Bây giờ biết phải làm sao?
Vốn dĩ là chuyện chỉ cần vài ba câu là giải thích được, bây giờ dù có một trăm câu cũng vô dụng.
Bà Giản từ bên ngoài vội vàng chạy đến, không hỏi lấy một câu xem tình hình hiện tại của Thời Du Huyên thế nào mà vội vàng tóm lấy cổ tay anh: “Hàn Ngọc, sao cháu lại ở đây? Mau đi với dì, Di Tâm đang gào khóc đòi tìm cháu kìa!”
Thịnh Hàn Ngọc lạnh lùng hất tay bà ta ra: “Cút!”
“Sao cháu lại nói chuyện với dì như vậy? Trước giờ cháu vẫn là đứa nhỏ có giáo dưỡng, đều tại con bé này làm hư cháu rồi.”
Lúc Thời Du Huyên vẫn còn là Ảnh Tử, ấn tượng của bà Giản về cô vẫn còn khá tốt.
Bà ta cảm thấy đứa con gái này rất biết kiếm tiền, con người vừa thông minh vừa lương thiện, vậy nên dù ngoại hình không đẹp lắm cũng không sao cả.
Gả làm vợ cho con trai mặc dù chưa được tốt lắm nhưng con trai bà thích, vậy thì có thể suy nghĩ. Vì có suy nghĩ này nên bà ta đã vài lần mời Ánh Tử đến nhà ăn cơm, chính bà ta tự tay
nấu.
Nhưng không bao lâu sau thân phận của Ảnh Tử đã bị vạch trần. Cô là đứa ngốc được Thịnh Hàn Ngọc cưới về, nhưng thật ra là thiên tài giả ngốc, lừa được tất cả người ở Giang Châu. Từ đó trở đi lúc nào bà ta cũng lo lắng đứa con gái nhiều mưu mô này sẽ lừa gạt con trai bà.
Sau này con gái bà ta về rồi, bà Giản liền coi Thời Du Huyên như cái đinh trong thịt, cái gai trong mắt, bà ta hận cô đến nghiến răng nghiến lợi.
Suy nghĩ của hai mẹ con bà ta đều giống nhau, đều cảm thấy Thời Du Huyên đã cướp mất hạnh phúc vốn phải thuộc về Giản Di Tâm, nếu như không có cô thì tốt biết mấy.
Bây giờ đứa bé của Thời Du Huyên đã không giữ được nữa, bà Giản cảm thấy cơ hội đã đến, quyết định rèn sắt khi còn nóng, muốn kéo Thịnh Hàn Ngọc sang bên kia với con gái mình.
“Thời Du Huyên là đứa lừa đảo, ngay cả nhà mẹ đẻ còn lừa gạt thì sao lại không lựa cháu chứ. Hàn Ngọc, cháu đừng ngu ngốc nữa, nói không chừng trong bụng cô ta còn không có đứa bé mà chỉ là thủ đoạn để cố gắng níu giữ cháu thôi.” Bà ta không chút để tâm mà nói xấu Thời Du Huyên, bà ta nghĩ rằng Thịnh Hàn Ngọc sẽ không làm gì mình đâu.
Ánh mắt của anh lạnh như băng, sắc như dao phóng đến, rõ ràng là trời hè nóng lực mà bà ta lại rùng mình một cái.
Quá mức dọa người.
“Hàn Ngọc, cháu, cháu muốn làm gì?”
Thịnh Hàn Ngọc bước từng bước đến chỗ bà ta, nói từng chữ một: “Nếu như để tôi tra ra chuyện ngày hôm nay là do mẹ con bà làm, tôi sẽ để cả nhà họ Giản của bà phải chôn theo con tôi!”
“Cháu, cháu đừng nói linh tinh. Dù không biết cháu đang nói cái gì cả, bọn dì chẳng làm gì cả” Bà Giản không phải là người chưa từng trải qua sự đời, nhưng ánh mắt của Thịnh Hàn Ngọc quá sức dọa người. Vốn dĩ đôi mắt thâm thúy như một chiếc giếng cổ thì giờ đây lại giống như Tu La bò ra từ địa ngục!
Ánh mắt bà ta trốn tránh, không dám nhìn thẳng, cũng không dám nhắc đến chuyện Thịnh Hàn Ngọc đi gặp Giản Di Tâm nữa, cứ thế bỏ đi.
Thịnh Hàn Ngọc cũng không tiếp tục truy cứu nữa, bây giờ chưa phải lúc truy cứu trách nhiệm.
Chỉ cần vợ anh được bình an, anh đồng ý từ bỏ hết tất cả.
Đèn trên phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt những cửa lại bị đẩy ra, ý tá bước ra vội vã nói: “Người nhà, ai là người nhà Thời Du Huyên?”
“Tôi, là tôi.” Thịnh Hàn Ngọc vội vàng bước đến.
“Ký tên.” Y tá đưa bút giấy cho anh.
Anh lướt qua dòng tiêu đề trên mặt giấy: Thông báo nguy kịch.
Giống như có dòng điện lập tức chạy thẳng vào người anh, tất cả bút giấy đều rơi xuống đất, Thịnh Hàn Ngọc hét lên: “Không, tôi không ký!”
“Vợ tôi chỉ làm phẫu thuật nạo thai mà thôi, sao lại nguy kịch được? Lang băm, cái gì mà bàn tay vàng số một khoa sản? Lang băm, lừa đảo!”
“Thay người, thay bác sĩ cho tôi, nếu như Vợ tôi chết, tôi sẽ khiến cho tất cả mấy người chôn theo cô ấy.”
Y tá bị dọa cho chạy mất tăm.
Thịnh Hàn Ngọc trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, đi loanh quanh trên hành lang như một con thú bị vây nhốt.
Tay anh run rẩy lấy điện thoại ra, bấm mấy lần mới gọi được đúng số: “Alo, A Hạo, anh bảo VỢ anh giúp Huyên Huyên với, Huyền Huyên sắp chết rồi, tôi cũng sắp chết rồi.”