Nhất thời căn phòng nhỏ biến thành biển rộng mênh mông dưới cuồng phong mưa bão, áp lực khí tràng cường đại bao phủ trong lòng đám người Diệp Thanh Phương.
Mấy cô gái như Nhiễm Tiểu Lan lại càng đứng không vững, bụp một tiếng đã ngồi trên mặt đất. Dương Lộc dù thế nào cũng là tổng giám của một tập đoàn lớn, sẽ khá hơn mọi người một chút nhưng bắp chân cũng không ngừng run rẩy.
“Đây mới chính là võ lực chí cường.” Trong lòng Diệp Thanh Phương thầm nhủ.
m thanh của Tống Tử Phong cao cao tại thượng, nói: “Cho các cậu một cơ hội nữa, tự phế võ công sau đó đưa công pháp cho tôi. Tôi có thể tha cho các cậu một mạng đấy.”
“Anh cũng chỉ mới vào cực cảnh, khoảng cách đến thân thể vô cấu và tinh thần thuần dương còn rất dài mà đã dám làm càn trước mặt tôi! Hừ!” Đường Tuấn lạnh lùng nói.
Tống Tử Phong khi nghe Đường Tuấn biết được tu vi của anh ta, trên mặt liền hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó thì ngây ngốc tại chỗ.
Theo chữ “Hừ” cuối cùng của Đường Tuấn phát ra từ khoang mũi, trên bầu trời nhà hàng Thuỵ Khê đột nhiên một tiếng sấm lớn nổ vang. Chuyện này trong mắt đám người Diệp Thanh Phương cũng không có gì đáng để ý, nhưng trong mắt Tống Tử phong lại là cảm nhận khác, tinh thần của anh ta dâng lên sóng to gió lớn, vô cùng bất ổn, phảng phất như thiên địa sụp đổ, tận thế đang đến gần.
Không chỉ có thế, bóng hình của Đường Tuấn trước mắt anh ta bỗng trở nên cao lớn vô cùng, tựa như đã trở thành chúa tể thần linh của trời đất.
“Cậu là cao thủ lôi kiếp kia sao?” Tống Tử Phong đột nhiên hét lên. Chỉ có võ giả tuỳ thời có thể độ lôi kiếp mới đem lại cho anh ta loại áp lực khủng khiếp này. Nếu nghĩ đến chuyện xảy ra sáng nay, anh ta cũng đã đoán ra được thân phận của Đường Tuấn, trái tim cơ hồ đã ngừng đập.
“Coi như anh cũng có chút kiến thức. Bây giờ còn muốn chúng tôi tự phế võ công không?” Đường Tuấn trêu chọc nhìn Tống Tử Phong, ánh mắt anh lạnh dần xuống.
“Không dám! Là do tôi ngu ngốc không nhận ra tiên sinh. Chuyện này không liên quan đến tôi, đàn em Tần Hiếu Minh này của tôi, cậu muốn xử lý sao cũng được, tôi không có bất kỳ kiến nghị gì. Sư phụ của tôi là cao thủ thuật pháp Hàn Không Tử ở Đông Nam Á, sư thúc là Công Thành Toại, tu vi của bọn họ đều là tùy thời lôi độ kiếp, hiện cũng đang ở Việt Nam.”
Tống Tửu Phong nhanh chóng nói. Đầu tiên là xoá sạch quan hệ giữa anh ta và Tần Hiếu Minh, sau đó lôi Hàn Không Tử và Công Thành Toại ra uy hiếp Đường Tuấn.
“Không nghĩ lại trùng hợp như vậy, thế nhưng lại đụng phải vị cao thủ lôi kiếp kia. Bây giờ mình đưa sư phụ và sư thúc ra, chắc cậu ta cũng không dám động đến mình đâu. Lần này nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì lật thuyền trong mương rồi.” Tống Tử Phong thầm nghĩ.
Ở bên này, Diệp Thanh Phương cũng nhìn rõ, trong lòng anh ta vô cùng ghen tị: “Võ công của cậu ta đã đạt đến trình độ này rồi sao? Ngay cả Tống Tử Phong cũng phải cúi đầu. Cũng may còn có sư phụ và sư thúc của Tống Tử Phong doạ cậu ta.”
“Hàn Không Tử, Công Thành Toại? Hai vị Cực Cảnh.” Đường Tuấn phi tiếu tựa tiếu nhìn Tống Tử Phong.
Cổ họng Tống Tử Phong nghẹn lại, anh ta hoàn toàn không biết Đường Tuấn đang nghĩ cái gì.
Nhất thời, bên trong phòng chờ yên lặng đến đáng sợ, tất cả mọi người đều nhìn Đường Tuấn, chờ đợi phản ứng của anh.
“Anh Đường.” Hơn mười giây trôi qua, Tống Tử Phong bắt đầu chịu không nổi bầu không khí áp lực này. Bản thân anh ta cũng không biết Hàn Không Tử và Công Thành Toại có thể dọa được Đường Tuấn hay không nên trong lòng vô cùng sợ hãi.
Nhưng Tống Tử Phong vừa mới mở miệng, bên ngoài phòng bỗng vang lên tiếng quát giận như như sấm sét: “Nghiệt đồ! Cậu đã làm gì thế này?”
Cửa sổ phòng bị va trúng, thuỷ tinh vỡ vụn. Chợt lóe lên hai hình bóng, ngay sau đó có hai người xuất hiện.
“Sư phụ, Thành Toại sư thúc, hai người cũng rời đi sao?” Tống Tử Phong nhìn hai người, ngạc nhiên nói: “Sư phụ, sư thúc, vị này là anh Đường.”
Quả nhiên hai người trước mắt này chính là sư phụ Hàn Không Tử và sư thúc Công Thành Toại của anh ta.
Nhưng Tống Tử Phong vừa nói được một nửa thì bỗng nhiên không nói nên lời nữa, bởi Hàn Không Tử và Công Thành Toại bỗng nhiên cúi người xuống, cung kính nói với Đường Tuấn: “Chủ nhân.”
“Sư phụ! Sư thúc! Hai người đang làm gì vậy?” Tống Tử Phong khổ sở hỏi.
"Nghiệt đồ, anh Đường là chủ nhân của tôi, cũng chính là chủ nhân của cậu. Cậu đắc tội chủ nhân, còn muốn lấy công pháp của cô Ngọc Nhu, cậu đã biết tội chưa?”
Bốp!
Hàn Không Tử tát Tống Tử Phong một cái, lời nói nghiêm nghị như dao.
Toàn bộ rơi vào im lặng.
Diệp Thanh Phương mở to hai mắt, hoàn toàn không thể tin nổi.