“Đương nhiên, không phải chuẩn bị cho em thì còn cho ai? Em chịu nhiều khổ sở vì anh như thế, anh vẫn luôn rất áy náy với em.” Chiêu dỗ con gái cũ kĩ của Thịnh Dự Khải lại có tác dụng với Thời Vũ Kha, chỉ mấy câu đã dỗ cho cô ta không còn thấy ấm ức gì nữa.
“Vũ Kha, vừa rồi em vừa nói là có cách giúp anh?” Thịnh Dự Khải trở về lại chủ đề chính.
“Đúng”
Thời Vũ Kha gật đầu: “Nhưng tôi có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Cưới tôi!”
Lần này cô ta là nghiêm túc, không phải trêu chọc cũng không có cảm giác ưu việt kiểu anh không cưới thì còn có người khác tranh mà cưới.
Bác sĩ nói sau này cô ta rất khó có con của mình, cho nên cô ta chỉ có thể gả cho Thịnh Dự Khải, không còn lựa chọn nào khác!
“Cưới em à.”
Thịnh Dự Khải chần chừ: “Chuyện này chính anh cũng không làm chủ được... như thế này đi, em giúp anh trước đi, chuyện này sau này chúng ta bàn sau”
Thời Vũ Kha sẽ không mắc lừa, kiên định nói: “không được, nếu như anh không đồng ý cưới tôi, tôi sẽ nói quan hệ của hai chúng ta lên mạng, còn cả những chuyện anh từng làm ra, tôi sẽ nói ra hết.”
“Đừng, bà cô ơi, lúc này em không giúp anh, anh không trách em, nhưng em cũng đừng làm loạn thêm nữa.” Thịnh Dự Khải lúc này đã cùng đường mật lộ, Thời Vũ Kha nếu lại còn tham gia vào, thật sự sẽ thành một con đường chết.
Thời Vũ Kha nói: “Tôi giúp anh, tôi giữ lời, chuyện tôi nói ra tôi nhất định sẽ làm được.”
Nói xong cô ta nhìn anh ta chằm chằm.
Nói bóng gió chính là, chuyện anh đã đồng ý với tôi thì cũng phải làm cho được.
“Em nói trước đi, anh thấy ổn thì sẽ cưới em... Lần này nhất định giữ lời, được chưa?”
“Được.”
Thời Vũ Kha không sợ Thịnh Dự Khải đổi ý, quyền chủ động của chuyện này nằm trong tay cô ta, nếu như anh ta dám đùa giỡn, cô ta có thể tùy thời khiến anh ta vạn kiếp bất phục.
Cô ta nhẹ nhàng nói vài câu bên tai Thịnh Dự Khải, Thịnh Dự Khải đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng, cuối cùng cuống cuồng gật đầu: “Được được được, cứ làm theo lời em nói, chuyện này cứ quyết định thế đi.”
Nhà họ Thời.
Thời Vũ Kha mừng khấp khởi đi vào phòng bố mẹ, tuyên bố: “Bố mẹ, con muốn tuyên bố một chuyện tốt với hai người, Thịnh Dự Khải đồng ý cưới con.”
“Thật à?” Giang Nhã Đan mừng đến phát rồ, tin tức này với bà ta mà nói thì như miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
“Không được, bố không đồng ý.”
Thời Vũ Thành suýt chút nữa bị tức ngất, lại còn tin tức vô cùng tốt?
Tin dữ còn tạm được.
“Tại sao bố không đồng ý?”
Thời Vũ Kha lo lắng, cô ta khó khăn lắm mới khiến Thịnh Dự Khải đồng ý cưới mình, bây giờ bố cô ta lại không đồng ý.
“Đầu óc của bố hỏng rồi à? Thịnh Dự Khải bây giờ không phải là cậu hai nhà họ Thịnh nữa, mà là Chủ tịch nhà họ Thịnh, Chủ tịch nhà họ Thịnh là khái niệm gì bố có hiểu không? Lúc trước đồ ngốc kết hôn, chỉ có mười phần trăm cổ phần cũng đã đủ cho cô ta ăn uống mười đời không lo, nếu con là Chủ tịch phu nhân, bố và mẹ đều sẽ được phát đạt..”
Giang Nhã Đan cũng đồng ý với ý nghĩ này, hai mẹ con lại hồ đồ như lúc trước, cảm thấy chỉ cần treo lên người nhà họ Thịnh, thì có thể sẽ được vinh hoa phú quý cả đời, không lo cái ăn cái mặc.
Bời vì nhà họ Thịnh, Thời Vũ Thành đã mất đi một đứa con gái
Chỉ còn một đứa này cũng bị nhà họ Thịnh làm hại mất đi quyền làm mẹ, bây giờ cô ta còn không biết sống chết mà dựa vào phía bên kia, Thời Vũ Thành tức đến nỗi bệnh trở nặng phải vào bệnh viện.
“Ánh Tử, cô ra ngoài, tôi tìm cô có việc.” Giản Nghi Ninh ở ngoài cửa vẫy Ánh Tử, lén lén lút lút.
Thế là cô ra ngoài: “Có chuyện gì? Đang họp mà, chỉ chờ mỗi mình anh nữa thôi, có chuyện gì chờ họp xong rồi nói.”
Giản Nghi Ninh nói: “Thời Vũ Thành nhập viện rồi, xem ra không tốt lắm.”
Ảnh Tử lập tức gấp gáp: “Xảy ra chuyện gì, ông ấy bị bệnh gì? Không được, tôi phải đi gặp ông ấy” Vừa nói xong đã muốn đi, bị Giản Nghi Ninh kéo lại: “Chờ đã, cô cứ thế mà đi à?”
Cô im lặng.
Sau khi im lặng một lúc lâu, cô quyết định: “Cứ đi như thế này đi, đến lúc đó xem tình hình rồi tính.”
Cô biết bố bây giờ nhất định muốn gặp Thời Du Huyên, chỉ là hiện tại còn chưa phải lúc khôi phục thân phận.
“Được, vậy tôi đi vào nói với bọn họ một tiếng.