Mục lục
Chiến Thần Thánh Y - Đường Tuấn - Huyền Thoại Thánh Y (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chapter 7 Trị liệu
 
             Sau đó, suốt dọc đường đi không nói chuyện.  

             Chiếc BMW đỏ rượu tiến vào đại học thành phố Vinh, rõ ràng Lý Ngọc Mai là nhân vật nổi tiếng trong trường. Xe chạy trong sân trường, ven đường có không ít người đưa mắt nhìn về phía cô. Đồng thời, khi bọn họ nhìn thấy Đường Tuấn ngồi trên ghế phụ thì thấy vô cùng chấn động. Lại có đàn ông ngồi được vào trong xe của nữ thần băng giá đại học Vinh, đây chắc chắn là tin tức bát quái nhất đại học Vinh !  

             Xe chạy tới chỗ sâu nhất trong trường.  

             “Chúng ta cần phải đi đâu?”  

             Đường Tuấn nhận thấy được những ánh mắt này, nhưng trong lòng lại không có chút cảm xúc nào. Mặc dù tuổi của anh cũng không mấy chênh lệch so với những học sinh này, nhưng tâm trí là trưởng thành hơn không biết bao nhiêu lần. Thời điểm những học sinh này còn ở trong tháp ngà mơ mộng về tương lai, trên vai anh đã gánh vác thù hận gia tộc, và lo lắng xem phải tiếp tục sống như thế nào.  

             Lý Ngọc Mai đỏ mặt, nói:  

             “Đi tới ký túc xá của tôi trước đã, tôi muốn thay bộ quần áo khác.”  

             Cô cũng không muốn ăn mặc thế này mà dắt Đường Tuấn đi báo danh, đến lúc đó, chỉ sợ là ngày mai toàn bộ diễn đàn của trường đều là mấy chuyện bát quái đáng xấu hổ của cô.  

             Mặc dù Lý Ngọc Mai đã trở thành sinh viên đại học Vinh nhưng lại có một căn chung cư mini riêng, xem ra Lý Quang Huy đã tốn không ít công sức lên người cô con gái này.  

             Chung cư mini của đại học thành phố Vinh ở sâu trong trường, cao khoảng mười mấy tầng lầu. Bình thường, ngoại trừ một vài giáo sư của trường, có thể ở chỗ này, cơ bản đều là những sinh viên trong nhà có tiền hoặc con ông cháu cha. Bọn họ không muốn chen chúc với năm sáu người trong một gian ký túc xá, người lớn trong nhà lại không yên tâm để họ một mình thuê nhà ở bên ngoài. Loại ký túc xá dạng chung cư mini như thế này đã trở thành lựa chọn tốt nhất.  

             Lý Ngọc Mai ở trên lầu năm, cô đang chuẩn bị lấy chìa khoá mở cửa, thì cánh cửa đối diện đã bị người khác đẩy ra, một cô gái mặc quần short jean cùng một chiếc áo T-shirt trắng đứng nghiêng nghiêng tựa vào cửa. Cô gái cũng cỡ tuổi Lý Ngọc Mai, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp mang đậm ý cười, chỉ là kiểu cười này xuất hiện trên mặt của cô, lại cực kỳ không phù hợp.  

             “Ồ, đây không phải là hoa khôi trường chúng ta à?”  

             Cô gái nhìn lướt qua Lý Ngọc Lan và Đường Tuấn ở bên cạnh nói. Đường Tuấn lập tức nghe ra được địch ý trong câu nói đó, dường như cô nàng này không hợp cạ với Lý Ngọc Lan cho lắm.  

             Lý Ngọc Lan đang mở khoá thì khựng lại, nhìn khóe môi đang nhếch lên của cô gái thì khẽ nhíu mày.  

             Cô nàng lại không có ý định bỏ qua Lý Ngọc Lan, thoáng nhìn Đường Tuấn, nói :  

             “Tôi còn tưởng đại hoa khôi của chúng ta thanh thuần lắm cơ. Thì ra cũng này nọ với đàn ông. Chỉ là gu chọn đàn ông của cô đúng là không dám khen, anh trai này tuy là ngoại hình cũng khá, nhưng dáng vẻ nghèo kiết xác này, không phải Lý tiểu thư bao nuôi trai trẻ đấy chứ?”  

             Trên mặt Lý Ngọc Lan lộ ra vẻ tức giận, nói:  

             “Anh ấy chỉ là bạn của tôi.”  

