“Trời ạ, đó là cái gì?” Thời Vũ Kha tinh mắt, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra con gấu bông, lập tức hét chói tai.
Theo ngón tay của cô ta, mọi người đã nhìn thấy con gấu bông.
Người khác không biết, nhưng ba người nhà họ Thời rất quen thuộc với con gấu bông đó.
Đôi mắt Thời Vũ Thành lập tức đỏ lên, cũng bất chấp con đường lầy lội, vội vàng chạy về phía bên kia.
Đến gần bế con gấu lên... Không sai, tuy rằng con gấu vừa dơ vừa ướt, nhưng đó chính là con gấu mà Thời Du Huyên không rời một bước.
“Huyên Huyên, con gái của tôi!” Thời Vũ Thành cao giọng rống lên, sau đó ngất đi, ngã ập xuống đất.
Nửa đêm Thời Du Huyên ngủ mơ màng, hoảng hốt nghe thấy tiếng bố gọi mình!
Có điều cô trở người rồi ngủ tiếp, Thời Du Huyên cảm thấy nhất định là vừa rồi xuất hiện ảo giác, hơn nửa đêm bố không ở nhà ngủ, đến nơi này làm gì?
“Nhanh, nhanh đỡ về.”
Mọi người ba chân bốn cẳng đỡ Thời Vũ Thành về lại biệt thự, Thịnh
Hàn Ngọc đang chuẩn bị đến phòng sách xem cái vali kia, nhưng lại thấy nhóm người vừa ra khỏi biệt thự đã quay lại.
Khi mọi người ra ngoài quần áo sạch sẽ, gọn gàng, vậy mà trở về trên giày quần áo đã dính đầy bùn lầy.
Hơn nữa Thời Vũ Thành còn bị đỡ về.
- Nhưng khiến cho anh khiếp sợ chẳng phải Thời Vũ Thành bị đỡ vào,
mà là trong lồng ngực ông ấy ôm chặt con gấu bông!
Anh biết Thời Du Huyên có một con giống vậy.
Tuy rằng không thể xác định Thời Vũ Thành ôm là con này hay không, nhưng thấy ông ấy ngất xỉu bị đỡ vào, chỉ cần nghĩ một chốc là đã có thể đoán được.
“Nhặt được ở đâu vậy?” Thịnh Hàn Ngọc hỏi.
Ông cụ trừng mắt nhìn anh: “cứu người trước.”
Thời Vũ Thành bị đặt ở trên sô pha, Quản gia hiểu được chút cách cấp cứu, để Giang Nhã Đan tháo nút áo cho ông ấy, để mọi người đừng tụ tập xung quanh.
Bà ta dùng ngón tay cái ra sức ấn lên người, đồng thời để Giang Nhã Đan thuận khí từ trên xuống dưới.
Lặp lại vài lần, Thời Vũ Thành thở ra một hơi “phù..” rồi từ từ tỉnh lại.
“Bố, bố không sao chứ? Hù chết con gái.” Thời Vũ Kha thấy bố tỉnh lại, lập tức bổ nhào vào lòng ông ấy, khuôn mặt đầy nước mắt, tràn đầy quan tâm.
“Vừa rồi bố ngất đi, làm cho con và mẹ sợ suýt chết, bố nhất định không được xảy ra chuyện, Huyên Huyên đã... Nếu bố lại gặp bất trắc gì, thì hai mẹ con con làm sao mà sống đây... Hu hu hu..”
Giang Nhã Đan cũng phụ họa theo con gái, một nhà ba người ôm nhau khóc lóc!
Cảnh sát thấy thế cũng không đi được, không dám ngờ có thể gặp được loại chuyện chó ngáp phải ruồi này.
Hai người bọn họ gọi Thịnh Hàn Ngọc vào trong phòng để lấy lời khai, hỏi anh chuyện con gấu là như thế nào?
Thịnh Hàn Ngọc nào biết chuyện này là như thế nào?
Anh ngẩn người.
Không chỉ không trả lời vấn đề cảnh sát, còn hỏi lại: “Các người lấy được con gấu này từ đâu? Vợ tôi cũng có một con, nhìn rất giống với con này.”
Thời Du Huyên ôm gấu bông, anh đã thấy mấy lần.
Nhưng khi đó anh cũng không quá chú ý đến gấu bông, hơn nữa
mỗi lần nhìn nó đều đeo kính râm, màu sắc cũng sẽ có khác biệt.
Hơn nữa hình như đã từng thấy con gấu này ở nơi nào đó, đã từng nhìn thấy ở nơi nào?
Nhất thời Thịnh Hàn Ngọc không nghĩ ra.
Những người đó cũng sẽ không cho anh có cơ hội suy nghĩ cẩn thận, bên trong còn chưa ghi chép xong, bên ngoài đã trở nên “âm ".
Giọng nói Giang Nhã Đan bén nhọn, lớn tiếng khóc lóc: “Huyên Huyên, con gái đáng thương của mẹ... Nhà chúng ta trời sập. Sau đó “âm” một tiếng rồi cũng “ngất” luôn.
Tiếp theo chính là Thời Vũ Kha nôn nóng gọi: “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà, mẹ!”
Quản gia sử dụng đúng cách, nhưng mà cách ấn huyệt vừa rồi có thể cứu tỉnh Thời Vũ Thành, nhưng sao lại không thể làm cho Giang Nhã Đan “tỉnh” lại được.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra bà ta giả vờ, nhưng trong tình huống bây giờ không tiện nói thẳng.
“Đưa đi bệnh viện, đưa đến bệnh viện tốt nhất Giang Châu, tìm bác sĩ chữa trị tốt nhất” Ông cụ lên tiếng, người làm nhanh chóng chuẩn bị xe.
