Thịnh Hàn Ngọc rời khỏi bệnh viện, dẫn người đến thẳng biệt thự Bán Sơn Loan.
Anh muốn cho Thời Du Huyên một lời giải thích, sau đó lại đi tìm cô.
Người hầu ra mở cửa, nhìn thấy người đàn ông bên ngoài rất tuấn tú, không chút nghĩ ngợi nói: "Ngày mai anh lại đến đi, hôm nay chị Kha không có thời gian."
Cô ta đang coi Thịnh Hàn Ngọc như người tình của Thời Vũ Kha.
Thời Vũ Kha đã không ít lần dẫn đàn ông đến đây, vả lại lần nào cũng là những người đàn ông khác nhau, người hầu không lấy làm lạ gì.
"Cút ngay!"
Thịnh Hàn Ngọc đẩy cô ta ra và bước vào: "Thời Vũ Kha, cút ra đây!"
Người giúp việc nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Mặc dù người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng khí thế uy nghiêm toát ra trên người anh không phải thứ mà những người đàn ông Thời Vũ Kha mang về có được.
Chưa kể những người đàn ông cô ta đưa về đều không có khí chất này, mà ngay cả người chồng trước cũng không có.
Song để không bị mất việc ở đây, người giúp việc vẫn bất chấp khó khăn bước tới ngăn cản: “Anh không thể lên được, chị Kha không có ở nhà.” Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Thịnh Hàn Ngọc, cô ta bị dọa không dám lên tiếng nữa.
Anh chắc chắn Thời Vũ Kha nhất định đang ở đây.
Vừa rồi hút một điếu thuốc ở dưới cửa khu dân cư, nhân viên bảo vệ đã sớm bán đứng Thời Vũ Kha, buổi chiều ngày hôm qua, cô ta đã trở về, còn mang theo một chàng trai trẻ, sau khi hai người họ trở về thì chưa từng trở ra ngoài nữa.
Thời Vũ Kha không nghe thấy động tĩnh ở tầng dưới. Cô ta đang lăn giường với em trai trẻ trong phòng, tinh thần phơi phới không biết hôm nay là năm nào!
Khi Thịnh Hàn Ngọc đi lên lầu thì chợt nghe thấy âm thanh lả lướt truyền ra từ trong phòng, anh lập tức đi qua đó, một cước đá văng cửa ra.
"A!"
Cậu trai trẻ ngay lập tức có người lại khi nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc: "Chị Kha, chị, chồng chị đến rồi kìa."
"Cái gì?"
Thời Vũ Kha không thấy ai, chỉ nghe em trai trẻ nói thế nên tưởng là Thịnh Dự Khải quay lại tìm cô ta để tính sổ, vội lăn khỏi giường chui xuống gầm giường.
"Tôi không phải là chồng của cô ta. Cậu cút ngay, bảo cô ta mặc quần áo vào rồi đến gặp tôi." Thịnh Hàn Ngọc lạnh giọng bỏ lại một câu, xoay người đi ra ngoài đợi.
Nghe giọng nói đó, Thời Vũ Kha cũng nhận ra đó không phải là Thịnh Dự Khải, mà là Thịnh Hàn Ngọc.
Những phát hiện này cũng không thể làm cho cô ta vui mừng, chỉ cảm thấy càng thêm khủng khiếp!
"Cậu không thể đi, không thể đi."
Cô ta lồm cồm bò ra khỏi gầm giường, túm lấy cậu trai trẻ để ngăn cậu ta rời đi
Hy vọng cậu ta có thể cho mình thêm can đảm, tốt nhất là có thể che giấu cho cô ta chạy đi.
"Chị ơi, chị đừng hại em, em không quản được chuyện giữa hai người các chị đâu... Em không cần tiền của chị nữa, cầu xin chị buông em ra đi, để cho em đi..."
Lần này, cậu trai trẻ chẳng có cái lá gan lớn như lần trước nữa.
Lần trước, cậu ta có thể cho Thịnh Dự Khải một trận nhục nhã. Nhưng lần này cậu ta lại rất kinh sợ, vừa thấy ánh mắt của Thịnh Hàn Ngọc là kinh sợ đến mức không thể đứng thẳng chân, chứ đừng nói đến việc cho cô ta thêm can đảm.
Lòng như lửa đốt mà mặc quần áo vào, cậu trai trẻ bỏ chạy.
Thời Vũ Kha không thể trông cậy vào cậu ta, chỉ có thể dựa vào chính mình!
Cô ta khóa cửa, gọi điện thoại cho Giản Di Tâm để nhờ cô ta nhanh chóng tìm cách cứu mình.
Thời Vũ Kha không sợ Giản Di Tâm sẽ không giúp mình. Nếu cô ta không quan tâm thì mình sẽ khai ra cô ta, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.
"Cô đừng mở cửa, tôi sẽ tìm cách ngay."
Giản Di Tâm cúp điện thoại và nói với mẹ: "Mẹ gọi điện thoại cho Hàn Ngọc, nói là mẹ biết Thời Du Huyên ở đâu đi."
Bà Giản khó hiểu: "Không phải Thời Du Huyên đang chữa trị ở bệnh viện sao? Cô ta có thể đi đâu?"
"Ây, mẹ đừng lo lắng nhiều như vậy. Bảo mẹ gọi thì mẹ cứ mau gọi đi."
Mối quan hệ giữa con gái và bà ta vừa dịu đi một chút, bà Giản không dám làm con gái mình không vui, bởi vậy bà ta không nói lời vô nghĩa nữa mà gọi điện thoại cho Thịnh Hàn Ngọc ngay lập tức.