Ngay khi cửa phòng họp vừa mở ra, Thịnh Dự Khải đầy khí phách, hăng hái xuất hiện trước mặt mọi người, chú ý của các phóng viên đều đã bị hấp dẫn, cuối cùng Thịnh Giang và Vương Dĩnh Chi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Phù.”
Vương Dĩnh Chi vỗ ngực mình, thở phào một hơi, rồi nói với chồng: “Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết, cuối cùng Dự Khải cũng đã ra, nếu như bọn họ không chịu ra, tôi không biết phải làm sao mới tốt đây.”
Thịnh Giang liếc nhìn vợ mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi đã nói giả bệnh không đến, bà cứ không chịu một hai phải đến, lại còn oán trách tôi, tôi đã nói trường hợp này không thể tới.”
“Được rồi, ông cứ nói chuyện đã rồi, nếu không đến đây thì vợ chồng em hai có thể tha cho chúng ta sao? Nói thì hay lắm, lúc quan trọng nhất thì ông chẳng có tí ti tác dụng gì?” Vợ chồng hai người oán trách lẫn nhau, nhưng bây giờ không ai chú ý tới hai người bọn họ, bởi vì Thịnh Dự Khải đã bắt đầu đọc diễn thuyết.
Vô số microphone vọt tới trước mặt Thịnh Dự Khải, đèn flash không ngừng vang lên “Cách cách” trước mặt anh ta!
Khoảnh khắc này, Thịnh Dự Khải đã sinh ra ảo giác, cảm thấy mình đã đi lên đỉnh cao cuộc đời, nhà họ Thịnh đã trở thành của anh ta.
Tâm trạng rất tốt, Thịnh Dự Khải bắt đầu nói một vài lời khách sáo, đơn giản là “Cảm ơn các vị đã dành thời gian đến đây tham gia cuộc họp báo do nhà họ Thịnh tổ chức” , “Cảm ơn”, “Cảm ơn các vị đã quan tâm” linh tinh.
Mấy lời khách sáo này tuy rằng không sử dụng được, nhưng khiến cho đám phóng viên đã chờ hơn một tiếng cảm thấy thoải mái, trông cũng có dạy dỗ, là quy định bất thành văn của mọi người.
Nói xong mấy lời vô nghĩa, thì tiếp theo vào chủ đề chính.
Thịnh Dự Khải hắng giọng, tỏ vẻ vô dùng đau lòng, bắt đầu biểu diễn: “Mọi người đều biết, mấy ngày hôm trước nhà họ Thịnh chúng tôi bất hạnh có một đứa con cháu bất hiếu”
“Qua sự bàn bạc thận trọng của tất cả mọi người trong nhà họ Thịnh, tập thể nhất trí quyết định sẽ phân rõ giới hạn với Thịnh Hàn Ngọc, xóa bỏ quan hệ thân thuộc..”
Nói đến đây, phía dưới nhao nhao hỏi anh ta vì sao phải làm vậy, cùng với ẩn tình và chuyện khó nói trong đó!
Đây là phong cách viết báo mà Thịnh Dự Khải ra giá cao mời về, thả con tép, bắt con tôm, chê trước khen sau.
Có điều, sau hôm nay anh ta nhất định sẽ phát tài.
“Tôi đồng ý!”
Thịnh Dự Khải còn chưa bắt đầu giải thích, cửa chính sau lưng
phóng viên đã bị đẩy ra, đoàn người Thịnh Hàn Ngọc ngạo nghễ bước vào.
“Sao anh ta lại tới?”
Thịnh Dự Khải thốt lên rồi mới phát hiện bị Thời Vũ Kha mớm lời.
Cô ta nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc qua màn hình nên đã quá khiếp sợ, cầm lòng không đáng đã nói ra.
Mà Thịnh Dự Khải ở hiện trường lại còn khiếp sợ hơn cả Thời Vũ Kha, vốn trong lòng cũng nghĩ như vậy, hơn nữa trong Bluetooth truyền ra “Mệnh lệnh”, vì thế theo quán tính nói ra!
Thịnh Hàn Ngọc đi nhanh về phía trước, cả người tỏa ra hơi thở mạnh mẽ làm cho người xung quanh như rơi vào một bầu không khí áp lực, mọi người đều tự giác tránh đường cho anh, đoàn người rất nhanh đã đến trước mặt Thịnh Dự Khải.
Khóe môi Thịnh Hàn Ngọc cong lên một nụ cười trào phúng: “Thịnh Dự Khải, thấy tôi đến đây, trông chú rất khiếp sợ đấy?”
“Không phải hôm nay chú muốn xóa bỏ quan hệ thân thích với tôi sao? Được, tôi đồng ý”.
Vân Triết Hạo kéo một cái ghế dựa bên cạnh đặt vào chính giữa, Thịnh Hàn Ngọc ngồi phịch xuống: “Bắt đầu đi, chú nói tiếp.”
Thịnh Dự Khải không lên tiếng, nhưng mà vẻ mặt xanh mét, cực kỳ khó coi.
Anh ta không lên tiếng, Thịnh Hải cũng giữ được bình tĩnh, nhưng Bách Tuyết đã ngồi không yên.
Bà ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tìm Vương Dĩnh Chi.
“Con trai của chị có ý gì đây?” Bạch Tuyết nhìn thấy Vương Dĩnh Chi thì đã không thèm khách sáo nữa, đổ một bụng lửa giận lên Vương Dĩnh Chi: “Bây giờ đến đây phá rối đúng không? Chị nhanh đuổi cậu ta đi đi”
Vương Dĩnh Chi có người lại: “Tôi không dám, cho dù tôi có dám, thì thằng bé cũng không nghe tôi”.
Bách Tuyết thô bạo túm bà ta lên: “Chị mặc kệ không quản con trai
mình sao? Chị dùng cách gì cũng được, dù sao bây giờ phải lập tức đuổi bọn họ đi, nếu như phá hỏng cuộc họp báo lần này, hai vợ chồng các người lập tức cút khỏi nhà họ Thịnh đi!”
Trước kia khi ông cụ còn, bà ta đã chẳng thèm để cặp vợ chồng dễ bắt nạt này vào mắt, bây giờ ông cụ không còn, Bách Tuyết càng thêm ngang ngược hơn.
Có điều bà ta nổi giận, nên đã quên bây giờ ở hiện trường đều là phóng viên.