Thời Vũ Kha đưa ra tư liệu do nhà họ Thịnh chuẩn bị để trao đổi với cô, đổi lấy hai mươi phần trăm cổ phần của Thiên Mã, mọi người ở Giang Châu đều đã nhìn thấu năng lực kiếm tiền của Thiên Mã, có thể trở thành cổ đông của Thiên Mã chính là chiến thắng!
Bách Tuyết khinh thường cô ta, là bởi vì không môn đăng hộ đối
Nếu cô ta trở thành cổ đông của Thiên Mã, tuy không đuổi kịp nhà họ Thịnh, nhưng ít nhất cũng môn đăng hộ đối.
“Không được.” Ảnh Tử quả quyết từ chối: “Tôi có thể bỏ tiền mua, cổ phần không thể cho cô được.”
Cổ phần không thể cho, một phần cũng không thể cho, vả lại hai mươi phần trăm cổ phần là quá nhiều, một miếng đất cũng không có giá trị bằng này cổ phần.
“Bán cũng được, mười tỷ.” Trong ánh mắt Thời Vũ Kha lộ ra tia tham lam.
Cô ta nghĩ khi Thời Du Huyên lấy chồng, nhà họ Thịnh đã cho sính lễ một trăm triệu, còn có mười phần trăm cổ phần nhà họ Thịnh, cô ta mạnh hơn Thời Du Huyên hơn trăm lần chứ
Tin tức này bán giá mười tý, hợp lý.
Có điều nghĩ rất hay, những miếng đất kia không đáng giá này, huống hồ chỉ là tư liệu cạnh tranh của nhà họ Thịnh mà thôi, cũng không phải là miếng đất hoàn chỉnh, công phu hét giá của Thời Vũ Kha làm cho Ảnh Tử tức đến bật cười.
Cô nói với Thời Vũ Kha: “Nếu như muốn hợp tác cùng có lợi thì ít nhất có phải đưa ra thành ý, cái giá này tôi không nhận, cô tìm người khác đi.”
“Bao nhiêu thì cô mới chịu?” Thời Vũ Kha bắt đầu nhượng bộ.
Ảnh Tử không nhanh không chậm nói: “Tôi phải xem phương án trước, xem cô có lừa tôi hay không mới có thể quyết định mua tin tức của cô hay không.”
“Không được.”
Bây giờ đổi thành Thời Vũ Kha từ chổi: “Để cho cô xem không phải tin tức của tôi đã bị lộ sao? Tiết lộ rồi thì không đáng giá nữa, đến lúc đó cô nói không trả tiền thì tôi cũng không làm gì được.”
Ảnh Tử cười nhạo: “Tôi không phải cô, sẽ không lén lút chơi chiêu trò”
Nhưng Thời Vũ Kha lại không tin, cuộc đàm phán của hai người tan rã trong không vui.
Thời Vũ Kha mới vừa ngồi vào trong xe thì đã nhận được một cuộc điện thoại, là mẹ chồng Bách Tuyết của cô ta gọi đến, nói có chuyện quan trọng bảo cô ta lập tức đến nhà họ Thịnh, muốn thoái thác thì tự gánh lấy hậu quả.
Cô ta đã trốn một ngày, nếu trốn nữa cũng không phải cách hay.
Dù cô ta không muốn đi, nhưng vẫn phải cắn răng đi đến biệt thự nhà họ Thịnh.
Quả nhiên, Bách Tuyết gặp mặt đã dạy dỗ cô ta một hồi, chỉ trích cô ta vô dụng, làm hỏng hết mọi chuyện... Cuối cùng nói ra mục đích: Hủy bỏ hôn lễ.
Đồng ý thì lập tức dọn hành lý đến đây, không đồng ý thì đi Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn!
Đây là gây khó dễ, Thời Vũ Kha đương nhiên có thể nhìn ra.
Chuyện không sính lễ còn chưa tính, vậy mà bây giờ còn hủy bỏ cả hôn lễ ư?
Bề ngoài cô ta đồng ý, nhưng vừa quay đầu đã gọi điện thoại cho Ảnh Tử, đồng ý điều kiện của cô.
Văn phòng tầng cao nhất tòa nhà Ginza.
Ảnh Tử trốn Thịnh Hàn Ngọc vài ngày, cuối cùng lại phải ngồi cùng bàn thương lượng với anh
Giản Nghi Ninh phát biểu ý kiến: “Tôi đồng ý hợp tác với Thời Vũ Kha, người phụ nữ kia rất ham hư vinh, hơn nữa ham muốn trả thù rất lớn, ánh mắt lại không nhìn xa rộng được, tôi cảm thấy cô ta thật sự sẽ nhà họ Thịnh lấy tư liệu nhà họ Thịnh ra bán.”
Thịnh Trạch Dung nói tiếp: “Tôi cũng đồng ý, hơn nữa lần này chúng ta cho cô ta nhiều tiền chút, cho cô ta nếm quả ngon, sau đó tiếp tục hợp tác với chúng ta, làm ít được nhiều.”
Vân Triết Hạo cũng đồng ý.
Chỉ có Thịnh Hàn Ngọc là mãi nhìn chằm chằm Ảnh Tử từ đầu đến giờ, không hề nói một chữ nào.
Ảnh Tử bị anh nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, lườm anh một cái: “Này, mọi người đang thương lượng đó, anh nhìn tôi làm gì? Nhìn nữa tôi móc mắt anh ra.”
Người khác đồng thời rùng mình vài cái.
Chưa từng có ai nói chuyện với Thịnh Hàn Ngọc như vậy, cô là người to gan nhất, có điều Thịnh Hàn Ngọc không nổi giận, lại hỏi đến đề tài không liên quan gì đến cuộc họp.
“Cô đến bệnh viện làm gì?”
Không xong, cô chỉ mới nhắc tới gặp được Thời Vũ Kha ở bệnh viện, mà đã bị phát hiện manh mối.
Cô chột dạ, nhưng dù không thẳng về lý vẫn cố cãi: “Anh quản được sao?”
Giản Nghi Ninh hoà giải: “Ảnh Tử muốn đầu tư bệnh viện, cho nên tôi đưa cô ấy đi xem, không ngờ rằng lại gặp Thời Vũ Kha ở bệnh viện.”
“Đúng vậy” Ảnh Tử phụ họa.
Thịnh Hàn Ngọc không tiếp tục hỏi nữa, nhưng trực giác cho anh biết hai người đang nói dối.