             “Bạn? Cô thấy có đứa ngu nào tin à? Tôi còn chưa từng nghe thấy một thằng đàn ông nào bước chân vào được chung cư của hoa khôi Lý đâu.”  

             Cô gái cười cợt nói.  

             “Nếu để cho Lâm Tề và mấy gã theo đuổi cô biết chuyện này, không biết sẽ thế nào đây? Đến lúc đó không biết bọn họ có nổi điên không nhỉ? Hahaha”  

             Trên mặt cô gái có thêm nhiều biểu cảm khác, nói chuyện cũng không hề kiêng kỵ.  

             “Lê Nhược Nam, đừng quá đáng.”  

             Lý Ngọc Mai hạ giọng nói.  

             “Tôi quá đáng lắm hả? Tôi chẳng thấy.”  

             Cô ta nhìn Đường Tuấn, nói:  

             “Anh trai này, anh đúng là vinh hạnh lắm luôn đấy, may mắn thành vị khách quý đầu tiên của hoa khôi trường chúng tôi.”  

             Đường Tuấn hơi im lặng, mình nằm không sao cũng trúng đạn vậy trời. Chẳng qua, lúc này anh cũng không dám tiếp lời.  

             “Hừ.”  

             Rõ ràng là Lý Ngọc Mai cũng chả mấy chào đón Lê Nhược Nam này, cô mở cửa phòng, không buồn liếc nhìn đối phương một cái đã vào đi vào.  

             Chờ đến lúc Đường Tuấn cũng vào theo, ánh mắt Lê Nhược Nam híp lại, dùng đầu lưỡi non mềm liếm liếm môi, nói:  

             “Lý Ngọc Mai, cứ đợi đấy.”  

             Căn hộ của Lý Ngọc Mai là dạng một phòng khách một phòng ngủ, không rộng lắm. Trong phòng có một chiếc sofa đôi, phong cách trang trí ở đây là theo tông hồng mấy cô gái trẻ yêu thích. Đường Tuấn không ngờ, Lý Ngọc Mai bề ngoài nhìn lạnh lùng, thế mà lại thích phong cách này, chắc là còn giữ lại sở thích thiếu nữ.  

             Gương mặt Lý Ngọc Mai có hơi nóng, đây là lần đầu tiên cô đưa một người đàn ông xa lạ đến đây, đến ngay cả bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy.  

             Có lẽ là vì vừa nãy anh ta đã cứu mình. Lý Ngọc Mai tự giải thích thầm trong lòng.  

             “Anh ngồi đây chờ đi.”   

             Lý Ngọc Mai nói.  

             Nói xong, cô lập tức đi vào trong phòng. “Sầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.  

             Đường Tuấn sờ sờ cằm, trong tay vẫn cầm theo cái túi, tự nhiên ngồi xuống sofa, lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra để uống, cũng không hề coi mình là người ngoài.  

             Không bao lâu sau, cửa phòng một lần nữa được đẩy ra, Lý Ngọc Mai đã thay một bộ đồ thuỷ thủ ngắn tay, chỉ là lông mày cô hơi hơi nhíu lại, hình như đã gặp chuyện gì đó.  

             Không cần Đường Tuấn hỏi, Lý Ngọc Mai đã tự nói:  

             “Anh vừa mới nói, anh có thể giúp tôi chữa khỏi vết sẹo kia, có phải là thật không?”  

             Đường Tuấn thản nhiên gật đầu, truyền nhân kiệt xuất của y thánh thế gia, nếu ngay cả một vết sẹo cũng không xử lý được, đây chẳng phải là chuyện khiến cho người ta cười rụng răng hay sao. Lúc trước một nghệ sĩ nữ hàng đầu đóng phim điện ảnh  bị thương, phần lưng bị bỏng một diện tích rất lớn. Các bệnh viện lớn trong nước đều bó tay chịu thua, cuối cùng vẫn phải tìm tới nhà họ Đường, được ông cụ Đường ra tay chữa khỏi.  

             Lý Ngọc Mai cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, một lát sau, cô lạnh lùng nói:  

             “Anh theo tôi vào đây.”  

             Ngay bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình lại lựa chọn tin tưởng vào Đường Tuấn, chẳng lẽ lại vì cùi không sợ lở, Đường Tuấn đã nhìn một lần, cùng lắm thì để anh ta nhìn thêm lần nữa. Hoặc là trong lòng cô cũng muốn thử xem y thuật của Đường Tuấn có thật sự thần kỳ như vậy không.  

