Đường Tuấn cúi đầu nhìn vết thương ở bụng, vết thương cũng không lớn, chỉ to bằng ngón tay cái. Nhưng lại làm anh nhíu mày, lấy năng lực chữa trị cường đại của Hậu Thiên Đạo Thể, máu cũng không còn chảy ra, các vết thương trên cơ bắp cũng khép lại từng chút một. Nhưng anh có thể cảm giác được trong cơ thể đang có một thứ làm nhục thể của anh không còn ở trong trạng thái thuần tuý nữa. Lực lượng nhục thể của anh bị suy yếu đi mà tình trạng suy yếu này vẫn còn đang tiếp tục diễn ra.
Dựa theo loại tốc độ này, không đến ba tháng đã khiến nhục thể của anh sụp đổ. Đường Tuấn cảm nhận một chút, cũng đã nhận rõ được tình trạng của mình, trong đầu cũng đưa ra kết luận.
Nói một cách khác, anh chỉ có thời gian ba tháng để xử lý lực lượng dư thừa trong cơ thể, nếu không nhục thể của anh sẽ bị sụp đổ đến chết đi.
Đường Tuấn cận chân khí muốn tìm xem năng lượng dư thừa kia ở nơi nào nhưng đáng tiếc lại không tìm được. Sợi năng lượng kia với cùng quỷ dị, giống như không tồn tại, lại giống như xuất hiện ở khắp mọi nơi, vượt qua sự hiểu biết của Đường Tuấn về cảnh giới này.
Đường Tuấn nhặt dao găm dưới đất lên những đường vân trên đảo găm vẫn còn nhưng đã mất đi ánh sáng lấp lánh ban đầu. Như trên viên kim cương đen xuất hiện từng vết nứt nhỏ bé, làm cho người ta có cảm giá có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Có thể thấy vết thương do con dao này tạo thành khó có thể chữa trị.
“Đường Tiên sư.”
“Đường Tuấn.”
Yến Đình Khôi, Trình Vân Thiên và Trình Tuấn Vũ nóng nảy đi đến bên người Đường Tuấn, trên mặt đều là sự lo lắng. Từ khi Đường Tuấn không thể tránh được chiêu của Hư Thiên Quang, bọn họ đã biết được trạng thái của anh không ổn.
“Cậu nói đây là dao găm Huyền Vu?” Đầu tiên Đường Tuấn lắc đầu một cái, ý bảo mọi người không còn lo lắng rồi mới quay đầu hỏi Yến Đình Khôi về con dao trong tay.
Yến Đình Khôi nhìn vào thân dao đen nhánh, đáy mắt lộ ra vẻ e ngại và kiêng kị, nói: “Đúng vậy. Đây chính là dao găm Huyền Vu, là một pháp khi ở trong Huyền Vu của Vu Môn. Trên dao găm có những đường vân, nghe nói đã được pháp thuật của Huyền Vu Môn nguyền rủa, có thể phá hủy nhục thân, làm suy yếu khí huyết. Căn cứ vào số lượng đường vân có thể chia thành ba loại là ba vân, năm vân, tám vân và mười vân. Con dao này là loại tám vân, có thể phá vỡ được năng lực phòng ngự của nhục thân cảnh giới Thần Hải.”
Lúc này mọi người mới phát hiện trên thanh đao này có đúng tám đầu vân.
“Dao găm Huyền Vu tám vân đã khủng bố như thế, vậy chẳng phải dao găm mười vân có thể chém giết cả Lục Địa Thần Tiên hay sao!?” Gương mặt xinh đẹp của Trình Vân Thiên tái nhợt, run rẩy nói.
Yến Đình Khôi lắc đầu nói: “Trước mắt, dao găm mạnh nhất là loại tám vân. Còn dao găm mười vân cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trong câu chuyện của Vu Môn thôi, đến nay vẫn chưa được chứng thực. Hơn nữa nghe nói toàn bộ Huyền Vu cũng chỉ có đến năm con dao, sau mỗi lần sử dụng đều cần trưởng lão cảnh giới Thức Hải dùng pháp lực chân khí tế luyện đến ba năm, là bảo vật của Vu Môn. Chỉ là tại sao thanh đao găm này lại xuất hiện ở đây?”
“Hoá ra là vậy.”
Đường Tuấn khẽ gật đầu, còn về phần tại sao con dao này lại có mặt ở đây, anh cũng đã đoán ra được một chút rồi.
Ánh mắt của anh nhìn về phía Hư Thiên Quang rời đi, trong mắt lướt qua một tua sát ý. Giống như nhà họ Đường, có thể Vu Môn đã thâm nhập vào nhà họ Hư rồi. Nếu không dựa vào tài nguyên và năng lực của nhà họ Hư, làm sao có thể đào tạo ra được tám người đạt đến cảnh giới Chân Khí cùng một lúc chứ.
“Đường Tiên sư, vết thương của anh sao rồi?”