Giang Nhã Đan lại từ từ mở mắt “tỉnh” lại.
“Mọi người muốn đưa tôi đi đâu?”
Ba ta “yếu ớt không có sức” những lời nói lại rất rõ ràng: “Tôi không đi đâu cả, chỉ ở đây chờ Huyên Huyên của tôi trở về, con gái tội nghiệp của tôi, rốt cuộc lại bị mất tích hay là bị hại? Trời cao ơi, hu hu hu..."
Sét đánh không mưa, Giang Nhã Đan gào khóc “đau lòng”, nhưng đến giọt nước mắt cũng không chảy ra.
Lúc này Vương Dĩnh Chi đã sợ đến mức trốn trong góc tường run bần bật, hận không thể biến thành người vô hình, để mọi người không nhìn thấy bà ta.
Từ lúc thấy con gấu bông kia, bà ta đã nhận định Thời Du Huyên nhất định đã chết, càng lo lắng người khác sẽ đổ cái chết của Thời Du Huyên lên trên người bà ta!
Dù sao lúc trước cũng là bà ta đuổi cô đi, điểm chết người chính là trước khi đuổi đi, hai người đã xảy ra xung đột cạnh bên hồ, bảo vệ, người làm trong nhà đều thấy hết, chuyện này nếu nghiêm túc truy cứu, có nhân chứng có vật chứng, bà ta hết đường chối cãi!
Vương Dĩnh Chi khóc, đây là bà ta thật tình thật dạ mà khóc.
Nước mắt như là hạt châu đứt dây tuôn xối xả, muốn ngăn cũng không ngăn được, đương nhiên không phải vì người khác mà là vì chính mình.
Bách Tuyết sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội tốt nào để công kích nhà
anh cả.
Huống chi lại là một cơ hội tốt như vậy!
Bà ta bóng gió lên tiếng: “Ban đầu anh phải chỉ nói một câu nghi ngờ đã bị tính là âm mưu, cứ làm như là nhà chúng tôi không có ý tốt gì cả, bây giờ phát hiện gấu bông, vậy thời gian tìm được người cũng không còn xa nữa đâu nhỉ?”
Thịnh Hải không nói chuyện, nhưng cũng không ngăn vợ lại.
Vì thế hỏa lực của Bách Tuyết đã bùng nổ hết, tất cả đều hướng về Vương Dĩnh Chi và Thịnh Hàn Ngọc, Giang Nhã Đan cũng càng lúc càng quậy hung lên...
Đầu tiên Thời Vũ Thành ngây người ngồi trên ghế không nói lấy một lời, sau đó đột nhiên lại chạy ra bên ngoài!
“Ngăn cậu ta lại, mau bắt cậu ta về!” Ông cụ tức muốn hộc máu.
Thời Vũ Thành chạy như bay đi ra ngoài, rồi nhảy ùm vào trong hồn, ông ấy không muốn nghe những người đó nói lời đâm thọt lẫn nhau và phủi bỏ trách nhiệm, chỉ nghĩ muốn lục tung cả hồ lên, sống phải thấy người chết phải thấy xác...
- Nhưng mà ông ấy còn chưa kịp nhảy xuống, đã bị bảo vệ lối về.
Ông cụ hứa hẹn với ông chờ đến hừng đồng sẽ điều một đội thợ lặn đến đây, xả cạn nước trong hồ để tìm người, lúc này Thời Vũ Thành mới từ bỏ.
Cảnh sát giữ Thịnh Hàn Ngọc lấy lời khai xong thì cũng không đưa anh về Cục Cảnh Sát, mà ở lại đây.
Tuy rằng nhặt được con gấu bông ở bên hồ, nhưng cũng không vì vậy mà chứng minh Thời Du Huyên đã chết, có điều Thịnh Hàn Ngọc và Vương Dĩnh Chi đều trở thành người bị tình nghi hạn chế tự do ra ngoài, lúc nào cũng có thể bị điều tra.
Trời đã sáng.
Khi chiếc đèn cuối cùng trong phòng khách tắt đi, đội công trình đi vào.
Ngoại trừ đội công trình, cảnh sát cũng tới không ít, lúc nào cũng có thể giám sát tiến độ công trình.
Hồ nhân tạo bị vây quanh, bốn máy bơm nước công suất lớn nổ vang bắt đầu hoạt động, nước vẩn đục trong hồ cuồn cuộn không ngừng chảy ra bên ngoài!
"Á á..."
Thời Du Huyên chui ra ngoài, giật phăng bịt mắt trên mặt xuống, nhắm mắt kháng nghị: “Có bệnh à? Mới sáng đập phòng hay xây nhà, mà không chịu ngừng nghỉ chút nào, để người khác ngủ ngon giấc khó như vậy sao?”
Cô nhảy từ giường xuống đất, chân trần chạy đến cửa sổ nhìn ra
ngoài... Lập tức tỉnh táo lại!
Rồi tiếp đó trợn to mắt: Trời, xảy ra chuyện gì vậy?
Bên ngoài có rất đông cảnh sát, còn có rất nhiều người mặc đồng phục thi công.
Nếu như xây nhà, thì hút nước trong hồ lên làm gì?
Cô không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, trở về rửa mặt đeo mặt nạ lên, rồi lại bôi lớp trang điểm đặc biệt lên mặt, ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Vừa đi ngang qua phòng Thịnh Hàn Ngọc, cũng không quên gõ cửa: “Cốc cốc cốc”
“Này, anh ở đâu?”
Bên trong không có tiếng động, hẳn là không ở đây.
Tối qua sau khi anh rời khỏi đây, hình như là không quay về.
Xuống cầu thang, cô đang chuẩn bị đi ra ngoài, Giản Nghi Ninh đã vội vàng đi vào kéo cô: “Mau đi với tôi.”