Mục lục
Chiến Thần Thánh Y - Đường Tuấn - Huyền Thoại Thánh Y (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đồ Thành cắn răng chống đỡ, nhìn Đường Tuấn rồi lại nhìn ông lão trước mặt. Cuối cùng, ông ta chỉ có thể lắc đầu cười gượng. Cho dù hôm nay ông lão trước mặt không tới, ông ta cũng không dám tấn công nữa. Màn trình diễn vừa rồi của Đường Tuấn khiến ông ta thực sự không tự tin nữa, trong lòng anh ta cũng đã bó tay rồi.  

 

“Cút!” Ông lão quát lên một tiếng lớn.  

 

Đồ Thành tái xanh mặt, nhưng ông ta không dám phản bác lại câu nào. Ông lão trước mặt là đồng lứa với thầy của ông, ông dù có tự cao tự đại đến đâu cũng sẽ không dám khiêu chiến với ông lão. Cuối cùng chỉ có thể cay đắng nhìn Đường Tuấn và ông lão, rồi cay đắng rời đi.  

 

Phù phù phù!  

 

Một số đệ tử của Diệp Thiên Vũ thở phì phò. Dù có luyện võ, một số cũng đã luyện được nội lực, nhưng dù là trận đấu của Đường Tuấn với Đồ Thành vừa rồi, hay là khí thế bùng nổ đột ngột của ông lão này, bọn họ đều cảm thấy khó thở. Lúc này Đồ Thành rời đi, họ mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều.  

 

“Đây là võ sao? Quá kinh khủng!” Nhìn những viên gạch nứt nẻ dưới chân Đường Tuấn, trong lòng họ nảy ra một ý nghĩ như vậy. Đa số họ luyện võ để rèn luyện thân thể, chưa bao giờ họ nghĩ rằng võ thuật có thể đạt đến sức mạnh này.  

 

“Cảm ơn.” Đường Tuấn đi tới trước mặt ông lão, khom người nói.  

 

Nếu hôm nay không phải có ông lão này tới, anh và Đồ Thành nhất định sẽ chết ở đây.  

 

Ông lão nhìn Đường Tuấn tán thưởng nói: “Cậu tên là Đường Tuấn đúng không?”  

 

Đường Tuấn gật đầu.  

 

“Cậu rất giỏi. Tôi không ngờ cậu có thể đánh Đồ Thành đến mức này.” Ông lão nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, và nói: “Xét ở thế hệ trẻ hiện nay, cậu được xem là rất mạnh rồi. Cố gắng lên, tôi rất lạc quan về cậu.”   

 

Ông ta nhìn Đường Tuấn do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: “Tôi biết cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Tôi sẽ ở đây vài ngày trước khi rời đi. Về phần Đồ Thành, cậu không phải lo lắng nữa. Cậu ta sẽ không tới tìm cậu nữa đâu.”   

 

Đường Tuấn nói: “Anh ta sẽ chết sao?”  

 

Ông lão ngẩn ra, chợt cười nói: “Cũng không phải, cậu ta là đệ tử của ông già quỷ quái Cổ Sáng kia, không dễ chết như vậy đâu.”  

 

Đường Tuấn gật đầu. Chỉ cần Đồ Thành chưa chết, hai người sẽ có cơ hội giao đấu.  

 

Cũng vào ngày hôm đó, Đường Tuấn tạm thời ở nlaij Đà Nẵng. Anh phải chịu một chưởng của Đồ Thành khiến cơ và xương bị tổn thương. Chân khí rối loạn trong cơ thể được dung hòa với hàn khí của Thẩm Ngọc Nhu, nhưng không có cách nào khôi phục thể chất, chỉ có thể từ từ khôi phục.  

 

Nơi ở của Đường Tuấn do Diệp Thiên Vũ bố trí, nằm trong một biệt thự lớn ở ngoại ô thành phố Đà Nẵng. Tất nhiên, Diệp Thiên Vũ và ông lão kia sống cùng nhau. Đường Tuấn biết tên ông già từ miệng của Diệp Thiên Vũ, Trình Tuấn Vũ.  

 

Cái tên này thật kỳ lại, ông lão ấy có võ công cao cường như vậy mà lại gọi là Tuấn Vũ.  



Vào buổi sáng, Đường Tuấn thức dậy như thường lệ, công việc và nghỉ ngơi đều đặn cho phép anh hình thành đồng hồ sinh học của riêng mình. Lúc này trời vừa hửng sáng, bên ngoài rất yên tĩnh. Sau khi Đường Tuấn tắm rửa xong thì anh đi ra ngoài biệt thự để chuẩn bị cho bài tập buổi sáng. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK