Người đàn ông này chính là người sáng lập Huyết vệ. Nhà họ Lý có thể bình an vượt qua mấy chục năm không gặp bất kỳ nguy hiểm nào không thể không nhắc đến công lao của người này. Dù là tộc trưởng của họ Lý, Lý Tiến Triết ở trước mặt ông ta cũng phải kính nể vài phần.
Nụ cười của Vu Huyết chợt tắt, giọng nói có cảm giác lạnh gáy. So với lời nói dịu dàng từ chối những cô gái vừa rồi như là của hai người khác nhau: “Chuyện giải quyết thế nào rồi?”
Vẻ mặt Lý Hùng Cường cứng đờ, còn định tìm một cái cớ cho có lệ nhưng nhìn vẻ mặt lạnh như lưỡi đao của Vu Huyết cộng thêm tính khí nổi tiếng của vị đại nhân Vu Huyết này, anh ta đành kể lại đại khái những chuyện xảy ra trong Đại hội Giao lưu trong sự hồi hộp căng thẳng.
Lý Hùng Cường nói xong thì ngẩng lên nhìn Vu Huyết. Vẻ mặt Vu Huyết rất bình thản, không tỏ bất kỳ thái độ nào. Trái tim Lý Hùng Cường chùng xuống, vội vàng giải thích: “Đại nhân, lần này chủ yếu là do lão già Sơn Hạ Chu Tài và tên nhóc họ Đường kia gây rối, nếu không chúng ta tuyệt đối sẽ không thua.”
Vu Huyết lạnh lùng liếc nhìn Lý Hùng Cường. Ông ta đột nhiên mỉm cười, đẩy Lý Hùng Cường sang một bên rồi tiến về phía trước nói: “Cụ Sơn Hạ, không ngờ lại gặp được cụ ở đây.”
Lý Hùng Cường quay lại nhìn thì thấy Ma Sinh Long Nhật đang dìu Sơn Hạ Chu Tài đi về hướng này. Trông dáng vẻ của họ chắc là chuẩn bị lên máy bay về nước.
Vu Huyết bước nhanh đến trước mặt Sơn Hạ Chu Tài, cười chân thành rồi chủ động chìa tay ra trước mặt ông lão nói: “Tôi là Vu Huyết. Từ lâu đã được nghe tên tuổi của cụ. Hôm nay có thể gặp được cụ thật là vui quá.”
Sơn Hạ Chu Tài nhướng mày cảnh giác, rõ ràng cũng đã từng nghe qua cái tên ‘Vu Huyết’ này. Tuy nhiên thấy Vu Huyết cười nói vui vẻ, ông lão cũng đưa tay ra để bắt tay ông ta.
Sau khi tiễn đoàn của Sơn Hạ Chu Tài và Ma Sinh Long Nhật lên máy bay, Vu Huyết mới trầm mặt đi ra ngoài, đám người Lý Hùng Cường và Kim Đông Thành chạy theo sau.
“Đại nhân Vu Huyết, cứ để bọn họ đi như vậy sao?” Lý Hùng Cường không cam lòng nói.
Vu Huyết cười lạnh một tiếng, nói: “Đi? Sơn Hạ đã chết, Ma Sinh còn trẻ, không chịu được cảnh kinh khủng vậy.”
Lý Hùng Cường và Kim Đông Thành không rõ ràng cho lắm, vừa rồi dáng vẻ Vu Huyết và Sơn Hạ Chu Tài hận đã gặp nhau trễ, căn bản không có bất cứ dấu hiệu động thủ nào.
Trên máy bay đi tới nước Yên, Ma Sinh Long Nhật và Sơn Hạ Chu Tài ngồi cùng một chỗ. Trải qua hai ngày tu luyện này, tinh thần của Sơn Hạ Chu Tài tốt lên rất nhiều, lúc này đang giảng cho đệ tử một chút nghi vấn và chỉnh hợp thu được về y đạo trong đại hội giao lưu lần này.
“Thầy, y thuật của Đường Tuấn thật sự lợi hại đến vậy sao?” Ma Sinh Long Nhật nhịn không được hỏi.
Sắc mặt Sơn Hạ Chu Tài ngưng trọng, gật đầu nói: “Thiên phú của cậu ta thời này ít gặp, ngày nào còn cậu ta, y đạo nước Việt Nam vẫn còn hưng thịnh ngày đó!”
“Nhưng mà thưa thầy, anh ta còn chưa đến ba mươi tuổi .” Ma Sinh Long Nhật rung động, nếu thật như lời thầy nói, đây chẳng phải là nói một mình Đường Tuấn có thể ép y đạo của các quốc gia khác gần trăm năm!
“Cho nên thầy mới bảo cậu ta là thiên tài.” Sơn Hạ Chu Tài hít một tiếng.
“Thầy, vậy người tên Vu Huyết kia là sao vậy?” Ma Sinh Long Nhật nhớ tới cảnh tượng ở sân bay lúc nãy, hỏi.
Sơn Hạ Chu Tài vừa định nói chuyện, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, khóe miệng chảy ra máu, tiếp đó lỗ tai, mũi, mắt cũng chảy ra máu tươi, thất khiếu chảy máu!