Chờ đến khi nhận ra có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm bà ta, thậm chí còn có người lớn chụp trộm, Bạch Tuyết mới ý thức được bản thân nóng vội làm hỏng chuyện, không chỉ không giúp được con trai, mà còn gây thêm rắc rối.
Bên phía Thịnh Hải cũng đã hành động, ông ta dùng ánh mắt ra hiệu cho con trai nhỏ ngăn cản Thịnh Hàn Ngọc.
Thịnh Trạch Dụng quay đầu sang một bên, giả vờ không nhìn thấy!
Ảnh Tử xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Nói tiếp đi, sao lại không nói tiếp?”
“Không phải nói muốn xóa bỏ quan hệ sao? Đúng lúc anh ấy đồng ý với anh, bắt đầu luôn đi.”
Thịnh Dự Khải liên tục bị “nhắc nhở” chỉ có thể căng da đầu.
Nhưng mà anh ta đã lo lắng đến mức quên hết từ ngữ.
Mà lúc này Bluetooth lại không có bất kỳ âm thanh nào, Thời Vũ Kha bên kia im lặng như chết vậy.
Thịnh Hàn Ngọc đợi vài giây, thấy vẻ mặt Thịnh Dự Khải đã nghẹn đỏ như màu gan heo, rồi không nặn ra được nửa chữ, anh lên tiếng: “Nếu chú không nói, vậy để tôi nói.”
Các phóng viên đồng loạt đưa microphone đến chỗ Thịnh Hàn Ngọc, người nào phản ứng nhanh thì chiếm được vị trí tốt, người phản ứng chậm hoặc là chần chờ thì chỉ có thể đứng ở vị trí không
tốt.
Thịnh Hàn Ngọc nói: “Mọi người đều biết, mấy ngày hôm trước nhà họ Thịnh chúng tôi.” Mấy chữ đầu tiên anh nói giống hệt như Thịnh Dự Khải.
Nhưng sau đó lập tức thay đổi ngay: “... Đã xảy ra rất biến cố nghiêm trọng, đột nhiên biệt thự nhà họ Thịnh bốc cháy vào đêm khuya, nguyên nhân đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra. Ông nội của tôi là chủ tịch Thịnh ngoài ý muốn qua đời, hôm nay tổng giám đốc Thịnh Dự Khải mở cuộc họp báo này chính là muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Thịnh cho bằng được. Từ nay về sau, toàn bộ tài sản nhà họ Thịnh không liên quan gì đến tôi nữa.”
“Xì xào...”
Thịnh Hàn Ngọc nói xong, phía dưới lập tức trở nên xôn xao.
“Anh nói bậy.”
Thịnh Dự Khải đập bàn đứng dậy, đôi mắt trợn trừng.
Thịnh Hàn Ngọc hơi nhíu mày, hỏi lại: “Chú không muốn cắt đứt quan hệ sao?”
“Đương nhiên không phải” Thịnh Dự Khải bước lên.
Quả nhiên, Thịnh Hàn Ngọc lại hỏi: “Nếu vậy chú muốn chia tài sản cho tôi nhiều hay ít?”
“Một phần tiền cũng không cho anh.”
Vốn dĩ là muốn nói vậy, và cũng phải nói vậy, nhưng khi vừa nói xong, ánh mắt mọi người nhìn anh ta đều trở nên khác thường, Thịnh Dự Khải mới phát hiện bị lừa.
Nội dung trong bản thảo của anh ta đã bị Thịnh Hàn Ngọc nói ra trước, bỏ qua bước trung gian quan trọng nhất mà trực tiếp nói đến kết quả, hiệu quả sẽ không giống nhau.
Anh ta muốn nói lại, nhưng Thịnh Hàn Ngọc sẽ không cho anh ta có cơ hội đó, nói thẳng: “Chú không muốn phân tài sản cho tôi, tôi cũng chẳng thèm, nhưng tôi có hai điều kiện.”
“Một, xử lý vấn đề xóa bỏ quan hệ ngay tại đây, tất cả những người nhà họ Thịnh ở đây đều phải ký tên, lập tức có hiệu lực.”
“Thứ hai, tôi không cần một đồng tiền nào của nhà họ Thịnh, kể cả cổ phần khi ông nội còn sống cho tôi, tôi cũng không cần, nhưng phải đưa tro cốt ông nội cho tôi.”
“Tang lễ của ông nội do tôi tổ chức, sau này tiết thanh minh các người cũng có thể đến cúng bái, nhưng sau này tôi muốn là người thờ phụng bài vị, các người có đồng ý hai điều kiện này này không?”
Sở dĩ anh dùng các người” mà không phải dùng “chú”.
Là bởi vì Thịnh Hàn Ngọc biết, chuyện này không phải một mình Thịnh Dự Khải nói là được.
Đừng nhìn chú hai ngồi sau mãi không nói chuyện, phần lớn quyết định đều là do ông ta ra.
Mới đầu Thịnh Dự Khải nghe thấy anh muốn ra điều kiện thì còn toát mồ hôi, nhưng vừa nghe ra hai điều kiện này đã thở phào nhẹ nhõm, lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề, làm theo lời anh nói.”
Thịnh Hải suýt nữa thì xỉu ngay tại chỗ.
Đồng ý cũng quá nhanh, đã đồng ý sảng khoái như vậy thì sau này phải giải thích thế nào, làm sao mà tẩy trắng được đây?
Nhưng bây giờ ông ta có muốn cản cũng không kịp nữa, bởi vì cuộc họp báo đang phát sóng trực tiếp, hoàn toàn không còn đường cứu vãn!
Sau khi Thịnh Dự Khải đồng ý, vừa nhìn thấy vẻ mặt của mọi người cũng nhận ra không thích hợp, có điều anh ta vẫn cảm thấy còn có thể cứu được.
“Ông nội do anh hại chết, bây giờ anh còn muốn giả mù sa mưa nói
muốn cúng bái ông nội. Ông cũng đã mất rồi, anh muốn tro cốt có ích lợi gì chứ?”