             “Tôi phải làm gì?”  

             Lý Ngọc Mai bình tĩnh nói. Chỉ là gương mặt xinh đẹp đỏ ửng ngượng ngùng đã làm lộ việc trong lòng cô cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài.  

             Đường Tuấn chỉ vào chiếc giường lớn trong phòng, nói:  

             “Cứ nằm xuống là được.”  

             Lý Ngọc Mai khẽ giật mình, cảnh cáo:  

             “Tốt nhất là anh đừng có ý nghĩ khác đấy.”  

             Đường Tuấn khoát tay:  

             “Biết rồi.”  

             Chờ đến khi Lý Ngọc Mai nằm lên giường, lúc này Đường Tuấn mới ngồi xuống mép giường, bình tâm tĩnh khí, để tâm cảnh bản thân không còn gì vướng bận.  

             Hai mắt Lý Ngọc Mai nhắm chặt, vẻ lạnh lùng thường ngày đã hoàn toàn tan rã, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng giống như áng mây chỗ chân trời ngày hè. Đôi tay nhỏ nắm chặt ga giường bên dưới, thân thể cũng khẽ run lên, biểu hiện nỗi bất an trong lòng cô.  

             Đường Tuấn kéo áo T-shirt của cô lên một chút, anh có thể nhìn thấy một vết máu nhàn nhạt.  

             Thở dài, bàn tay Đường Tuấn đặt lên vết thương dài khoảng bảy tám cm trên bụng Lý Ngọc Lan. Nếu là ngày trước, anh muốn trị liệu vết thương thế này, có lẽ cần tốn khá nhiều sức lực, nhưng từ khi có chân khí về sau, chỉ cần không tổn thương đến nội tạng, nếu không thì cũng không nguy hiểm.  

             Đường Tuấn cũng không có bao nhiêu tâm tư khác thường, chân khí vô hình mỏng manh xuất hiện đầy trên bàn tay, sau đó từng chút từng chút bị nắm giữ.  

             Rất kỳ lạ, theo bàn tay anh di chuyển, vết thương vẫn còn ứa máu nhàn nhạt bắt đầu biến mất không còn dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện. Mà từ đầu tới cuối, Lý Ngọc Mai đều không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, chỉ cảm thấy hơi lạnh từ bàn tay Đường Tuấn thẩm thấu vào vết thương của mình, khiến cô cảm thấy hết sức thoải mái.  

             “Được rồi.”  

             Đường Tuấn thản nhiên nói, sau đó rút tay về.  

             Lý Ngọc Mai nhìn vị trí vài phút trước còn là một vết thương, bây giờ đã trơn nhẵn giống như được làm mới, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, nhìn về phía Đường Tuấn, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi. Vết thương kia mặc dù không lớn, nhưng bị anh ta xoa bóp mấy lần đã hoàn toàn biến mất, đây đúng là y thuật hay sao?  

             Bản lĩnh khủng khiếp, y thuật thần ký, rốt cuộc thì anh ta là ai? Lý Ngọc Mai càng thêm tò mò về Đường Tuấn.  

             Đường Tuấn sờ sờ cằm, nói:  

             “Nhìn tôi như thế làm gì?”  

             Lý Ngọc Mai không biết phải dùng từ gì để hình dung, chỉ có thể nói”  

             “Anh thật biến thái.”  

             Đường Tuấn im lặng, rốt cuộc thì cô nàng này đang khen anh hay đang chửi anh vậy?  

             Lý Ngọc Mai sửa soạn lại một chút, nhìn thời gian, lúc này mới tranh thủ đứng dậy, nói:  

             “Suýt nữa thì quên mất việc chính. Thôi, để tôi dẫn anh đến thư viện trường báo danh.”  

             Được Lý Quang minh đề cử, còn có vị đại tiểu thư nhà họ Lý này đích thân dẫn đường, thủ tục làm rất thuận lợi. Lý Ngọc Mai lại dẫn anh đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh thư viện, cũng chính là chỗ sau này Đường Tuấn sẽ làm việc.  

             Công việc của nhân viên quản lý thư viện rất đơn giản, chính là mã hoá sách mới, chỉnh lý sách cũ và mấy việc như chưng bày lại sách được trả. Đường Tuấn đi theo người phụ trách thư viện học một lượt, rất nhanh đã học xong.  

             Người phụ trách thư viện họ Trương, là một người đàn ông trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi. ban đầu, loại chuyện như chỉ dẫn cho người mới này không cần anh ta đích thân làm, nhưng bởi vì đối phương là do Lý Ngọc Mai dẫn tới, anh ta không dám lười biếng. Đợi đến khi dạy xong, anh ta mới quay về phía Đường Tuấn nói:  

             “Quá trình cơ bản của công việc là như vậy, bình thường cũng không có việc gì, cậu có thể tìm sách trong thư viện để xem.”  

             Đường Tuấn gật đầu, công việc ở thư viện nhàn rỗi, trước mắt đối với anh mà nói thì đây là một công việc tương đối thích hợp.  

             “Được rồi, vậy thì cậu bắt đầu đi làm từ ngày mai nhé.”  

             Anh Trương nói.  

             Sau khi rời khỏi thư viện, Lý Ngọc Mai lại dẫn Đường Tuấn đi sắp xếp ổn thoả ký túc xá cho nhân viên ở trường. Ký túc xá của anh đường nhiên không thể nào so sánh với loại chung cư mini chỗ Lý Ngọc Mai, là loại phòng hai người, nhưng trước mắt chỉ mới có Đường Tuấn dọn vào, may mắn là cũng có phòng vệ sinh riêng và ban công, với anh mà nói thì vậy là đủ rồi.  

             Đường Tuấn đánh giá căn phòng có vẻ trống trải, trong lòng hơi cảm khái, một đoạn thời gian dài tiếp theo, rất có khả năng là anh sẽ phải ở chỗ này.  

             Lý Ngọc Mai từ ngoài ban công đi vào, cô vừa mới đi nhận điện thoại, trên mặt có vẻ áy náy.  

             “Sao thế?”  

             Đường Tuấn hỏi.  

             Lý Ngọc Mai áy náy nói:  

             “ À thì, vừa nãy bạn tôi gọi điện thoại rủ đi ăn, cho nên …’’  

             Đường Tuấn cười nói:  

             “Nếu có việc, cô cứ đi trước đi.”  

             Vừa rồi Lý Ngọc Mai nói muốn mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn, bây giờ nhìn vẻ mặt này thì có vẻ là không đùa.  

             Lý Ngọc Mai nói:  

             “Ngại quá. Nhưng sau này anh ở đây, cách chỗ tôi cũng gần, chờ mấy hôm nữa xong việc, mời anh sau nhé.”  

             Đường Tuấn mỉm cười, sau đó nhớ ra điều gì, có chút lúng túng nói  

             “Cô có thể cho tôi mượn ít tiền trước được không?”  

             “Cái gì cơ?”  

             Lý Ngọc Mai giống như không nghe thấy. Cô từ miệng ông nội biết được anh trai này đến 350 triệu còn không để vào mắt, thế mà bây giờ lại vay tiền cô.  

             Đường Tuấn cười khổ, trong túi anh chỉ còn hơn 400 nghìn, khoảng cách đến ngày phát lương tháng sau còn tận hơn một tháng.  

             Hình như nhận ra được sự thất thố của mình, Lý Ngọc Mai ngượng ngùng nhìn thoáng qua Đường Tuấn, nói:  

             “ Anh cần bao nhiêu?”  

             Đường Tuấn suy nghĩ một chút, nói:  

             “ Khoảng 3 triệu rưỡi là đủ rồi. Tháng sau lĩnh lương tôi trả lại cho cô.”  

             Lý Ngọc Mai lấy ví, rút ra bảy tờ 500, nói:  

             “Không cần trả lại đâu.”  

             Thân là con gái độc nhất của Lý Quang Huy, đúng là cô không thiếu hơn 3 triệu bạc này.  

             Đường Tuấn lắc đầu, kiên quyết nói:  

             “Tôi sẽ trả lại.”  

             Lý Ngọc Mai bất đắc dĩ, đành phải thôi, không nói thêm nữa.  

             Sau khi tiễn Lý Ngọc Mai về, Đường Tuấn dọn dẹp lại ký túc xá có hơi bừa bộn, lúc này mới giống chỗ cho người ở. May là từ nhỏ anh đã đi theo ông cụ Đường, năng lực tự lo liệu cho bản thân vẫn phải có.  

             Chờ đến khi làm xong mọi việc, cũng đã hơn sáu giờ tối. Buổi tối thời tiết ở thành phố Vinh mát mẻ hơn nhiều, ký túc xá nhân viên ở bên canh một con đường nhỏ, có vài cặp đôi hoặc tốp năm tốp ba các nhóm bạn rủ nhau ra ngoài.  

             Bụng phát ra tiếng kêu ùng ục, trên mặt Đường Tuấn lộ ra nụ cười khổ. Mặc dù anh không hiểu thấu lý do tu luyện chân khí, nhưng chung quy cũng không phải những nhân vật thần tiên đã tích cốc kia.  

             Nhà ăn đại học thành phố Vinh, chỉ có lác đác vài người đang vùi đầu ăn cơm. Cơm ở căn tin, đồ ăn tuy rẻ nhưng lại không ngon lắm. Đa số sinh viên có điều kiện đều tình nguyện bỏ ra vài chục nghìn gọi thức ăn ngoài. Bên một chiếc bài dài hẹp, có năm sáu nam sinh đang ngồi, bọn họ thấp giọng buôn chuyện.  

             “Nghe nói gì chưa? Hôm nay Lý Ngọc Mai chở một thằng đến trường đấy.”  

             “ vậy thì đã là gì, tao còn nghe nói Lý Ngọc Mai mang theo gã kia đến ký túc xá, nghe nói là ở trỏng đúng hai tiếng, đoán chừng là việc gì cần làm cũng làm xong mịa nó rồi.”  

             “Ôi, nữ thần của tao sa đoạ rồi.”  

             “Rốt cuộc thì cha nào lợi hại dữ vậy, câu được cả hoa khôi trường mình?”  

             “Khửa khửa, vấn đề này đoán chừng có người còn muốn biết hơn mày í. Tao nghe nói Tề Hưng bên Kinh Tế sắp phát điên rồi kìa, đi khắp nơi tìm người. Còn tuyên bố là nếu bắt được, nó muốn băm thằng kia cho cá ăn.”  

             “Xem ra sắp có trò hay để xem rồi. Đại học Vinh này ai chẳng biết Tề Hưng đã theo đuổi Lý Ngọc Mai nhiều năm rồi, lại dám cùng Tề đại thiếu tranh gái, không biết đầu thằng kia nghĩ gì luôn.”  

             “Ai biết được. Nhưng mà có thể cưa được loại con gái như Lý Ngọc Mai, hắc hắc, có chết làm quỷ cũng phong lưu nha mày.”  

             Mấy người nói chuyện, trên mặt lộ ra biểu tình hâm mộ, không hề phát hiện ra những lời này đã lọt hết vào tai Đường Tuấn đang cúi đầu ăn cơm ở cách đó không xa. Bọn họ càng không thể ngờ được, Đường Tuấn chính là gã “đã cưa được Lý Ngọc Mai” trong miệng bọn họ.  

             “Xem ra cô nhóc này rất được hoan nghênh đây.”  

             Đường Tuấn tự giễu cười một tiếng. bây giờ anh thật sự có cảm giác tắm bằng omo cũng không tẩy sạch được, vì Lý Ngọc Mai, anh đã trở thành kẻ thù của rất nhiều nam sinh đại học Vinh.  

             Mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng Đường Tuấn cũng không muốn giải thích với người khác. Mấy chuyện thế này vốn là càng giải thích càng không rõ ràng. Mà bây giờ thời gian đối với anh chính là thứ quý giá nhất, anh không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện thế này.  

             Cơm nước xong xuôi, sau khi rời khỏi nhà ăn, Đường Tuấn lại không vội về ký túc xá, cư như vậy, một mình đi dạo trong sân trường. Nhắc đến thì anh chưa từng tiếp nhận giáo dục chính quy. Ngoại trừ vỡ lòng biết chữ là ông cụ Đường mời người đến dạy, những thứ khác cơ bản thì đều do ông và cha mẹ dạy bảo anh.  

             Vừa nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại ông nội vừa hiền lành lại vừa nghiêm khắc, sát ý trong lòng anh liên tiếp xuất hiện. Nhà họ đường khổng lồ như vậy lại sụp đổ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, nếu như nói phía sau không có ai thao túng, nói thế nào anh cũng không tin.  

             Đi dạo trong trường một lúc, tìm tòi kỹ càng một vài chỗ xong anh mới quay về ký túc xá. Đáng nói là ký túc xá của anh cách chung cư mini của Lý Ngọc Lan không tính là quá xa, đi khoảng hai phút là đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK