể đạt đến điểm này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả đệ tử của lão là Ma Sinh Long Nhật cũng không làm được. Có lẽ mười năm sau thì có thể.
Tuy nhiên, đợi thêm mười năm e rằng tên Đường Tuấn đã trở thành số một trong giới y đạo nước Việt Nam rồi.
Ma Sinh Long Nhật và Liễu Đàm Liên nhìn Đường Tuấn với vẻ ganh tị.
“Đứng càng cao, ngã càng đau.” Liễu Đàm Liên nghĩ thầm: “Cứ đợi đến lúc anh thua đến không còn manh giáp rồi biết. Vinh quang hôm nay sẽ trở thành đao kiếm hủy diệt anh.”
“Hừ! Cái tên Hình Công Huy làm việc kiểu gì thế? Để bọn họ ngang nhiên làm càn thế mà được à, còn không gọi người đuổi bọn họ đi!” Một tay giàu có của Lai Châu đứng sau Lý Hùng Cường bực dọc lên tiếng.
Lúc này ở bên ngoài Tế Thế Đường, Hình Công Huy cũng bực dọc không kém.
Những bệnh nhân tự động kéo đến ủng hộ cho Đường Tuấn và Hiệp hội Y học cổ truyền đã bị chặn ở cổng lớn, nhưng anh ta lại không dám đuổi họ đi. Nguyên nhân là vì ở trước mặt những bệnh nhân này có một chàng trai trẻ lưng đeo thiết kiếm đang đứng sừng sững. Bất kỳ nhân viên bảo vệ nào của Tế Thế Đường muốn ra tay xua đuổi bệnh nhân đều bị cậu ta chưởng nhẹ một phát là bay mất.