Đối mặt sự khiêu khích của Diêm Quân Ngư, Khương Thuần không hề chịu thua nói: “Con ả xấu xí, chờ ông khôi phục thực lực, cô sẽ biết tay tôi.”
Sắc mặt Diêm Quân Ngư âm u mấy phần, nhưng cô ta chưa kịp lên cơn thì một tiếng “cúc cu” vang lên trong vùng không gian này.
Cả vùng không gian giống như chấn động, đặc biệt mặt đất giống như địa long vươn mình, một vùng hoang mạc lớn bị nhấc lên.
Trong nháy mắt, cát vàng đầy trời, hơn nữa một luồng sát khí nồng nặc tràn ngập trong vùng không gian này.
Trong cát vàng tung bay, hai con mắt khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện, sau đó một tiếng kêu kỳ quái vang lên: “Đã lâu không có ai tới đây, ta cũng quên máu thịt có mùi vị gì.”
Cát vàng tan đi, hiện ra một bóng người đáng sợ và dữ tợn.
Thân hình khủng bố cao mười đến gần hai mươi mét, trên đầu mọc dài ra hai cái sừng, phát ra ánh sáng lập lòe sắc bén.
Nhìn toàn thể giống như một con trâu, nhưng làn da của nó bề ngoài không có lông, ngược lại lít nha lít nhít vảy màu vàng kim, giống như vảy rồng.
Hơi thở mạnh mẽ phát ra từ trên người cổ thú này, bất thình lình đạt đến cảnh giới Động Hư hậu kỳ.
“Cô nhóc, cô nói không sai. Ta bị giam ở đây mấy chục ngàn năm, thực lực quả thật đã giảm xuống rất nhiều, nhưng cũng không phải người các cô có thể khiêu khích.”
Con mắt khổng lồ của thú hoang cổ đại giống như đèn lòng nhìn chằm chằm Diêm Quân Ngư, giọng nói hình thành từng đạo sóng âm lan ra ngoài.