Mấy ngày nay truyền lại cho hai bên, Thời Vũ Kha cũng biết rõ ràng tình hình của nhà họ Thịnh.
Dựa theo kế hoạch của Thịnh Hải, sau khi Thịnh Dự Khải ra ngoài, hai cha con sẽ lập tức đuổi thẳng cổ Thịnh Hàn Ngọc ra khỏi Thịnh gia, ngay cả cơ hội đi Tây Bắc viết trên "Di chúc" cũng không thể cho.
Họ muốn đuổi tận giết tuyệt Thịnh Hàn Ngọc, không để cho anh chút cơ hội tạm nghỉ nào!
Sau đó Thịnh Dự Khải sẽ là Chủ tịch hội đồng quản trị mới của tập đoàn Thịnh Gia, toàn bộ Thịnh Gia sẽ bị anh ta khống chế vững vàng trong tay.
Cho nên tâm tư của Thời Vũ Kha cũng thay đổi, từ muốn lợi dụng Thịnh Dự Khải lúc đầu, mượn tay anh ta để gả cho Thịnh Hàn Ngọc, chuyển thẳng sang ý định muốn gả cho Thịnh Dự Khải.
Một người là chủ tịch tương lai của Thịnh gia, tương lai không thế giới hạn.
Một người là phượng hoàng sa sút không bằng gà, bên nặng bên nhẹ, cán cân trong lòng Thời Vũ Kha cũng đã đong đếm rõ ràng.
Huống chi cô ta cũng không phải không có chút tình cảm nào với Thịnh Dự Khải, nếu như chỉ là lợi dụng, cô ta cũng sẽ không bất chấp nguy hiểm đến Cục cảnh sát đưa lời nhắn.
Chỉ là sau khi đề nghị yêu cầu này, Thịnh Dự Khải có trở mặt với mình hay không, trong lòng cô ta cũng không nắm chắc lắm.
Thịnh Dự Khải sảng khoái cười to, vòng tay ôm vào trong ngực: "Anh tưởng chuyện gì chứ? Chỉ là chuyện nhỏ này? Được, cưới em."
"Thực sự?"
Hạnh phúc tới quá bất chợt, đột nhiên làm cô ta không dám tin tưởng rằng đây là sự thật.
"Đương nhiên là thật, nhưng em phải để anh ăn no rồi nói tiếp..."
"Đáng ghét."
Thịnh Dự Khải vội không nhịn nổi, Thời Vũ Kha ỡm ờ từ chối.
.
Buổi tối hôm đó Thời Vũ Kha không đi, gọi điện thoại về nhà "xin phép", nói với bố là ở lại nhà em họ Giang Tư Vi, lừa gạt trót lọt.
Cả đêm cô ta dùng hết tất cả bản lĩnh để lấy lòng Thịnh Dự Khải, mơ ước trong tương lai không lâu sau, mình sẽ trở thành phu nhân Chủ tịch.
Biệt thự của Giản Nghi Ninh.
Ba người nhìn Thịnh Hàn Ngọc, trong mắt đều lộ ra ánh mắt thấu hiểu và thông cảm.
Sau trận hỏa hoạn năm năm trước, anh cũng có bộ dáng này, chẳng qua là thời gian chìm trong đau khổ ngày đó dài hơn, còn lần này chỉ ba ngày đã tỉnh táo lại.
Đương nhiên lần này là công lao của Ảnh Tử, sở dĩ bốc thăm quyết định cử người đi gọi Thịnh Hàn Ngọc ra ngoài là bởi vì trong lòng nhóm đực rựa bọn họ đều không yên.
Bọn họ còn tưởng rằng Ảnh Tử phải mất rất lâu mới có thể gọi Thịnh Hàn Ngọc ra ngoài, hoặc khả năng lớn nhất là không có hiệu quả!
Hiệu suất của cô cao như vậy là điều đầu tiên làm mấy người đàn ông bất ngờ.
Điều bất ngờ thứ hai là, trong thời gian ba ngày ngắn ngủi Thịnh Hàn Ngọc đã biến mình
thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này.
"Tại sao Thịnh Dự Khải có thể không có tí chuyện gì?" Chân mày Thịnh Hàn Ngọc cau lại, đến mức có thể kẹp chết ruồi.
Giản Nghi Ninh nói: "Luật sư Trương đến cục cảnh sát tự thú, phủ định toàn bộ lời nói của ông ta trước đây, ông ta còn nói di chúc là thật, trước kia ông cụ đã muốn giữ Thịnh gia lại cho Thịnh Dự Khải, quan trọng nhất ông ta còn nói đều là anh bày kế, anh ép buộc nên ông ta mới nói như vậy".
Nhắc tới chuyện này, mấy người liền nổi giận.
Nhất là Vân Triết Hạo, càng là giận mà không thể xả, thậm chí hai ngày nay còn không muốn nói chuyện với VỢ.
Nguyên nhân rất đơn giản, vợ của anh ta, Mã Linh Nhi là cháu ngoại của Luật sư Trương, vợ anh ta cũng bị dính líu đến.
"Còn gì nữa không?"
Thịnh Hàn Ngọc biết sự việc sẽ không đơn giản như thế, chỉ vì chuyện này Thịnh Dự Khải sẽ không được thả ra.
Mấy người mồm năm miệng mười, anh một câu tôi một câu, cuối cùng cũng nói rõ ràng chuyện đã xảy ra trong vòng ba ngày nay.