“Sư huynh.” Trong lòng Ngô Tiểu Trinh đau lòng sư huynh, ngoài ra là sự sợ hãi đối với Từ Linh Anh. Một người hầu đã có thực lực mạnh như thế này, vậy thực lực của Từ Linh Anh đã đạt đến trình độ như thế nào!
“Tuy rằng vẫn còn hơi yếu, nhưng miễn cưỡng có đủ tư cách giao dịch với tôi rồi.” Từ Linh Anh vẫy tay, lúc này Vân Tuấn thu ngón tay lại, mặt không cảm xúc mà đứng ở phía sau Từ Linh Anh.
Từ Linh Anh chậm rãi xoay người.
Gương mặt anh trông bình thường, thoạt nhìn không có bất cứ đặc điểm gì, là loại người nếu như ném vào trong đám đông sẽ không bao giờ có khả năng liếc một cái là nhận ra. Nhưng khí chất trên người anh ta lại lộ ra sự nghiêm túc và có cảm giác không bao giờ đầu hàng, tựa như chỉ cần là việc anh muốn làm thì chắc chắn có thể làm được. Đó là sự tự tin đến từ năng lực mạnh mẽ hơn người.
“Cả hai muốn giao dịch cái gì với tôi?” Từ Linh Anh hỏi.
Tuy sư huynh bị đả thương, nhưng mà Ngô Tiểu Trinh lại chỉ có thể dằn xuống sự tức giận trong lòng. Trong tay cô ta đột nhiên xuất hiện hai quả trái cây trong suốt như kim cương, cô ta chỉ vào hai quả đó nói: “Tôi muốn dùng hai quả Hư Linh này, để đổi một cái bí thuật tu luyện thành song văn Thần Thông cho sư huynh.”
Cổ Dương là Kim Đan nhất phẩm, nên chỉ luyện được một cái Thần Thông. Nhưng đơn văn Nguyên Đan trở thành Nguyên Anh thì ở trong cảnh giới Nguyên Anh gần như là bộ phận nằm ở tầng chót nhất, tương lai càng không có khả năng tiến thêm một bước, giống như thầy Đan Dương Tùng của cô ta.
Trong mắt Từ Linh Anh lộ ra một tia tò mò, nói: “Tự nhiên có thể được đến hai quả Hư Linh, xem ra hai người sư huynh muội cũng có một ít kỳ ngộ không tầm thường.”
Nói tới đây, Từ Linh Anh lắc đầu, nói: “Nhà họ Từ đúng là có vài loại bí thuật luyện song văn, cũng không hề ngoại lệ, người ngoài có thể dùng bảo vật tới trao đổi. Hai quả Hư Linh này của cô tuy rằng quý giá, nhưng còn chưa đạt tới tiêu chuẩn trao đổi.”
“Nếu cô có cây Hư Linh Quả, thì còn đủ tiêu chuẩn.”
Nghe đến đó, trong mắt Ngô Tiểu Trinh lộ ra một tia đắc ý, nhìn Từ Linh Anh, nói: “Cây quả Hư Linh thì tôi không có trong tay, nhưng mà nếu tôi biết vị trí của một cây Hư Linh Quả thì sao, hơn nữa còn đang ở trong Mãn Uyên Thành, như vậy cũng được chứ?”
Sắc mặt Từ Linh Anh hơi thay đổi, búng ngón tay, nói: “Nói nghe thử.”
Tiếp theo Ngô Tiểu Trinh kể lại mọi chuyện đã xảy ra một lần. Nói chung là cô ta và sư huynh phát hiện cây Hư Linh Quả, sau đó giết chết Kim Quang Mãng, đột nhiên Đường Tuấn xuất hiện, cướp đoạt cây Hư Linh Quả.
Sau khi nói xong , Ngô Tiểu Trinh vẻ mặt mong chờ mà nhìn Từ Linh Anh.
“Cô muốn lợi dụng tôi để xử lý người gọi là Đường Tuấn phải không, thuận tiện lấy được bí thuật tu luyện song văn của nhà họ Từ chúng tôi.” Từ Linh Anh cười nói.